Trong một nhà hàng sang trọng, Cung Minh Ngọc mặc chiếc đầm màu hồng phấn xinh đẹp ngồi cùng hàng với cha mẹ. Ngồi đối diện là một gia đình khác cùng cười nói với cha mẹ cô. Họ chính là bạn bè nhiều năm của cha mẹ cô, cũng là...cha mẹ chồng sau này của Minh Ngọc Đúng vậy, đây chính là cuộc gặp gỡ đính hôn của hai gia đình. Cung Minh Ngọc năm nay hai mươi bốn tuổi xinh xắn như búp bê, khuôn mặt xinh đẹp với cùng nước da trắng hồng làm cô nổi bật với chiếc đầm màu hồng phấn mà cô đang mặc. Dường như nhà kia rất hài lòng khi nhìn thấy cô, cô bé xinh xắn làm con dâu của họ quả thật không tốt gì bằng. “Thật xin lỗi, thằng nhóc nhà tôi bận công việc một chút nên sẽ đến muộn một chút” Mẹ của chú rể thẹn thùng nói “Không sao, đàn ông bận việc là chuyện lẽ thường mà. Phải không Ngọc?” Bà Ngọc Thủy cười nói nhẹ nhàng rồi nhìn sang Minh Ngọc “Vâng ạ” Cô mỉm cười nhẹ đáp lại “Ôi! Con bé dễ thương quá. Phúc đức của hai người lớn thật. Sinh ra được một đứa con gái như thế này, thật sự là may mắn”…
Chương 2: Đồng ý hôn sự
Sống Cùng Anh Một NămTác giả: ngtr1409Truyện Ngôn TìnhTrong một nhà hàng sang trọng, Cung Minh Ngọc mặc chiếc đầm màu hồng phấn xinh đẹp ngồi cùng hàng với cha mẹ. Ngồi đối diện là một gia đình khác cùng cười nói với cha mẹ cô. Họ chính là bạn bè nhiều năm của cha mẹ cô, cũng là...cha mẹ chồng sau này của Minh Ngọc Đúng vậy, đây chính là cuộc gặp gỡ đính hôn của hai gia đình. Cung Minh Ngọc năm nay hai mươi bốn tuổi xinh xắn như búp bê, khuôn mặt xinh đẹp với cùng nước da trắng hồng làm cô nổi bật với chiếc đầm màu hồng phấn mà cô đang mặc. Dường như nhà kia rất hài lòng khi nhìn thấy cô, cô bé xinh xắn làm con dâu của họ quả thật không tốt gì bằng. “Thật xin lỗi, thằng nhóc nhà tôi bận công việc một chút nên sẽ đến muộn một chút” Mẹ của chú rể thẹn thùng nói “Không sao, đàn ông bận việc là chuyện lẽ thường mà. Phải không Ngọc?” Bà Ngọc Thủy cười nói nhẹ nhàng rồi nhìn sang Minh Ngọc “Vâng ạ” Cô mỉm cười nhẹ đáp lại “Ôi! Con bé dễ thương quá. Phúc đức của hai người lớn thật. Sinh ra được một đứa con gái như thế này, thật sự là may mắn”… “Thằng bé quả thật rất đẹp trai nha” Bà Thủy nhìn anh khen ngợiLâm Nhật cuối đầu cảm ơn “Cảm ơn cô” rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với chỗ Minh NgọcCung Minh Ngọc cảm thấy mồ hôi trên đầu đổ xuống từng giọt, kể khi Lâm Nhật bước vào, cô chỉ dám cuối đầu xuống, không thể nào nhìn anh nổi. Cô có cảm giác run sợ, nó làm cô khó chịu không yên.Bà Thủy ngồi kế cô thấy sắc mặt cô không được tốt liền quay sang mà hỏi thăm “Con sao vậy? Bị gì à?”“Con không sao, chỉ tự nhiên thấy hơi mệt thôi” Cô sợ mẹ mình lo lắng nói lạiBà Đào thấy Minh Ngọc cũng không ổn “Ngọc bị gì thế con?”Minh Ngọc ngẩng đẩu lên nhìn bà cười nhẹ “Con không sao ạ. Con xin phép vào nhà vệ sinh một chút”“Ừ, con đi đi” Bà Đào lo lắng bảo cô điMinh Ngọc đứng dậy, xoay người bước vào phòng vệ sinh. Trong lòng cô gấp gáp hơn ai hết, cô sợ đến nỗi đôi chân run rẩy không ngừng. Cảm giác cho cô biết sớm có chuyện không yên lànhLâm Nhật ngồi đó hướng mắt nhìn theo cô bước vào nhà vệ sinh. Đôi mày khậm khẽ nhíu lại nhưng rồi cũng từ từ buông lỏng, nở trên khuôn mặt đẹp trai ấy một nụ cười nham hiểmLoạng