Nhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình. “Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh. Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ. Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền. Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng. Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi. Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội. Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú…

Chương 18

Phượng Hoàng NamTác giả: Cuồng Thượng Gia CuồngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện NgượcNhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình. “Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh. Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ. Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền. Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng. Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi. Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội. Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú… Nhìn điệu bộ này, chuyến đi ắt chẳng thể yên bình nổi.Lúc vào xe, Cái Chí Huy cùng Phó Suất ngồi sau xe, cái tên Phó Hồng Quân gì gì kia cùng Cao Hiểu Bảo ngồi đằng trước. Cái Chí Huy nhắm mắt dưỡng thần, Phó Suất cầm camera thỉnh thoảng quay phong cảnh bên ngoài, trong xe chỉ còn con ngựa kia nói chuyện.Trên đường đi Phó Hồng Quân không ngừng trêu đùa Hiểu Bảo, thằng bé không thèm phản ứng, y cứ một lúc lại đưa nước khoàng một lúc lại đưa khăn mặt.Cuối cùng đứa bé kia không kiên nhẫn, ném khăn vào mặt Hồng Quân “Anh nghĩ mình đang lái xe lửa hả? Nói lắm thế”Hồng Quân trừng mắt “Muốn gây sự hả? Không đi thì lập tức xuống xe”Không biết Hiểu Bảo có điểm yếu gì rơi vào tay tên hỗn đản kia, bị người ta chế nhạo cũng không dám ho he.Cái Chí Huy hơi nâng mắt, trông thấy lỗ tai Hiểu Bảo đỏ rực. Hiểu Bảo vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cái Chí Huy qua kính chiếu hậu, cậu bé liền hung hăng lườm tiểu Cái.Cái Chí Huy cũng không giận, ngược lại có cảm giác thông cảm đối với Hiểu Bảo.Người xưa có câu “Thục đạo chi nan, nan thượng thanh thiên” ( Đường vào đất Thục khó thay, núi cao tới trời – Lý Thái Bạch, Thục đạo sơn). Cho dù hiện đại hóa, xây đường cũng khó làm đường núi trở nên bằng phẳng.Đường quanh co, vách núi ngoài cửa sổ luôn cho người ta cảm giác xe đi giữa lưng chừng trời.Tuy vậy Phó Hông Quân kia hẳn nhiên là ngựa quen đường cũ, thành thục đánh tay lái.Thật vất vả chạy tới được khu vực coi như bằng phẳng, y đánh xe táp vào lề đường cho mọi người ra ngoài.Cái Chí Huy tinh mắt thấy Phó Hông Quân lôi Cao Hiểu Bảo chui vào rừng rậm.Phó Suất nhìn theo ánh mắt Cái Chí Huy, mập mờ tiến tới tai anh nói “Thế nào? Anh cũng thích đánh dã chiến hử? Tuy tôi không rành khoản này lắm nhưng vì tiểu Cái của tôi, tôi cố làm vậy”Cái Chí Huy sợ, suýt nữa són ra quần.“Đừng, tôi còn yêu giường lắm, cậu hỏa lực mãnh liệt, làm tôi mỏi nhừ, giờ ngồi vẫn còn đau đây này”Phó Suất hắc hắc cười xấu xa, hôn Cái Chí Huy mấy phát, anh cố gắng lắm mới không trốn.Ngồi lâu trong xe, toàn thân đau nhức.Thừa dịp xe đỗ ven rừng, hai người đi lòng vòng xung quanh.Phó Suất phát hiện đồng cỏ bên sông có hai con cóc, hắn ôm camera tiến hành sáng tác nghệ thuật.Cái Chí Huy một mình lang thang.Từ xa anh nhìn thấy có người mở cửa xe chui vào cũng không biết mân mê gì bên trong.Lúc tời gần mới phát hiện ra là Hiểu Bảo.Anh thuận miệng hỏi “Về rồi à? Phó Hồng Quân đâu?”Hiểu Bảo đang loay hoay làm gì đó bỗng giật mình, khuôn mặt hoảng sợ.

