Nhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình. “Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh. Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ. Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền. Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng. Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi. Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội. Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú…
Chương 55: Phiên ngoại 1 : Cây lau nhà tự phê bình (Thượng)
Phượng Hoàng NamTác giả: Cuồng Thượng Gia CuồngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện NgượcNhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình. “Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh. Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ. Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền. Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng. Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi. Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội. Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú… Các người hỏi tôi ghét nhất điều gì ư. Từ nhỏ tới giờ tôi ghét nhất là kẻ dám khinh thường mình.Con người đó có đủ mọi tật xấu, không biết xấu hổ, lại còn hay tính toán cái gì cũng có đủ.Phải biết rằng, trong mắt nghệ sĩ cho dù là đống phân chó, nhưng là đống phân chó mới lạ thì nghệ sĩ cũng nhìn ra được sắc vàng tiết trời thu trong nó.Nhưng trong con mắt của tôi có kẻ so với bãi phân chó còn kém xa.Kẻ đó chính là Cái Chí Huy, các người nói xem tôi có thể thấy nét đẹp nào từ anh ta chứ.Cho dù body cũng ổn nhưng cách tiêu chuẩn của tôi còn xa lắm, chỉ có lúc anh ta ngã ở bờ sông là còn có chút tao nhã. Nhưng điểm ấy cũng chẳng cứu vớt nổi giá trị thấp kém của anh ta.Tôi chưa bào giờ đánh trả ai, kể cả khi bị ép vào trường quân đội, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng lý do đánh nhau để rời khỏi trường, điều đó chỉ càng khiến cha tôi có lý do can thiệp vào cuộc sống sau này của tôi.“Tôi hỏi anh anh sẽ cho tôi vẽ chứ?”Tôi cúi đầu, cố gắng nhỏ nhẹ hỏi.“Nếu mày còn dám vẽ, lần sau để tao nhìn thấy tập vẽ này tao cho mày biết tay” Vừa nói anh ta còn cố ý dùng nắm tay đe dọa.Từ đó về sau khi nhớ tới người đó, tôi không còn nhớ về hình ảnh cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, ướt sũng đứng ở bờ sông nữa mà chỉ là nhớ tới một thằng nhãi nhép tôm tép.Lần sau? Còn lần sau á… Hừ hừNhưng tôi không ngờ sẽ có ngày gặp lại anh ta, cố ý chung phòng với anh ta cũng chỉ là một quyết định bộc phát.Không phải tôi khắt khe nhưng sống trong quân ngũ, ai rồi cũng phải trưởng thành hơn nhưng sao anh ta chẳng thay đổi gì vậy.Nhìn anh ta lấy trộm giấy vệ sinh, dùng trộm kem đánh răng của tôi xem. Thậm chí có một lần tôi quên điện thoại trong phòng ngủ, anh ta cũng tận dụng cơ hội gọi mấy cuộc đường dài, sao lại có loại người thích chiếm tiện nghi của người khác thế nhỉ.Ngay cả người luôn rộng lượng như tôi cũng không thể nào chịu nổi.Lần gặp mặt bất ngờ trong pub, thằng đàn ông kém cỏi thể mà cũng có bạn gái ư? Cái thể loại bủn xỉn như thế xin đừng di truyền cho thế hệ sau.Không được, tôi phải đùa chết anh ta.Hừ, quả nhiên thiếu nợ người khác rồi sẽ không dám to còi nữa, biết rõ sự lợi hại của tôi rồi anh ta cũng sống biết điều