Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…
Chương 429: Anh không có sao, em yên tâm
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Lập tức, không khí trong phòng bệnh cũng đông lại.An Chỉ Manh sững sờ nhìn Bùi Á Hạo trước mặt, không dám tin tưởng lỗ tai mình, anh nói đều là thật sao?"Anh nói gì, Cận Tư Hàn anh thật không có sao, anh sẽ không phải là đang gạt em đi!?"Bùi Á Hạo bởi vì cô nghi ngờ cười khổ không thôi, anh sẽ lừa gạt cô sao, anh dám lừa gạt cô sao, anh thật sự sợ cô sẽ hận mình.Thở dài, thanh âm vô lực mà lại mang theo mấy phần mất mác không nói được: "Anh nói đều là thật, người đã cứu ra.""Vậy anh bây giờ ở đâu, anh có bị thương không, bị thương có nghiêm trọng hay không, anh nhất định là lừa gạt em, em không tin, trừ phi anh để cho em qua nhìn."An Chỉ Manh như cũ không dám tin tưởng lời anh là thật, đôi mắt nhìn về anh tràn đầy nghi ngờ.Nghe cô nói như vậy, bất đắc dĩ cười khổ: "Anh sẽ không lừa gạt em, anh ấy so với em tỉnh lại sớm hơn, mặc dù bây giờ tình trạng thân thể còn chưa phải là rất tốt, nhưng đã không sao, em yên tâm. Bất quá anh cảm thấy em như bây giờ, cũng không thích hợp qua."Đôi mắt An Chỉ Manh vững vàng nhìn chằm chằm mặt anh, muốn đoán lời anh là thật hay giả.Mặc dù cô cảm thấy dáng vẻ anh cũng không giống như là nói láo, bất quá trong lòng nửa tin nửa ngờ, chỉ cần là một khắc không thấy được Cận Tư Hàn, một khắc cô không thể an lòng."Vậy anh bây giờ ở đâu, em phải đi nhìn."Bùi Á Hạo thở dài, trong lòng anh biết rõ, mình vô luận như thế nào cũng không ngăn được cô. Chỉ có xác định Cận Tư Hàn thật bình yên vô sự, cô mới có thể an tâm nghỉ ngơi.Nếu không, cô càng thêm suy nghĩ bậy bạ, như vậy đối với thân thể cô cũng chỉ càng thêm bất lợi.Không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu: " Được, vậy anh cùng em đi nhìn anh ta.”Lấy được anh trả lời như vậy, trái tim An Chỉ Manh mới thoáng an ổn lại. Nếu anh đáp ứng cho mình đi qua nhìn Cận Tư Hàn, vậy đã nói rõ người đã cứu ra.Bởi vì hôn mê suốt hai ngày hai đêm, mới vừa tỉnh lại, thân thể An Chỉ Manh rất yếu. Mặc dù có thể miễn cưỡng chống đỡ đi bộ, nhưng dưới chân bước chân phù phiếm, đi một bước, cũng giống như là giẫm ở trên bông vải mềm nhũn vậy.Bùi Á Hạo rất sợ sẽ vô tình té ngã, ở một bên thận trọng đỡ cô, trong lòng nhưng là khó chịu không nói được, vừa thay cô thương yêu không dứt, lại cảm thấy cảm giác mất mác tăng lên gấp bội.Cuối cùng cô không chọn anh, coi như là anh ở bên người cô hết lòng chờ đợi, coi như anh đối với cô tốt hơn nữa, cũng không thể thay thế địa vị người đàn ông kia ở trong lòng cô.Duyên phận này, có lúc thật sự là không cưỡng cầu được, cũng không phải là bỏ ra nhất định sẽ lấy được hồi báo.Hai người đi ở hành lang trong bệnh viện thật dài, An Chỉ Manh dọc đường đi yên lặng không nói một lời, trong đầu cô nghĩ đều là Cận Tư Hàn, không biết anh có thể bị thương rất nặng hay không, có phải thật không có sao hay không?Càng suy nghĩ như vậy, thì cô càng cấp bách muốn phải lập tức thấy anh, định đi nhanh một chút, nhanh một chút nữa. Không biết làm sao thân thể quả thực yếu ớt, không có một chút khí lực.Căn bản là không có cách tăng nhanh bước chân. Hơn nữa, càng nóng lòng càng đi không yên, nếu không phải Bùi Á Hạo ở một bên đỡ cô, phỏng đoán đã sớm ngã xuống.Hai người thật vất vả tới phòng bệnh Cận Tư Hàn.Trái tim An Chỉ Manh thấp thỏm bất an không nói được, trực tiếp đẩy cửa phòng, vọt vào.
