Sáu tháng nay, tôi theo lời mẫu thân lên núi trúc tìm Nam Quan sư phụ bái sư. Lúc tôi tìm thấy Nam Quan sư phụ, ông đang vặt lông một con gà,tôi có hai suy nghĩ. Suy nghĩ thứ nhất,Nam Quan sư phụ làm thịt gà thủ pháp nhanh gọn, nhìn rất chuyên nghiệp Suy nghĩ thứ hai, tôi cảm thấy đói. Tôi nói với Nam Quan sư phụ rằng tôi cảm thấy rất đói và muốn ăn chực một bữa cơm.Thấy Nam Quan sư phụ không nói gì, tôi nghĩ ông đang nghĩ xem nên dùng cách gì để từ chối tôi. Cho nên tôi nói tiếp:" Tôi sắp đói chết rồi, nếu không ăn gì, có lẽ tôi sẽ chết luôn ở cửa nhà ông.Xác tôi phân hủy sẽ rất bốc mùi. Ông chắc chắn sẽ không muốn ăn cơm với mùi xác chết." Cuối cùng Nam Quan sư phụ cũng đồng ý cho tôi ở lại. Sau khi ăn no, tôi xoa bụng, hỏi:" Ông có biết Nam Quan Đường Bắc, ông ta ở đâu không? Tôi đến đây mấy tháng trời cũng chẳng tìm thấy ma nào cả. Ông là người đầu tiên tôi gặp đấy." Lúc ấy tôi vẫn đinh ninh, người ngồi trước mặt tôi lúc đó không thể nào là Nam Quan sư phụ trong lời nói của mẫu…
Chương 3: Học nghệ
Bút Kí Phẫn Nam Trang Của Thế ThânTác giả: Nguyên Ca Đại SoáiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhSáu tháng nay, tôi theo lời mẫu thân lên núi trúc tìm Nam Quan sư phụ bái sư. Lúc tôi tìm thấy Nam Quan sư phụ, ông đang vặt lông một con gà,tôi có hai suy nghĩ. Suy nghĩ thứ nhất,Nam Quan sư phụ làm thịt gà thủ pháp nhanh gọn, nhìn rất chuyên nghiệp Suy nghĩ thứ hai, tôi cảm thấy đói. Tôi nói với Nam Quan sư phụ rằng tôi cảm thấy rất đói và muốn ăn chực một bữa cơm.Thấy Nam Quan sư phụ không nói gì, tôi nghĩ ông đang nghĩ xem nên dùng cách gì để từ chối tôi. Cho nên tôi nói tiếp:" Tôi sắp đói chết rồi, nếu không ăn gì, có lẽ tôi sẽ chết luôn ở cửa nhà ông.Xác tôi phân hủy sẽ rất bốc mùi. Ông chắc chắn sẽ không muốn ăn cơm với mùi xác chết." Cuối cùng Nam Quan sư phụ cũng đồng ý cho tôi ở lại. Sau khi ăn no, tôi xoa bụng, hỏi:" Ông có biết Nam Quan Đường Bắc, ông ta ở đâu không? Tôi đến đây mấy tháng trời cũng chẳng tìm thấy ma nào cả. Ông là người đầu tiên tôi gặp đấy." Lúc ấy tôi vẫn đinh ninh, người ngồi trước mặt tôi lúc đó không thể nào là Nam Quan sư phụ trong lời nói của mẫu… Tôi nghĩ, chưa chắc, bọn họ có lẽ lén lút ân ái sau lưng Nam Quan sư phụ, chẳng dại gì mà lại thể hiện ra trước mặt ông.Cũng có thể, không phải là bọn họ có hành vi lệch lạc mà là tôi có suy nghĩ lệch lạc.Có lẽ môn ạ của Nam Quan sư phụ đều rất thuần khiết trong sáng và bọn họ chỉ coi nhau là anh em tốt.Sau khi toàn bộ đồ đệ của Nam Quan sư phụ xuống núi, ông quyết định chuyển sang tu đạo. Ông tu đạo không phải bởi vì để tu tâm tĩnh đức càng không phải để cứu độ chúng sinh,ông tu đạo vì nghe nói