hơn.Nhưng lửa trong lòng gặp phải sự thuần phục lại càng bốc cao. Tôi muốn đè anh ta.Coi như đống phân chó như anh ta cũng có giá trị tồn tại.Vì quá chủ quan mà lần đầu tiên để anh ta chạy mất, Nhưng mà có con khỉ nào chạy khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai đâu.Lúc nhàn rỗi tôi cũng cố nghĩ xem cùng một kẻ nghèo hèn như anh ta thì nên làm những việc gì.Aish chênh lệch về nhân phẩm quá lớn. Một kẻ rõ ràng chẳng có thủ đoạn gì lại học lỏm được chút thủ đoạn của kẻ khác để đi khoe khoang tới lúc sập bẫy mới đúng là một kẻ ngu ngốc.Chuyện trên xe lửa rồi cả chuyện trên vách núi cũng vậy.Thực sự trong thâm tâm tôi chẳng ưa gì anh ta. Có thể là mỗi khi đắc ý, cả người anh ta dường như tỏa sáng. Tôi thích nhìn thấy anh ta cười, mỗi lần nhìn thấy anh ta như vậy, máu trong người tôi lại sôi trào, ký ức bị bôi đen lại trở nên rõ ràng, hình ảnh hiện tại và hình ảnh cậu thanh niên trong quá khứ lại trùng khít lên nhau.Không biết từ lúc nào ánh mắt của tôi không ngừng đuổi theo anh ta, rõ ràng điều này chẳng liên quan gì tới tình cảm, chỉ đơn giản như một nghệ thuật gia đi tìm cảm hứng, nó chỉ giống như một sự say mê cuồng nhiệt thôi.Tôi thích nhìn anh ta lại càng thích dùng tay để cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mạch đập căng tràn sức sống ấy.Thực sự tôi không thích anh ta một chút nào.Các người có tin không? Những kẻ tầm thường như các người chẳng thể hiểu nồi đâu.
Các người hỏi tôi ghét nhất điều gì ư. Từ nhỏ tới giờ tôi ghét nhất là kẻ dám khinh thường mình.
Con người đó có đủ mọi tật xấu, không biết xấu hổ, lại còn hay tính toán cái gì cũng có đủ.
Phải biết rằng, trong mắt nghệ sĩ cho dù là đống phân chó, nhưng là đống phân chó mới lạ thì nghệ sĩ cũng nhìn ra được sắc vàng tiết trời thu trong nó.
Nhưng trong con mắt của tôi có kẻ so với bãi phân chó còn kém xa.
Kẻ đó chính là Cái Chí Huy, các người nói xem tôi có thể thấy nét đẹp nào từ anh ta chứ.
Cho dù body cũng ổn nhưng cách tiêu chuẩn của tôi còn xa lắm, chỉ có lúc anh ta ngã ở bờ sông là còn có chút tao nhã. Nhưng điểm ấy cũng chẳng cứu vớt nổi giá trị thấp kém của anh ta.
Tôi chưa bào giờ đánh trả ai, kể cả khi bị ép vào trường quân đội, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng lý do đánh nhau để rời khỏi trường, điều đó chỉ càng khiến cha tôi có lý do can thiệp vào cuộc sống sau này của tôi.
“Tôi hỏi anh anh sẽ cho tôi vẽ chứ?”Tôi cúi đầu, cố gắng nhỏ nhẹ hỏi.
“Nếu mày còn dám vẽ, lần sau để tao nhìn thấy tập vẽ này tao cho mày biết tay” Vừa nói anh ta còn cố ý dùng nắm tay đe dọa.
Từ đó về sau khi nhớ tới người đó, tôi không còn nhớ về hình ảnh cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, ướt sũng đứng ở bờ sông nữa mà chỉ là nhớ tới một thằng nhãi nhép tôm tép.
Lần sau? Còn lần sau á… Hừ hừ
Nhưng tôi không ngờ sẽ có ngày gặp lại anh ta, cố ý chung phòng với anh ta cũng chỉ là một quyết định bộc phát.
Không phải tôi khắt khe nhưng sống trong quân ngũ, ai rồi cũng phải trưởng thành hơn nhưng sao anh ta chẳng thay đổi gì vậy.
Nhìn anh ta lấy trộm giấy vệ sinh, dùng trộm kem đánh răng của tôi xem. Thậm chí có một lần tôi quên điện thoại trong phòng ngủ, anh ta cũng tận dụng cơ hội gọi mấy cuộc đường dài, sao lại có loại người thích chiếm tiện nghi của người khác thế nhỉ.