Lập tức, không khí trong phòng bệnh cũng đông lại.
An Chỉ Manh sững sờ nhìn Bùi Á Hạo trước mặt, không dám tin tưởng lỗ tai mình, anh nói đều là thật sao?
"Anh nói gì, Cận Tư Hàn anh thật không có sao, anh sẽ không phải là đang gạt em đi!?"
Bùi Á Hạo bởi vì cô nghi ngờ cười khổ không thôi, anh sẽ lừa gạt cô sao, anh dám lừa gạt cô sao, anh thật sự sợ cô sẽ hận mình.
Thở dài, thanh âm vô lực mà lại mang theo mấy phần mất mác không nói được: "Anh nói đều là thật, người đã cứu ra."
"Vậy anh bây giờ ở đâu, anh có bị thương không, bị thương có nghiêm trọng hay không, anh nhất định là lừa gạt em, em không tin, trừ phi anh để cho em qua nhìn."
An Chỉ Manh như cũ không dám tin tưởng lời anh là thật, đôi mắt nhìn về anh tràn đầy nghi ngờ.
Nghe cô nói như vậy, bất đắc dĩ cười khổ: "Anh sẽ không lừa gạt em, anh ấy so với em tỉnh lại sớm hơn, mặc dù bây giờ tình trạng thân thể còn chưa phải là rất tốt, nhưng đã không sao, em yên tâm. Bất quá anh cảm thấy em như bây giờ, cũng không thích hợp qua."
Đôi mắt An Chỉ Manh vững vàng nhìn chằm chằm mặt anh, muốn đoán lời anh là thật hay giả.
Mặc dù cô cảm thấy dáng vẻ anh cũng không giống như là nói láo, bất quá trong lòng nửa tin nửa ngờ, chỉ cần là một khắc không thấy được Cận Tư Hàn, một khắc cô không thể an lòng.
"Vậy anh bây giờ ở đâu, em phải đi nhìn."
Bùi Á Hạo thở dài, trong lòng anh biết rõ, mình vô luận như thế nào cũng không ngăn được cô. Chỉ có xác định Cận Tư Hàn thật bình yên vô sự, cô mới có thể an tâm nghỉ ngơi.
Nếu không, cô càng thêm suy nghĩ bậy bạ, như vậy đối với thân thể cô cũng chỉ càng thêm bất lợi.
Không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu: " Được, vậy anh cùng em đi nhìn anh ta.”
Lấy được anh trả lời như vậy, trái tim An Chỉ Manh mới thoáng an ổn lại. Nếu anh đáp ứng cho mình đi qua nhìn Cận Tư Hàn, vậy đã nói rõ người đã cứu ra.
Bởi vì hôn mê suốt hai ngày hai đêm, mới vừa tỉnh lại, thân thể An Chỉ Manh rất yếu. Mặc dù có thể miễn cưỡng chống đỡ đi bộ, nhưng dưới chân bước chân phù phiếm, đi một bước, cũng giống như là giẫm ở trên bông vải mềm nhũn vậy.
Bùi Á Hạo rất sợ sẽ vô tình té ngã, ở một bên thận trọng đỡ cô, trong lòng nhưng là khó chịu không nói được, vừa thay cô thương yêu không dứt, lại cảm thấy cảm giác mất mác tăng lên gấp bội.
Cuối cùng cô không chọn anh, coi như là anh ở bên người cô hết lòng chờ đợi, coi như anh đối với cô tốt hơn nữa, cũng không thể thay thế địa vị người đàn ông kia ở trong lòng cô.
Duyên phận này, có lúc thật sự là không cưỡng cầu được, cũng không phải là bỏ ra nhất định sẽ lấy được hồi báo.
Hai người đi ở hành lang trong bệnh viện thật dài, An Chỉ Manh dọc đường đi yên lặng không nói một lời, trong đầu cô nghĩ đều là Cận Tư Hàn, không biết anh có thể bị thương rất nặng hay không, có phải thật không có sao hay không?
Càng suy nghĩ như vậy, thì cô càng cấp bách muốn phải lập tức thấy anh, định đi nhanh một chút, nhanh một chút nữa. Không biết làm sao thân thể quả thực yếu ớt, không có một chút khí lực.
Căn bản là không có cách tăng nhanh bước chân. Hơn nữa, càng nóng lòng càng đi không yên, nếu không phải Bùi Á Hạo ở một bên đỡ cô, phỏng đoán đã sớm ngã xuống.
Hai người thật vất vả tới phòng bệnh Cận Tư Hàn.
Trái tim An Chỉ Manh thấp thỏm bất an không nói được, trực tiếp đẩy cửa phòng, vọt vào.
