Tác giả:

Cha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy…

Chương 25: Tâm sự của tác giả

Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Trích “Cuộc đời dính dớp” – Diệp Thị[ Cảm tình của Lí Tam và Trần Lân Úc là như keo như sơn, nhưng nó chỉ giới hạn trong thế giới hai người.Nhi tử, đối nhi tử! Sự tồn tại mạc danh kỳ diệu! Trần Lân Úc gọi nó như vậy.Nhi tử, đối nhi tử! Sự tồn tại gây trở ngại hắn cùng Trần Lân Úc ân ân a a! Này đương nhiên chính là của Lí Tam.Chăm sóc một hài tử, không phải giản đơn như chăm sóc sủng vật.Nửa đêm nó khóc, ngươi phải dỗ nó; nó đi to đi nhỏ, ngươi phải rửa ráy; nó đói bụng, ngươi phải nấu cháo nấu sữa đậu nành.Tất cả mọi chuyện không có khả năng đều là Lí Tam làm, cho nên Trần Lân Úc cũng học được cách dỗ hài tử chăm sóc hài tử, sau khi học được rồi, đối với Lí Tam quả thực là cực hình.Trần Lân Úc không ra đồng với hắn nữa, hắn phải chăm sóc hài tử. Trần Lân Úc không chơi đùa với hắn nữa, bởi vì hài tử sẽ ăn dấm muốn Trần Lân Úc ôm.Hài tử, là sự tồn tại tranh đoạt Trần Lân Úc với hắn.Nhưng thấy Trần Lân Úc thích Lí Thần như thế, Lí Tam cũng không tiện nói ra xuẩn thoại muốn đem trả hài tử cho Ngô nhị nương.“Úc…” Lí Tam bây giờ đều gọi Trần Lân Úc như vậy.“Ưm?” Trần Lân Úc nằm ở trong lòng Lí Tam.Lúc này là nửa đêm, hài tử ngủ, Trần Lân Úc nằm ở trong lòng Lí Tam.“Muốn…” Lí Tam mò mẫm eo Trần Lân Úc.“Được…” Trần Lân Úc cũng mò mẫm tay Lí Tam.Sau đó… hài tử khóc.Thế là Trần Lân Úc nhận mệnh đứng dậy ôm hài tử dỗ.Lí Tam tối mặt đi nhưng lại vô pháp nói cái gì.Đã qua một tháng kể từ ngày ẵm hài tử về, hắn cùng Trần Lân Úc cũng không có nữa.Hắn chỉ là một nam nhân vừa sơ thường trái cấm mà thôi… ]—* đối nhi tử: Vì ko hiểu ý tác giả, có thể là “đối với nhi tử” (cách gọi của TLU đối với nhi tử là sự tồn tại…) hoặc “nhi tử, đúng nhi tử” (kiểu hành văn), nên giữ nguyên thôi.

Trích “Cuộc đời dính dớp” – Diệp Thị

[ Cảm tình của Lí Tam và Trần Lân Úc là như keo như sơn, nhưng nó chỉ giới hạn trong thế giới hai người.

Nhi tử, đối nhi tử! Sự tồn tại mạc danh kỳ diệu! Trần Lân Úc gọi nó như vậy.

Nhi tử, đối nhi tử! Sự tồn tại gây trở ngại hắn cùng Trần Lân Úc ân ân a a! Này đương nhiên chính là của Lí Tam.

Chăm sóc một hài tử, không phải giản đơn như chăm sóc sủng vật.

Nửa đêm nó khóc, ngươi phải dỗ nó; nó đi to đi nhỏ, ngươi phải rửa ráy; nó đói bụng, ngươi phải nấu cháo nấu sữa đậu nành.

Tất cả mọi chuyện không có khả năng đều là Lí Tam làm, cho nên Trần Lân Úc cũng học được cách dỗ hài tử chăm sóc hài tử, sau khi học được rồi, đối với Lí Tam quả thực là cực hình.

Trần Lân Úc không ra đồng với hắn nữa, hắn phải chăm sóc hài tử. Trần Lân Úc không chơi đùa với hắn nữa, bởi vì hài tử sẽ ăn dấm muốn Trần Lân Úc ôm.

Hài tử, là sự tồn tại tranh đoạt Trần Lân Úc với hắn.

Nhưng thấy Trần Lân Úc thích Lí Thần như thế, Lí Tam cũng không tiện nói ra xuẩn thoại muốn đem trả hài tử cho Ngô nhị nương.

“Úc…” Lí Tam bây giờ đều gọi Trần Lân Úc như vậy.

“Ưm?” Trần Lân Úc nằm ở trong lòng Lí Tam.

Lúc này là nửa đêm, hài tử ngủ, Trần Lân Úc nằm ở trong lòng Lí Tam.

“Muốn…” Lí Tam mò mẫm eo Trần Lân Úc.

“Được…” Trần Lân Úc cũng mò mẫm tay Lí Tam.

Sau đó… hài tử khóc.