người tu đạo sẽ sống lâu hơn người bình thường.Quan niệm của tôi là người tu đạo sẽ không ăn thịt mà Nam Quan sư phụ thì vẫn ăn bình thường. Tôi nói suy nghĩ của mình cho ông nghe.Nam Quan sư phụ vỗ vào lưng tôi ba cái làm tôi suýt nữa nôn hết những gì mình vừa ăn ra.Sau hôm Nam Quan sư phụ nhận tôi làm đồ đệ, ông bắt đầu bước đầu tiên của việc dạy tôi kiếm pháp, đó chính là bắt tôi chép thuộc kiếm phổ.Kiếm phổ dài và khó nhớ vô cùng, lúc bắt đầu học, tôi cứ nghĩ, ông sẽ đưa tôi một thanh kiếm rồi bắt tôi tập vung kiếm,ai ngờ... Một tháng này, tôi chỉ ngồi chép thuộc kiếm phổ.Kiếm phổ cần chính xác tuyệt đối,cho nên chỉ cần sai một chữ liền phải chép lại.Một ngày nọ, tôi vừa chép thuộc xong một bản kiếm phổ liền hồi hộp đưa nó cho Nam Quan sư phụ. Lát sau, ông gật đầu, nói:"Tốt lắm, chép rất đúng, nếu đã thuộc kiếm phổ rồi thì ngày mai ta sẽ dạyngươi bước tiếp theo. Tiểu tử ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi."Quả thật bây giờ đã không còn sớm, mặc dù ngoài mặt Nam Quan sư phụ nói vậy nhưng tôi chắc chắn trong lòng ông đang gào thét: tiểu tử, ngươi muốn chết phải không?Ta biết ngươi rất muốn học bước tiếp theo nhưng không cần phải nửa đêm canh ba đánh thức ta dậy chỉ để kiểm tra xem ngươi có chép đúng hay không chứ.Ta kiểm tra xong rồi, ngươi mau biến về phòng ngươi ngủ đi!"Tôi đương nhiên không quan tâm vẻ mặt khó chịu của Nam Quan sư phụ, chạy về phòng. Tôi tưởng tượng sáng mai ông sẽ tặng tôi một thanh kiếm tâm đắc của ông cho tôi.Sau đó, tôi sẽ giống mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp vào rừng luyện kiếm.Tôi cứ tưởng tượng như thế cho đến sáng hôm sau, tôi một đêm không ngủ.Nam Quan sư phụ không để ý vẻ mặt thiếu ngủ của tôi nói:"Hôm nay ta sẽ dạy ngươi vung kiếm cùng vài kiếm pháp đơn giản.Nhưng muốn tập vung kiếm thì cần phải có kiếm,cho nên ta sẽ cho ngươi một cái."Tôi háo hức.
Tôi nghĩ, chưa chắc, bọn họ có lẽ lén lút ân ái sau lưng Nam Quan sư phụ, chẳng dại gì mà lại thể hiện ra trước mặt ông.
Cũng có thể, không phải là bọn họ có hành vi lệch lạc mà là tôi có suy nghĩ lệch lạc.
Có lẽ môn ạ của Nam Quan sư phụ đều rất thuần khiết trong sáng và bọn họ chỉ coi nhau là anh em tốt.
Sau khi toàn bộ đồ đệ của Nam Quan sư phụ xuống núi, ông quyết định chuyển sang tu đạo. Ông tu đạo không phải bởi vì để tu tâm tĩnh đức càng không phải để cứu độ chúng sinh,ông tu đạo vì nghe nói người tu đạo sẽ sống lâu hơn người bình thường.Quan niệm của tôi là người tu đạo sẽ không ăn thịt mà Nam Quan sư phụ thì vẫn ăn bình thường. Tôi nói suy nghĩ của mình cho ông nghe.Nam Quan sư phụ vỗ vào lưng tôi ba cái làm tôi suýt nữa nôn hết những gì mình vừa ăn ra.