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Lập tức, không khí trong phòng bệnh cũng đông lại.An Chỉ Manh sững sờ nhìn Bùi Á Hạo trước mặt, không dám tin tưởng lỗ tai mình, anh nói đều là thật sao?"Anh nói gì, Cận Tư Hàn anh thật không có sao, anh sẽ không phải là đang gạt em đi!?"Bùi Á Hạo bởi vì cô nghi ngờ cười khổ không thôi, anh sẽ lừa gạt cô sao, anh dám lừa gạt cô sao, anh thật sự sợ cô sẽ hận mình.Thở dài, thanh âm vô lực mà lại mang theo mấy phần mất mác không nói được: "Anh nói đều là thật, người đã cứu ra.""Vậy anh bây giờ ở đâu, anh có bị thương không, bị thương có nghiêm trọng hay không, anh nhất định là lừa gạt em, em không tin, trừ phi anh để cho em qua nhìn."An Chỉ Manh như cũ không dám tin tưởng lời anh là thật, đôi mắt nhìn về anh tràn đầy nghi ngờ.Nghe cô nói như vậy, bất đắc dĩ cười khổ: "Anh sẽ không lừa gạt em, anh ấy so với em tỉnh lại sớm hơn, mặc dù bây giờ tình trạng thân thể còn chưa phải là rất tốt, nhưng đã không sao, em yên tâm. Bất quá anh cảm thấy em như bây giờ, cũng không thích hợp qua."Đôi mắt An Chỉ Manh vững vàng nhìn chằm chằm mặt anh, muốn đoán lời anh là thật hay giả.Mặc dù cô cảm thấy dáng vẻ anh cũng không giống như là nói láo, bất quá trong lòng nửa tin nửa ngờ, chỉ cần là một khắc không thấy được Cận Tư Hàn, một khắc cô không thể an lòng."Vậy anh bây giờ ở đâu, em phải đi nhìn."Bùi Á Hạo thở dài, trong lòng anh biết rõ, mình vô luận như thế nào cũng không ngăn được cô. Chỉ có xác định Cận Tư Hàn thật bình yên vô sự, cô mới có thể an tâm nghỉ ngơi.Nếu không, cô càng thêm suy nghĩ bậy bạ, như vậy đối với thân thể cô cũng chỉ càng thêm bất lợi.Không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu: " Được, vậy anh cùng em đi nhìn anh ta.”Lấy được anh trả lời như vậy, trái tim An Chỉ Manh mới thoáng an ổn lại. Nếu anh đáp ứng cho mình đi qua nhìn Cận Tư Hàn, vậy đã nói rõ người đã cứu ra.Bởi vì hôn mê suốt hai ngày hai đêm, mới vừa tỉnh lại, thân thể An Chỉ Manh rất yếu. Mặc dù có thể miễn cưỡng chống đỡ đi bộ, nhưng dưới chân bước chân phù phiếm, đi một bước, cũng giống như là giẫm ở trên bông vải mềm nhũn vậy.Bùi Á Hạo rất sợ sẽ vô tình té ngã, ở một bên thận trọng đỡ cô, trong lòng nhưng là khó chịu không nói được, vừa thay cô thương yêu không dứt, lại cảm thấy cảm giác mất mác tăng lên gấp bội.Cuối cùng cô không chọn anh, coi như là anh ở bên người cô hết lòng chờ đợi, coi như anh đối với cô tốt hơn nữa, cũng không thể thay thế địa vị người đàn ông kia ở trong lòng cô.Duyên phận này, có lúc thật sự là không cưỡng cầu được, cũng không phải là bỏ ra nhất định sẽ lấy được hồi báo.Hai người đi ở hành lang trong bệnh viện thật dài, An Chỉ Manh dọc đường đi yên lặng không nói một lời, trong đầu cô nghĩ đều là Cận Tư Hàn, không biết anh có thể bị thương rất nặng hay không, có phải thật không có sao hay không?Càng suy nghĩ như vậy, thì cô càng cấp bách muốn phải lập tức thấy anh, định đi nhanh một chút, nhanh một chút nữa. Không biết làm sao thân thể quả thực yếu ớt, không có một chút khí lực.Căn bản là không có cách tăng nhanh bước chân. Hơn nữa, càng nóng lòng càng đi không yên, nếu không phải Bùi Á Hạo ở một bên đỡ cô, phỏng đoán đã sớm ngã xuống.Hai người thật vất vả tới phòng bệnh Cận Tư Hàn.Trái tim An Chỉ Manh thấp thỏm bất an không nói được, trực tiếp đẩy cửa phòng, vọt vào.