Ngay cả người luôn rộng lượng như tôi cũng không thể nào chịu nổi.
Lần gặp mặt bất ngờ trong pub, thằng đàn ông kém cỏi thể mà cũng có bạn gái ư? Cái thể loại bủn xỉn như thế xin đừng di truyền cho thế hệ sau.
Không được, tôi phải đùa chết anh ta.
Hừ, quả nhiên thiếu nợ người khác rồi sẽ không dám to còi nữa, biết rõ sự lợi hại của tôi rồi anh ta cũng sống biết điều hơn.
Nhưng lửa trong lòng gặp phải sự thuần phục lại càng bốc cao. Tôi muốn đè anh ta.
Coi như đống phân chó như anh ta cũng có giá trị tồn tại.
Vì quá chủ quan mà lần đầu tiên để anh ta chạy mất, Nhưng mà có con khỉ nào chạy khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai đâu.
Lúc nhàn rỗi tôi cũng cố nghĩ xem cùng một kẻ nghèo hèn như anh ta thì nên làm những việc gì.
Aish chênh lệch về nhân phẩm quá lớn. Một kẻ rõ ràng chẳng có thủ đoạn gì lại học lỏm được chút thủ đoạn của kẻ khác để đi khoe khoang tới lúc sập bẫy mới đúng là một kẻ ngu ngốc.
Chuyện trên xe lửa rồi cả chuyện trên vách núi cũng vậy.
Thực sự trong thâm tâm tôi chẳng ưa gì anh ta. Có thể là mỗi khi đắc ý, cả người anh ta dường như tỏa sáng. Tôi thích nhìn thấy anh ta cười, mỗi lần nhìn thấy anh ta như vậy, máu trong người tôi lại sôi trào, ký ức bị bôi đen lại trở nên rõ ràng, hình ảnh hiện tại và hình ảnh cậu thanh niên trong quá khứ lại trùng khít lên nhau.
Không biết từ lúc nào ánh mắt của tôi không ngừng đuổi theo anh ta, rõ ràng điều này chẳng liên quan gì tới tình cảm, chỉ đơn giản như một nghệ thuật gia đi tìm cảm hứng, nó chỉ giống như một sự say mê cuồng nhiệt thôi.
Tôi thích nhìn anh ta lại càng thích dùng tay để cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mạch đập căng tràn sức sống ấy.
Thực sự tôi không thích anh ta một chút nào.
Các người có tin không? Những kẻ tầm thường như các người chẳng thể hiểu nồi đâu.
Phượng Hoàng NamTác giả: Cuồng Thượng Gia CuồngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện NgượcNhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình. “Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh. Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ. Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền. Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng. Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi. Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội. Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú… Các người hỏi tôi ghét nhất điều gì ư. Từ nhỏ tới giờ tôi ghét nhất là kẻ dám khinh thường mình.Con người đó có đủ mọi tật xấu, không biết xấu hổ, lại còn hay tính toán cái gì cũng có đủ.Phải biết rằng, trong mắt nghệ sĩ cho dù là đống phân chó, nhưng là đống phân chó mới lạ thì nghệ sĩ cũng nhìn ra được sắc vàng tiết trời thu trong nó.Nhưng trong con mắt của tôi có kẻ so với bãi phân chó còn kém xa.Kẻ đó chính là Cái Chí Huy, các người nói xem tôi có thể thấy nét đẹp nào từ anh ta chứ.Cho dù body cũng ổn nhưng cách tiêu chuẩn của tôi còn xa lắm, chỉ có lúc anh ta ngã ở bờ sông là còn có chút tao nhã. Nhưng điểm ấy cũng chẳng cứu vớt nổi giá trị thấp kém của anh ta.Tôi chưa bào giờ đánh trả ai, kể cả khi bị ép vào trường quân đội, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng lý do đánh nhau để rời khỏi trường, điều đó chỉ càng khiến cha tôi có lý do can thiệp vào cuộc sống sau này của tôi.