Sau hôm Nam Quan sư phụ nhận tôi làm đồ đệ, ông bắt đầu bước đầu tiên của việc dạy tôi kiếm pháp, đó chính là bắt tôi chép thuộc kiếm phổ.Kiếm phổ dài và khó nhớ vô cùng, lúc bắt đầu học, tôi cứ nghĩ, ông sẽ đưa tôi một thanh kiếm rồi bắt tôi tập vung kiếm,ai ngờ... Một tháng này, tôi chỉ ngồi chép thuộc kiếm phổ.Kiếm phổ cần chính xác tuyệt đối,cho nên chỉ cần sai một chữ liền phải chép lại.
Một ngày nọ, tôi vừa chép thuộc xong một bản kiếm phổ liền hồi hộp đưa nó cho Nam Quan sư phụ. Lát sau, ông gật đầu, nói:"Tốt lắm, chép rất đúng, nếu đã thuộc kiếm phổ rồi thì ngày mai ta sẽ dạyngươi bước tiếp theo. Tiểu tử ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi."
Quả thật bây giờ đã không còn sớm, mặc dù ngoài mặt Nam Quan sư phụ nói vậy nhưng tôi chắc chắn trong lòng ông đang gào thét: tiểu tử, ngươi muốn chết phải không?Ta biết ngươi rất muốn học bước tiếp theo nhưng không cần phải nửa đêm canh ba đánh thức ta dậy chỉ để kiểm tra xem ngươi có chép đúng hay không chứ.Ta kiểm tra xong rồi, ngươi mau biến về phòng ngươi ngủ đi!"
Tôi đương nhiên không quan tâm vẻ mặt khó chịu của Nam Quan sư phụ, chạy về phòng. Tôi tưởng tượng sáng mai ông sẽ tặng tôi một thanh kiếm tâm đắc của ông cho tôi.Sau đó, tôi sẽ giống mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp vào rừng luyện kiếm.
Tôi cứ tưởng tượng như thế cho đến sáng hôm sau, tôi một đêm không ngủ.Nam Quan sư phụ không để ý vẻ mặt thiếu ngủ của tôi nói:"Hôm nay ta sẽ dạy ngươi vung kiếm cùng vài kiếm pháp đơn giản.Nhưng muốn tập vung kiếm thì cần phải có kiếm,cho nên ta sẽ cho ngươi một cái."
Tôi háo hức.
Bút Kí Phẫn Nam Trang Của Thế ThânTác giả: Nguyên Ca Đại SoáiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhSáu tháng nay, tôi theo lời mẫu thân lên núi trúc tìm Nam Quan sư phụ bái sư. Lúc tôi tìm thấy Nam Quan sư phụ, ông đang vặt lông một con gà,tôi có hai suy nghĩ. Suy nghĩ thứ nhất,Nam Quan sư phụ làm thịt gà thủ pháp nhanh gọn, nhìn rất chuyên nghiệp Suy nghĩ thứ hai, tôi cảm thấy đói. Tôi nói với Nam Quan sư phụ rằng tôi cảm thấy rất đói và muốn ăn chực một bữa cơm.Thấy Nam Quan sư phụ không nói gì, tôi nghĩ ông đang nghĩ xem nên dùng cách gì để từ chối tôi. Cho nên tôi nói tiếp:" Tôi sắp đói chết rồi, nếu không ăn gì, có lẽ tôi sẽ chết luôn ở cửa nhà ông.Xác tôi phân hủy sẽ rất bốc mùi. Ông chắc chắn sẽ không muốn ăn cơm với mùi xác chết." Cuối cùng Nam Quan sư phụ cũng đồng ý cho tôi ở lại. Sau khi ăn no, tôi xoa bụng, hỏi:" Ông có biết Nam Quan Đường Bắc, ông ta ở đâu không? Tôi đến đây mấy tháng trời cũng