Thế là Trần Lân Úc nhận mệnh đứng dậy ôm hài tử dỗ.

Lí Tam tối mặt đi nhưng lại vô pháp nói cái gì.

Đã qua một tháng kể từ ngày ẵm hài tử về, hắn cùng Trần Lân Úc cũng không có nữa.

Hắn chỉ là một nam nhân vừa sơ thường trái cấm mà thôi… ]

* đối nhi tử: Vì ko hiểu ý tác giả, có thể là “đối với nhi tử” (cách gọi của TLU đối với nhi tử là sự tồn tại…) hoặc “nhi tử, đúng nhi tử” (kiểu hành văn), nên giữ nguyên thôi.

Qua NgàyTác giả: Diệp ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCha mẹ Lí Tam là nông dân chân chất, khổ cực cầy cấy cả một năm cũng chỉ đổi được cái giá không bị đói chết. Chẳng có bao đồng tiền dư với cơm thịt để có thể cho Lí Tam đến học đường, mà con trai nhà nông cũng chả cần phải đi đọc sách làm chi, cứ chăm chỉ theo cha mẹ học nông sự, cũng may sau khi hai lão trăm năm, vẫn có thể tự mình đi kiếm cơm ăn. Khi hài tử xung quanh cùng thầy giáo học tứ thư ngũ kinh, Lí Tam lại cùng cha mẹ gieo hạt, cày bừa, thu gặt, chữ không biết mấy con, nhiều nhất cũng chỉ biết đến mười con số còn đâu chỉ là lượng từ như cân như kí. Lí Tam cũng từng khóc nháo muốn đi học đường, cha mẹ Lí Tam chỉ có mắng cho một trận, quát: “Chúng ta là người cùng, không có quyền khóc, từ lúc vừa mở mắt, đã phải tự mình nỗ lực đi kiếm cơm ăn. Cơm đều ăn không no, đồ đều mặc không đủ ấm, ngươi còn có sức phí vào chuyện khóc lóc xa xỉ này? Đọc sách có tác dụng gì? Có thể làm ngươi ăn no cái bụng sao?” Dần dần Lí Tam cũng không khóc đòi đến học đường nữa, cha mẹ Lí Tam cảm thấy… Trích “Cuộc đời dính dớp” – Diệp Thị[ Cảm tình của Lí Tam và Trần Lân Úc là như keo như sơn, nhưng nó chỉ giới hạn trong thế giới hai người.Nhi tử, đối nhi tử! Sự tồn tại mạc danh kỳ diệu! Trần Lân Úc gọi nó như vậy.Nhi tử, đối nhi tử! Sự tồn tại gây trở ngại hắn cùng Trần Lân Úc ân ân a a! Này đương nhiên chính là của Lí Tam.Chăm sóc một hài tử, không phải giản đơn như chăm sóc sủng vật.Nửa đêm nó khóc, ngươi phải dỗ nó; nó đi to đi nhỏ, ngươi phải rửa ráy; nó đói bụng, ngươi phải nấu cháo nấu sữa đậu nành.Tất cả mọi chuyện không có khả năng đều là Lí Tam làm, cho nên Trần Lân Úc cũng học được cách dỗ hài tử chăm sóc hài tử, sau khi học được rồi, đối với Lí Tam quả thực là cực hình.Trần Lân Úc không ra đồng với hắn nữa, hắn phải chăm sóc hài tử. Trần Lân Úc không chơi đùa với hắn nữa, bởi vì hài tử sẽ ăn dấm muốn Trần Lân Úc ôm.Hài tử, là sự tồn tại tranh đoạt Trần Lân Úc với hắn.Nhưng thấy Trần Lân Úc thích Lí Thần như thế, Lí Tam cũng không tiện nói ra xuẩn thoại muốn đem trả hài tử cho Ngô nhị nương.“Úc…” Lí Tam bây giờ đều gọi Trần Lân Úc như vậy.“Ưm?” Trần Lân Úc nằm ở trong lòng Lí Tam.Lúc này là nửa đêm, hài tử ngủ, Trần Lân Úc nằm ở trong lòng Lí Tam.“Muốn…” Lí Tam mò mẫm eo Trần Lân Úc.“Được…” Trần Lân Úc cũng mò mẫm tay Lí Tam.Sau đó… hài tử khóc.Thế là Trần Lân Úc nhận mệnh đứng dậy ôm hài tử dỗ.Lí Tam tối mặt đi nhưng lại vô pháp nói cái gì.Đã qua một tháng kể từ ngày ẵm hài tử về, hắn cùng Trần Lân Úc cũng không có nữa.Hắn chỉ là một nam nhân vừa sơ thường trái cấm mà thôi… ]—* đối nhi tử: Vì ko hiểu ý tác giả, có thể là “đối với nhi tử” (cách gọi của TLU đối với nhi tử là sự tồn tại…) hoặc “nhi tử, đúng nhi tử” (kiểu hành văn), nên giữ nguyên thôi.

Chương 25: Tâm sự của tác giả