“Tôi hỏi anh anh sẽ cho tôi vẽ chứ?”Tôi cúi đầu, cố gắng nhỏ nhẹ hỏi.“Nếu mày còn dám vẽ, lần sau để tao nhìn thấy tập vẽ này tao cho mày biết tay” Vừa nói anh ta còn cố ý dùng nắm tay đe dọa.Từ đó về sau khi nhớ tới người đó, tôi không còn nhớ về hình ảnh cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, ướt sũng đứng ở bờ sông nữa mà chỉ là nhớ tới một thằng nhãi nhép tôm tép.Lần sau? Còn lần sau á… Hừ hừNhưng tôi không ngờ sẽ có ngày gặp lại anh ta, cố ý chung phòng với anh ta cũng chỉ là một quyết định bộc phát.Không phải tôi khắt khe nhưng sống trong quân ngũ, ai rồi cũng phải trưởng thành hơn nhưng sao anh ta chẳng thay đổi gì vậy.Nhìn anh ta lấy trộm giấy vệ sinh, dùng trộm kem đánh răng của tôi xem. Thậm chí có một lần tôi quên điện thoại trong phòng ngủ, anh ta cũng tận dụng cơ hội gọi mấy cuộc đường dài, sao lại có loại người thích chiếm tiện nghi của người khác thế nhỉ.Ngay cả người luôn rộng lượng như tôi cũng không thể nào chịu nổi.Lần gặp mặt bất ngờ trong pub, thằng đàn ông kém cỏi thể mà cũng có bạn gái ư? Cái thể loại bủn xỉn như thế xin đừng di truyền cho thế hệ sau.Không được, tôi phải đùa chết anh ta.Hừ, quả nhiên thiếu nợ người khác rồi sẽ không dám to còi nữa, biết rõ sự lợi hại của tôi rồi anh ta cũng sống biết điều hơn.Nhưng lửa trong lòng gặp phải sự thuần phục lại càng bốc cao. Tôi muốn đè anh ta.Coi như đống phân chó như anh ta cũng có giá trị tồn tại.Vì quá chủ quan mà lần đầu tiên để anh ta chạy mất, Nhưng mà có con khỉ nào chạy khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai đâu.Lúc nhàn rỗi tôi cũng cố nghĩ xem cùng một kẻ nghèo hèn như anh ta thì nên làm những việc gì.Aish chênh lệch về nhân phẩm quá lớn. Một kẻ rõ ràng chẳng có thủ đoạn gì lại học lỏm được chút thủ đoạn của kẻ khác để đi khoe khoang tới lúc sập bẫy mới đúng là một kẻ ngu ngốc.Chuyện trên xe lửa rồi cả chuyện trên vách núi cũng vậy.Thực sự trong thâm tâm tôi chẳng ưa gì anh ta. Có thể là mỗi khi đắc ý, cả người anh ta dường như tỏa sáng. Tôi thích nhìn thấy anh ta cười, mỗi lần nhìn thấy anh ta như vậy, máu trong người tôi lại sôi trào, ký ức bị bôi đen lại trở nên rõ ràng, hình ảnh hiện tại và hình ảnh cậu thanh niên trong quá khứ lại trùng khít lên nhau.Không biết từ lúc nào ánh mắt của tôi không ngừng đuổi theo anh ta, rõ ràng điều này chẳng liên quan gì tới tình cảm, chỉ đơn giản như một nghệ thuật gia đi tìm cảm hứng, nó chỉ giống như một sự say mê cuồng nhiệt thôi.Tôi thích nhìn anh ta lại càng thích dùng tay để cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mạch đập căng tràn sức sống ấy.Thực sự tôi không thích anh ta một chút nào.Các người có tin không? Những kẻ tầm thường như các người chẳng thể hiểu nồi đâu.