Cha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy…
Chương 5
Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Lí Tam dùng hết toàn lực chạy, “nhà bếp đốt cái lỗ” trong đầu óc hắn lặp đi lặp lại câu nói kia.Lí Tam vừa về đến cửa nhà, đã thấy Trần Lân Úc đầy mặt nước mắt nước mũi ngây ngốc nhìn mình.“Lí Tam… Ta… ta không phải cố ý ~ oa a…” Lời mới nói được một câu, Trần Lân Úc liền khóc đến không ra hình người.“Không sao.” Lí Tam thấy Trần Lân Úc khóc thành như vậy, thế nào nặng lời cho đặng?“Nhưng mà… Nhà bếp… cháy hết cả rồi…” Trần Lân Úc sợ hãi nhìn Lí Tam.Lí Tam ngu đi, sao vừa nói đốt cái lỗ, bây giờ lại toàn bộ không còn?“Lí Tam a ~ dâu nam của ngươi cũng không phải cố ý, nhà bếp cháy rồi, lại nhà yêm ké cơm ăn cũng được ~” Lâm bá thấy nàng dâu nam Lí gia khóc thành như vậy, Lí Tam còn mặt mũi tối thui, vì cái nhà bếp, tiểu lưỡng khẩu nháo cương, chẳng phải chuyện hay đâu.“Cảm tạ Lâm bá.” Lí Tam bất đắc dĩ thở ra, có thể trách ai đây? Chỉ trách yêm mang kẻ đọc sách cái gì cũng không biết này về nhà, tìm tội chịu a!Lí Tam tiến lên thuận tay lau lau nước mắt trên mặt Trần Lân Úc, cái vẻ đáng thương hề hề này, sao thê thảm giống như com mèo bị rơi xuống nước vậy?“Không sao, nhà bếp lại xây thì có thôi.” Không thì còn có thể làm sao đây?“Ách… Lí Tam… Cái gì nàng dâu nam?” Trần Lân Úc thấy Lí Tam không sầm mặt nữa, còn giúp mình lau nước mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại từ cơn khủng hoảng sẽ bị đuổi ra ngoài.“Yêm không biết.” Lí Tam đi vào phòng bên cạnh nhìn nhà bếp đã biến thành đất đen, không khỏi thở dài.“Tiểu tử, chính là ngươi a ~ ngươi chính là nàng dâu nam chỉ phúc vi hôn của Lí gia a ~” Lâm bá tốt bụng nhắc nhở.Tiểu tử kia trông rất sạch sẽ, một bộ thư sinh, vừa xứng Lí Tam.Lâm bá hài lòng nhìn Trần Lân Úc, xem ra lão đang cho rằng mình là thay Lí phụ thẩm định con dâu.“Ngươi nói cái gì?!” Trần Lân Úc không dám tin nhìn Lâm bá.“Tiểu tử, thôn chúng ta không một ai phản đối các ngươi, phải qua ngày cho tốt a ~” nói xong, Lâm bá liền tâm mãn ý túc, cảm thấy rất an nhàn đi về nhà mình.“Lí Tam, ngươi đến nói lời gì đi a!” Trần Lân Úc không hiểu vì sao Lí Tam không phản bác chút nào.“Nói gì?” Lí Tam quen quá rồi, chuyện mà thôn này đã nhận định, là sẽ không bởi vì một hai câu nói mà cải biến.Cha mẹ Lí Tam thường nói: “Quan trọng không phải người khác nhìn ngươi thế nào, mà là chính ngươi qua ngày thế nào”, cho nên bây giờ với Lí Tam mà nói, người trong thôn thích nói cái gì thì cứ nói c** ** đi, quan trọng là làm sao xây lại nhà bếp.
Lí Tam dùng hết toàn lực chạy, “nhà bếp đốt cái lỗ” trong đầu óc hắn lặp đi lặp lại câu nói kia.
Lí Tam vừa về đến cửa nhà, đã thấy Trần Lân Úc đầy mặt nước mắt nước mũi ngây ngốc nhìn mình.
“Lí Tam… Ta… ta không phải cố ý ~ oa a…” Lời mới nói được một câu, Trần Lân Úc liền khóc đến không ra hình người.
“Không sao.” Lí Tam thấy Trần Lân Úc khóc thành như vậy, thế nào nặng lời cho đặng?
“Nhưng mà… Nhà bếp… cháy hết cả rồi…” Trần Lân Úc sợ hãi nhìn Lí Tam.
Lí Tam ngu đi, sao vừa nói đốt cái lỗ, bây giờ lại toàn bộ không còn?
“Lí Tam a ~ dâu nam của ngươi cũng không phải cố ý, nhà bếp cháy rồi, lại nhà yêm ké cơm ăn cũng được ~” Lâm bá thấy nàng dâu nam Lí gia khóc thành như vậy, Lí Tam còn mặt mũi tối thui, vì cái nhà bếp, tiểu lưỡng khẩu nháo cương, chẳng phải chuyện hay đâu.
“Cảm tạ Lâm bá.” Lí Tam bất đắc dĩ thở ra, có thể trách ai đây? Chỉ trách yêm mang kẻ đọc sách cái gì cũng không biết này về nhà, tìm tội chịu a!
Lí Tam tiến lên thuận tay lau lau nước mắt trên mặt Trần Lân Úc, cái vẻ đáng thương hề hề này, sao thê thảm giống như com mèo bị rơi xuống nước vậy?
“Không sao, nhà bếp lại xây thì có thôi.” Không thì còn có thể làm sao đây?