Nhìn điệu bộ này, chuyến đi ắt chẳng thể yên bình nổi.

Lúc vào xe, Cái Chí Huy cùng Phó Suất ngồi sau xe, cái tên Phó Hồng Quân gì gì kia cùng Cao Hiểu Bảo ngồi đằng trước. Cái Chí Huy nhắm mắt dưỡng thần, Phó Suất cầm camera thỉnh thoảng quay phong cảnh bên ngoài, trong xe chỉ còn con ngựa kia nói chuyện.

Trên đường đi Phó Hồng Quân không ngừng trêu đùa Hiểu Bảo, thằng bé không thèm phản ứng, y cứ một lúc lại đưa nước khoàng một lúc lại đưa khăn mặt.

Cuối cùng đứa bé kia không kiên nhẫn, ném khăn vào mặt Hồng Quân “Anh nghĩ mình đang lái xe lửa hả? Nói lắm thế”

Hồng Quân trừng mắt “Muốn gây sự hả? Không đi thì lập tức xuống xe”

Không biết Hiểu Bảo có điểm yếu gì rơi vào tay tên hỗn đản kia, bị người ta chế nhạo cũng không dám ho he.

Cái Chí Huy hơi nâng mắt, trông thấy lỗ tai Hiểu Bảo đỏ rực. Hiểu Bảo vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cái Chí Huy qua kính chiếu hậu, cậu bé liền hung hăng lườm tiểu Cái.

Cái Chí Huy cũng không giận, ngược lại có cảm giác thông cảm đối với Hiểu Bảo.

Người xưa có câu “Thục đạo chi nan, nan thượng thanh thiên” ( Đường vào đất Thục khó thay, núi cao tới trời – Lý Thái Bạch, Thục đạo sơn). Cho dù hiện đại hóa, xây đường cũng khó làm đường núi trở nên bằng phẳng.

Đường quanh co, vách núi ngoài cửa sổ luôn cho người ta cảm giác xe đi giữa lưng chừng trời.

Tuy vậy Phó Hông Quân kia hẳn nhiên là ngựa quen đường cũ, thành thục đánh tay lái.

Thật vất vả chạy tới được khu vực coi như bằng phẳng, y đánh xe táp vào lề đường cho mọi người ra ngoài.

Cái Chí Huy tinh mắt thấy Phó Hông Quân lôi Cao Hiểu Bảo chui vào rừng rậm.

Phó Suất nhìn theo ánh mắt Cái Chí Huy, mập mờ tiến tới tai anh nói “Thế nào? Anh cũng thích đánh dã chiến hử? Tuy tôi không rành khoản này lắm nhưng vì tiểu Cái của tôi, tôi cố làm vậy”

Cái Chí Huy sợ, suýt nữa són ra quần.

“Đừng, tôi còn yêu giường lắm, cậu hỏa lực mãnh liệt, làm tôi mỏi nhừ, giờ ngồi vẫn còn đau đây này”

Phó Suất hắc hắc cười xấu xa, hôn Cái Chí Huy mấy phát, anh cố gắng lắm mới không trốn.

Ngồi lâu trong xe, toàn thân đau nhức.

Thừa dịp xe đỗ ven rừng, hai người đi lòng vòng xung quanh.

Phó Suất phát hiện đồng cỏ bên sông có hai con cóc, hắn ôm camera tiến hành sáng tác nghệ thuật.

Cái Chí Huy một mình lang thang.

Từ xa anh nhìn thấy có người mở cửa xe chui vào cũng không biết mân mê gì bên trong.

Lúc tời gần mới phát hiện ra là Hiểu Bảo.

Anh thuận miệng hỏi “Về rồi à? Phó Hồng Quân đâu?”

Hiểu Bảo đang loay hoay làm gì đó bỗng giật mình, khuôn mặt hoảng sợ.

