Cha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy…
Chương 7
Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Lí Tam lại dậy từ sáng sớm, sắc mặt mệt mỏi.Tối hôm qua, nằm mơ bị cha mẹ nhiều năm không gặp chửi xối xả một trận, nói vì sao phải nhặt một kẻ cái gì cũng không biết, ở nhà ăn cơm chùa chứ?Lí Tam bất đắc dĩ.Vì cái gì ngần ấy năm, yêm thật không dễ dàng mơ thấy cha mẹ, nhưng lại là bị chửi ni?Lí Tam hết cách.Chả lẽ nhặt một người rồi, còn có thể quăng sao?“Ngày chung quy phải qua tiếp”, này là một năm nọ hạn hán, cha mẹ Lí Tam trả thuế ruộng xong, chỉ có thể ăn một ít gạo và cải muối còn thừa, khoai lang qua ngày, đã nói như vậy.Năm ấy ăn cải muối với khoai lang, ăn trọn vẹn đến một năm thu hoạch mới có nước gạo để uống.Mà Lí Tam bây giờ, nhặt Trần Lân Úc rồi, cho dù hắn không sinh đẻ… nhưng “ngày chung quy phải qua tiếp”, vậy liền qua tiếp cho tốt đi!Ấy thế là, Lí Tam xuống giường định đi nhà bếp, lại lặng lẽ nhớ tới nó cháy mất rồi…Lí Tam thở ra một hơi.Xoay người, kêu Trần Lân Úc, qua Lâm gia sát vách chực cơm ăn thôi.Xốc Trần Lân Úc vẫn còn buồn ngủ lên, Lí Tam thật cảm thấy mình có phải đã nhặt mèo về nuôi không đây?
Lí Tam lại dậy từ sáng sớm, sắc mặt mệt mỏi.
Tối hôm qua, nằm mơ bị cha mẹ nhiều năm không gặp chửi xối xả một trận, nói vì sao phải nhặt một kẻ cái gì cũng không biết, ở nhà ăn cơm chùa chứ?
Lí Tam bất đắc dĩ.
Vì cái gì ngần ấy năm, yêm thật không dễ dàng mơ thấy cha mẹ, nhưng lại là bị chửi ni?
Lí Tam hết cách.
Chả lẽ nhặt một người rồi, còn có thể quăng sao?
“Ngày chung quy phải qua tiếp”, này là một năm nọ hạn hán, cha mẹ Lí Tam trả thuế ruộng xong, chỉ có thể ăn một ít gạo và cải muối còn thừa, khoai lang qua ngày, đã nói như vậy.
Năm ấy ăn cải muối với khoai lang, ăn trọn vẹn đến một năm thu hoạch mới có nước gạo để uống.
Mà Lí Tam bây giờ, nhặt Trần Lân Úc rồi, cho dù hắn không sinh đẻ… nhưng “ngày chung quy phải qua tiếp”, vậy liền qua tiếp cho tốt đi!
Ấy thế là, Lí Tam xuống giường định đi nhà bếp, lại lặng lẽ nhớ tới nó cháy mất rồi…
Lí Tam thở ra một hơi.
Xoay người, kêu Trần Lân Úc, qua Lâm gia sát vách chực cơm ăn thôi.
Xốc Trần Lân Úc vẫn còn buồn ngủ lên, Lí Tam thật cảm thấy mình có phải đã nhặt mèo về nuôi không đây?
Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Lí Tam lại dậy từ sáng sớm, sắc mặt mệt mỏi.Tối hôm qua, nằm mơ bị cha mẹ nhiều năm không gặp chửi xối xả một trận, nói vì sao phải nhặt một kẻ cái gì cũng không biết, ở nhà ăn cơm chùa chứ?Lí Tam bất đắc dĩ.Vì cái gì ngần ấy năm, yêm thật không dễ dàng mơ thấy cha mẹ, nhưng lại là bị chửi ni?Lí Tam hết cách.Chả lẽ nhặt một người rồi, còn có thể quăng sao?“Ngày chung quy phải qua tiếp”, này là một năm nọ hạn hán, cha mẹ Lí Tam trả thuế ruộng xong, chỉ có thể ăn một ít gạo và cải muối còn thừa, khoai lang qua ngày, đã nói như vậy.Năm ấy ăn cải muối với khoai lang, ăn trọn vẹn đến một năm thu hoạch mới có nước gạo để uống.Mà Lí Tam bây giờ, nhặt Trần Lân Úc rồi, cho dù hắn không sinh đẻ… nhưng “ngày chung quy phải qua tiếp”, vậy liền qua tiếp cho tốt đi!Ấy thế là, Lí Tam xuống giường định đi nhà bếp, lại lặng lẽ nhớ tới nó cháy mất rồi…Lí Tam thở ra một hơi.Xoay người, kêu Trần Lân Úc, qua Lâm gia sát vách chực cơm ăn thôi.Xốc Trần Lân Úc vẫn còn buồn ngủ lên, Lí Tam thật cảm thấy mình có phải đã nhặt mèo về nuôi không đây?