“Ách… Lí Tam… Cái gì nàng dâu nam?” Trần Lân Úc thấy Lí Tam không sầm mặt nữa, còn giúp mình lau nước mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại từ cơn khủng hoảng sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Yêm không biết.” Lí Tam đi vào phòng bên cạnh nhìn nhà bếp đã biến thành đất đen, không khỏi thở dài.
“Tiểu tử, chính là ngươi a ~ ngươi chính là nàng dâu nam chỉ phúc vi hôn của Lí gia a ~” Lâm bá tốt bụng nhắc nhở.
Tiểu tử kia trông rất sạch sẽ, một bộ thư sinh, vừa xứng Lí Tam.
Lâm bá hài lòng nhìn Trần Lân Úc, xem ra lão đang cho rằng mình là thay Lí phụ thẩm định con dâu.
“Ngươi nói cái gì?!” Trần Lân Úc không dám tin nhìn Lâm bá.
“Tiểu tử, thôn chúng ta không một ai phản đối các ngươi, phải qua ngày cho tốt a ~” nói xong, Lâm bá liền tâm mãn ý túc, cảm thấy rất an nhàn đi về nhà mình.
“Lí Tam, ngươi đến nói lời gì đi a!” Trần Lân Úc không hiểu vì sao Lí Tam không phản bác chút nào.
“Nói gì?” Lí Tam quen quá rồi, chuyện mà thôn này đã nhận định, là sẽ không bởi vì một hai câu nói mà cải biến.
Cha mẹ Lí Tam thường nói: “Quan trọng không phải người khác nhìn ngươi thế nào, mà là chính ngươi qua ngày thế nào”, cho nên bây giờ với Lí Tam mà nói, người trong thôn thích nói cái gì thì cứ nói c** ** đi, quan trọng là làm sao xây lại nhà bếp.
Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Lí Tam dùng hết toàn lực chạy, “nhà bếp đốt cái lỗ” trong đầu óc hắn lặp đi lặp lại câu nói kia.Lí Tam vừa về đến cửa nhà, đã thấy Trần Lân Úc đầy mặt nước mắt nước mũi ngây ngốc nhìn mình.“Lí Tam… Ta… ta không phải cố ý ~ oa a…” Lời mới nói được một câu, Trần Lân Úc liền khóc đến không ra hình người.“Không sao.” Lí Tam thấy Trần Lân Úc khóc thành như vậy, thế nào nặng lời cho đặng?“Nhưng mà… Nhà bếp… cháy hết cả rồi…” Trần Lân Úc sợ hãi nhìn Lí Tam.Lí Tam ngu đi, sao vừa nói đốt cái lỗ, bây giờ lại toàn bộ không còn?“Lí Tam a ~ dâu nam của ngươi cũng không phải cố ý, nhà bếp cháy rồi, lại nhà yêm ké cơm ăn cũng được ~” Lâm bá thấy nàng dâu nam Lí gia khóc thành như vậy, Lí Tam còn mặt mũi tối thui, vì cái nhà bếp, tiểu lưỡng khẩu nháo cương, chẳng phải chuyện hay đâu.“Cảm tạ Lâm bá.” Lí Tam bất đắc dĩ thở ra, có thể trách ai đây? Chỉ trách yêm mang kẻ đọc sách cái gì cũng không biết này về nhà, tìm tội chịu a!Lí Tam tiến lên thuận tay lau lau nước mắt trên mặt Trần Lân Úc, cái vẻ đáng thương hề hề này, sao thê thảm giống như com mèo bị rơi xuống nước vậy?“Không sao, nhà bếp lại xây thì có thôi.” Không thì còn có thể làm sao đây?“Ách… Lí Tam… Cái gì nàng dâu nam?” Trần Lân Úc thấy Lí Tam không sầm mặt nữa, còn giúp mình lau nước mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại từ cơn khủng hoảng sẽ bị đuổi ra ngoài.“Yêm không biết.” Lí Tam đi vào phòng bên cạnh nhìn nhà bếp đã biến thành đất đen, không khỏi thở dài.“Tiểu tử, chính là ngươi a ~ ngươi chính là nàng dâu nam chỉ phúc vi hôn của Lí gia a ~” Lâm bá tốt bụng nhắc nhở.Tiểu tử kia trông rất sạch sẽ, một bộ thư sinh, vừa xứng Lí Tam.Lâm bá hài lòng nhìn Trần Lân Úc, xem ra lão đang cho rằng mình là thay Lí phụ thẩm định con dâu.“Ngươi nói cái gì?!” Trần Lân Úc không dám tin nhìn Lâm bá.“Tiểu tử, thôn chúng ta không một ai phản đối các ngươi, phải qua ngày cho tốt a ~” nói xong, Lâm bá liền tâm mãn ý túc, cảm thấy rất an nhàn đi về nhà mình.“Lí Tam, ngươi đến nói lời gì đi a!” Trần Lân Úc không hiểu vì sao Lí Tam không phản bác chút nào.“Nói gì?” Lí Tam quen quá rồi, chuyện mà thôn này đã nhận định, là sẽ không bởi vì một hai câu nói mà cải biến.Cha mẹ Lí Tam thường nói: “Quan trọng không phải người khác nhìn ngươi thế nào, mà là chính ngươi qua ngày thế nào”, cho nên bây giờ với Lí Tam mà nói, người trong thôn thích nói cái gì thì cứ nói c** ** đi, quan trọng là làm sao xây lại nhà bếp.