Phượng Hoàng NamTác giả: Cuồng Thượng Gia CuồngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện NgượcNhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình. “Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh. Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ. Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền. Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng. Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi. Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội. Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú… Nhìn điệu bộ này, chuyến đi ắt chẳng thể yên bình nổi.Lúc vào xe, Cái Chí Huy cùng Phó Suất ngồi sau xe, cái tên Phó Hồng Quân gì gì kia cùng Cao Hiểu Bảo ngồi đằng trước. Cái Chí Huy nhắm mắt dưỡng thần, Phó Suất cầm camera thỉnh thoảng quay phong cảnh bên ngoài, trong xe chỉ còn con ngựa kia nói chuyện.Trên đường đi Phó Hồng Quân không ngừng trêu đùa Hiểu Bảo, thằng bé không thèm phản ứng, y cứ một lúc lại đưa nước khoàng một lúc lại đưa khăn mặt.Cuối cùng đứa bé kia không kiên nhẫn, ném khăn vào mặt Hồng Quân “Anh nghĩ mình đang lái xe lửa hả? Nói lắm thế”Hồng Quân trừng mắt “Muốn gây sự hả? Không đi thì lập tức xuống xe”Không biết Hiểu Bảo có điểm yếu gì rơi vào tay tên hỗn đản kia, bị người ta chế nhạo cũng không dám ho he.Cái Chí Huy hơi nâng mắt, trông thấy lỗ tai Hiểu Bảo đỏ rực. Hiểu Bảo vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cái Chí Huy qua kính chiếu hậu, cậu bé liền hung hăng lườm tiểu Cái.Cái Chí Huy cũng không giận, ngược lại có cảm giác thông cảm đối với Hiểu Bảo.Người xưa có câu “Thục đạo chi nan, nan thượng thanh thiên” ( Đường vào đất Thục khó thay, núi cao tới trời – Lý Thái Bạch, Thục đạo sơn). Cho dù hiện đại hóa, xây đường cũng khó làm đường núi trở nên bằng phẳng.Đường quanh co, vách núi ngoài cửa sổ luôn cho người ta cảm giác xe đi giữa lưng chừng trời.Tuy vậy Phó Hông Quân kia hẳn nhiên là ngựa quen đường cũ, thành thục đánh tay lái.Thật vất vả chạy tới được khu vực coi như bằng phẳng, y đánh xe táp vào lề đường cho mọi người ra ngoài.Cái Chí Huy tinh mắt thấy Phó Hông Quân lôi Cao Hiểu Bảo chui vào rừng rậm.Phó Suất nhìn theo ánh mắt Cái Chí Huy, mập mờ tiến tới tai anh nói “Thế nào? Anh cũng thích đánh dã chiến hử? Tuy tôi không rành khoản này lắm nhưng vì tiểu Cái của tôi, tôi cố làm vậy”Cái Chí Huy sợ, suýt nữa són ra quần.“Đừng, tôi còn yêu giường lắm, cậu hỏa lực mãnh liệt, làm tôi mỏi nhừ, giờ ngồi vẫn còn đau đây này”Phó Suất hắc hắc cười xấu xa, hôn Cái Chí Huy mấy phát, anh cố gắng lắm mới không trốn.Ngồi lâu trong xe, toàn thân đau nhức.Thừa dịp xe đỗ ven rừng, hai người đi lòng vòng xung quanh.Phó Suất phát hiện đồng cỏ bên sông có hai con cóc, hắn ôm camera tiến hành sáng tác nghệ thuật.Cái Chí Huy một mình lang thang.Từ xa anh nhìn thấy có người mở cửa xe chui vào cũng không biết mân mê gì bên trong.Lúc tời gần mới phát hiện ra là Hiểu Bảo.Anh thuận miệng hỏi “Về rồi à? Phó Hồng Quân đâu?”Hiểu Bảo đang loay hoay làm gì đó bỗng giật mình, khuôn mặt hoảng sợ.

Chương 18