Cha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy…
Chương 9
Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Trần Lân Úc ăn xong cơm, vẫn mơ hồ như cũ.Lí Tam thấy hắn như vậy, cũng không cách nào mang hắn ra đồng, liền ôm hắn, thả về trên giường, đắp chăn, rồi tự mình ra đồng.Vừa ra cửa, đã thấy Lâm Đại đợi hắn.“Lí Tam, hắn sẽ không thật là dâu nam của ngươi đấy chứ?” Lâm Đại thực không thể tin được, Lí Tam lại yêu nam nhân.“Gì?” Lí Tam nhất thời không nghe rõ ràng câu hỏi của Lâm Đại, đáp Lâm Đại như vậy.Lâm Đại cảm thấy câu “Gì?” này, căn bản là Lí Tam cố ý giả ngốc.“Từ xưa có đoạn tụ, chính là hai nam nhân ấy mà… ngủ cùng với nhau… một người thấy một người khác đang ngủ, không muốn đánh thức hắn…” Lâm Đại nỗ lực hồi tưởng Trương nhị ca nói đoạn tụ a… phân đào a… Muốn nói cho hay, nhưng trong lòng thì cảm thấy quái a!“Ngươi tới cùng đang nói cái gì ni?” Lí Tam thấy Lâm Đại nói lắp bắp, quả thực có chút chịu không nổi mà hỏi hắn.Lâm Đại hít sâu vài hơi, cuối cùng to gan hỏi: “Nam nhân kia, là… là người ngươi muốn qua cả một đời sao?”Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?Lí Tam chưa từng nghĩ, Lâm Đại hỏi trực tiếp như thế, thần tình nghiêm túc đó khiến người giật mình.Nhưng lúc này, nhân tử tinh ranh ẩn hàm trong Lí Tam phát tác rồi, hắn tính đùa Lâm Đại chơi.“Đúng vậy, yêm muốn cùng hắn, qua cả một đời.” Lí Tam cũng mang thần tình nghiêm túc.Lí Tam tưởng Lâm Đại biết hắn nói đùa, nhưng không nghĩ đến Lâm Đại nghe xong, lại bỏ chạy, còn la: “Lí Tam điên rồi, điên rồi, điên rồi…”Lí Tam lặng lẽ nhìn Lâm Đại đi xa, hắn nghĩ chung quy sẽ có một ngày như thế, Lâm Đại biết hắn là nói đùa.
Trần Lân Úc ăn xong cơm, vẫn mơ hồ như cũ.
Lí Tam thấy hắn như vậy, cũng không cách nào mang hắn ra đồng, liền ôm hắn, thả về trên giường, đắp chăn, rồi tự mình ra đồng.
Vừa ra cửa, đã thấy Lâm Đại đợi hắn.
“Lí Tam, hắn sẽ không thật là dâu nam của ngươi đấy chứ?” Lâm Đại thực không thể tin được, Lí Tam lại yêu nam nhân.
“Gì?” Lí Tam nhất thời không nghe rõ ràng câu hỏi của Lâm Đại, đáp Lâm Đại như vậy.
Lâm Đại cảm thấy câu “Gì?” này, căn bản là Lí Tam cố ý giả ngốc.
“Từ xưa có đoạn tụ, chính là hai nam nhân ấy mà… ngủ cùng với nhau… một người thấy một người khác đang ngủ, không muốn đánh thức hắn…” Lâm Đại nỗ lực hồi tưởng Trương nhị ca nói đoạn tụ a… phân đào a… Muốn nói cho hay, nhưng trong lòng thì cảm thấy quái a!
“Ngươi tới cùng đang nói cái gì ni?” Lí Tam thấy Lâm Đại nói lắp bắp, quả thực có chút chịu không nổi mà hỏi hắn.
Lâm Đại hít sâu vài hơi, cuối cùng to gan hỏi: “Nam nhân kia, là… là người ngươi muốn qua cả một đời sao?”
Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?
Lí Tam chưa từng nghĩ, Lâm Đại hỏi trực tiếp như thế, thần tình nghiêm túc đó khiến người giật mình.
Nhưng lúc này, nhân tử tinh ranh ẩn hàm trong Lí Tam phát tác rồi, hắn tính đùa Lâm Đại chơi.
“Đúng vậy, yêm muốn cùng hắn, qua cả một đời.” Lí Tam cũng mang thần tình nghiêm túc.
Lí Tam tưởng Lâm Đại biết hắn nói đùa, nhưng không nghĩ đến Lâm Đại nghe xong, lại bỏ chạy, còn la: “Lí Tam điên rồi, điên rồi, điên rồi…”
Lí Tam lặng lẽ nhìn Lâm Đại đi xa, hắn nghĩ chung quy sẽ có một ngày như thế, Lâm Đại biết hắn là nói đùa.
Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Trần Lân Úc ăn xong cơm, vẫn mơ hồ như cũ.Lí Tam thấy hắn như vậy, cũng không cách nào mang hắn ra đồng, liền ôm hắn, thả về trên giường, đắp chăn, rồi tự mình ra đồng.Vừa ra cửa, đã thấy Lâm Đại đợi hắn.“Lí Tam, hắn sẽ không thật là dâu nam của ngươi đấy chứ?” Lâm Đại thực không thể tin được, Lí Tam lại yêu nam nhân.“Gì?” Lí Tam nhất thời không nghe rõ ràng câu hỏi của Lâm Đại, đáp Lâm Đại như vậy.Lâm Đại cảm thấy câu “Gì?” này, căn bản là Lí Tam cố ý giả ngốc.“Từ xưa có đoạn tụ, chính là hai nam nhân ấy mà… ngủ cùng với nhau… một người thấy một người khác đang ngủ, không muốn đánh thức hắn…” Lâm Đại nỗ lực hồi tưởng Trương nhị ca nói đoạn tụ a… phân đào a… Muốn nói cho hay, nhưng trong lòng thì cảm thấy quái a!“Ngươi tới cùng đang nói cái gì ni?” Lí Tam thấy Lâm Đại nói lắp bắp, quả thực có chút chịu không nổi mà hỏi hắn.Lâm Đại hít sâu vài hơi, cuối cùng to gan hỏi: “Nam nhân kia, là… là người ngươi muốn qua cả một đời sao?”Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?Lí Tam chưa từng nghĩ, Lâm Đại hỏi trực tiếp như thế, thần tình nghiêm túc đó khiến người giật mình.Nhưng lúc này, nhân tử tinh ranh ẩn hàm trong Lí Tam phát tác rồi, hắn tính đùa Lâm Đại chơi.“Đúng vậy, yêm muốn cùng hắn, qua cả một đời.” Lí Tam cũng mang thần tình nghiêm túc.Lí Tam tưởng Lâm Đại biết hắn nói đùa, nhưng không nghĩ đến Lâm Đại nghe xong, lại bỏ chạy, còn la: “Lí Tam điên rồi, điên rồi, điên rồi…”Lí Tam lặng lẽ nhìn Lâm Đại đi xa, hắn nghĩ chung quy sẽ có một ngày như thế, Lâm Đại biết hắn là nói đùa.