chẳng tìm thấy ma nào cả. Ông là người đầu tiên tôi gặp đấy." Lúc ấy tôi vẫn đinh ninh, người ngồi trước mặt tôi lúc đó không thể nào là Nam Quan sư phụ trong lời nói của mẫu… Tôi nghĩ, chưa chắc, bọn họ có lẽ lén lút ân ái sau lưng Nam Quan sư phụ, chẳng dại gì mà lại thể hiện ra trước mặt ông.Cũng có thể, không phải là bọn họ có hành vi lệch lạc mà là tôi có suy nghĩ lệch lạc.Có lẽ môn ạ của Nam Quan sư phụ đều rất thuần khiết trong sáng và bọn họ chỉ coi nhau là anh em tốt.Sau khi toàn bộ đồ đệ của Nam Quan sư phụ xuống núi, ông quyết định chuyển sang tu đạo. Ông tu đạo không phải bởi vì để tu tâm tĩnh đức càng không phải để cứu độ chúng sinh,ông tu đạo vì nghe nói người tu đạo sẽ sống lâu hơn người bình thường.Quan niệm của tôi là người tu đạo sẽ không ăn thịt mà Nam Quan sư phụ thì vẫn ăn bình thường. Tôi nói suy nghĩ của mình cho ông nghe.Nam Quan sư phụ vỗ vào lưng tôi ba cái làm tôi suýt nữa nôn hết những gì mình vừa ăn ra.Sau hôm Nam Quan sư phụ nhận tôi làm đồ đệ, ông bắt đầu bước đầu tiên của việc dạy tôi kiếm pháp, đó chính là bắt tôi chép thuộc kiếm phổ.Kiếm phổ dài và khó nhớ vô cùng, lúc bắt đầu học, tôi cứ nghĩ, ông sẽ đưa tôi một thanh kiếm rồi bắt tôi tập vung kiếm,ai ngờ... Một tháng này, tôi chỉ ngồi chép thuộc kiếm phổ.Kiếm phổ cần chính xác tuyệt đối,cho nên chỉ cần sai một chữ liền phải chép lại.Một ngày nọ, tôi vừa chép thuộc xong một bản kiếm phổ liền hồi hộp đưa nó cho Nam Quan sư phụ. Lát sau, ông gật đầu, nói:"Tốt lắm, chép rất đúng, nếu đã thuộc kiếm phổ rồi thì ngày mai ta sẽ dạyngươi bước tiếp theo. Tiểu tử ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi."Quả thật bây giờ đã không còn sớm, mặc dù ngoài mặt Nam Quan sư phụ nói vậy nhưng tôi chắc chắn trong lòng ông đang gào thét: tiểu tử, ngươi muốn chết phải không?Ta biết ngươi rất muốn học bước tiếp theo nhưng không cần phải nửa đêm canh ba đánh thức ta dậy chỉ để kiểm tra xem ngươi có chép đúng hay không chứ.Ta kiểm tra xong rồi, ngươi mau biến về phòng ngươi ngủ đi!"Tôi đương nhiên không quan tâm vẻ mặt khó chịu của Nam Quan sư phụ, chạy về phòng. Tôi tưởng tượng sáng mai ông sẽ tặng tôi một thanh kiếm tâm đắc của ông cho tôi.Sau đó, tôi sẽ giống mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp vào rừng luyện kiếm.Tôi cứ tưởng tượng như thế cho đến sáng hôm sau, tôi một đêm không ngủ.Nam Quan sư phụ không để ý vẻ mặt thiếu ngủ của tôi nói:"Hôm nay ta sẽ dạy ngươi vung kiếm cùng vài kiếm pháp đơn giản.Nhưng muốn tập vung kiếm thì cần phải có kiếm,cho nên ta sẽ cho ngươi một cái."Tôi háo hức.