choạng bước vào phòng, đến bên bồn rửa tay, rửa mặt cho cô cho tỉnh táo lại. Minh Ngọc nhìn cô trong gương, vẻ mặt thất thần mang theo trong lòng là sự lo lắng tột độMinh Ngọc không biết vì sao nhìn thấy anh cảm xúc lại hỗn loạn đến như vậy? Cái ý định nhớ lại chuyện cũ, cô liền lắc đầu không muốn nhớ nữa. Cô chỉ biết vấn đề hiện tại là người sắp làm chồng cô lại là Lâm Nhật. Và quan trọng nhất là anh có nhận ra cô không? Cô đã thay đổi rất nhiều trong nhiều năm qua, cô nghĩ anh sẽ không nhận ra đâu. Suy nghĩ này làm cô thoải mái một chútHít thở thật sâu, Minh Ngọc muốn làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Đúng rồi, cô phải thật bình tĩnh để đối mặt với hôn sự nàyKhông nghĩ ngợi nhiều, cô chỉnh lại trang phục, nhìn vào gương cho bản thân quyết tâm một lần nữa rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài“Con đồng ý, con sẽ kết hôn với Minh Ngọc” Lâm Nhật cất giọng thanh trầm lênMinh Ngọc vừa bước ra lại bởi giọng nói đó khựng người lại. Lời nói của anh khiến cô nghe không lọt nổi...Anh đồng ý cái gì, kết hôn cái gì. Trong lòng lại nổi lên chợt lo lắng, đợt này còn lớn hơn đợt trước
“Thằng bé quả thật rất đẹp trai nha” Bà Thủy nhìn anh khen ngợi
Lâm Nhật cuối đầu cảm ơn “Cảm ơn cô” rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với chỗ Minh Ngọc
Cung Minh Ngọc cảm thấy mồ hôi trên đầu đổ xuống từng giọt, kể khi Lâm Nhật bước vào, cô chỉ dám cuối đầu xuống, không thể nào nhìn anh nổi. Cô có cảm giác run sợ, nó làm cô khó chịu không yên.
Bà Thủy ngồi kế cô thấy sắc mặt cô không được tốt liền quay sang mà hỏi thăm “Con sao vậy? Bị gì à?”
“Con không sao, chỉ tự nhiên thấy hơi mệt thôi” Cô sợ mẹ mình lo lắng nói lại
Bà Đào thấy Minh Ngọc cũng không ổn “Ngọc bị gì thế con?”
Minh Ngọc ngẩng đẩu lên nhìn bà cười nhẹ “Con không sao ạ. Con xin phép vào nhà vệ sinh một chút”
“Ừ, con đi đi” Bà Đào lo lắng bảo cô đi
Minh Ngọc đứng dậy, xoay người bước vào phòng vệ sinh. Trong lòng cô gấp gáp hơn ai hết, cô sợ đến nỗi đôi chân run rẩy không ngừng. Cảm giác cho cô biết sớm có chuyện không yên lành
Lâm Nhật ngồi đó hướng mắt nhìn theo cô bước vào nhà vệ sinh. Đôi mày khậm khẽ nhíu lại nhưng rồi cũng từ từ buông lỏng, nở trên khuôn mặt đẹp trai ấy một nụ cười nham hiểm
Loạng choạng bước vào phòng, đến bên bồn rửa tay, rửa mặt cho cô cho tỉnh táo lại. Minh Ngọc nhìn cô trong gương, vẻ mặt thất thần mang theo trong lòng là sự lo lắng tột độ
Minh Ngọc không biết vì sao nhìn thấy anh cảm xúc lại hỗn loạn đến như vậy? Cái ý định nhớ lại chuyện cũ, cô liền lắc đầu không muốn nhớ nữa. Cô chỉ biết vấn đề hiện tại là người sắp làm chồng cô lại là Lâm Nhật. Và quan trọng nhất là anh có nhận ra cô không? Cô đã thay đổi rất nhiều trong nhiều năm qua, cô nghĩ anh sẽ không nhận ra đâu. Suy nghĩ này làm cô thoải mái một chút
Hít thở thật sâu, Minh Ngọc muốn làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Đúng rồi, cô phải thật bình tĩnh để đối mặt với hôn sự này
Không nghĩ ngợi nhiều, cô chỉnh lại trang phục, nhìn vào gương cho bản thân quyết tâm một lần nữa rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài
“Con đồng ý, con sẽ kết hôn với Minh Ngọc” Lâm Nhật cất giọng thanh trầm lên
Minh Ngọc vừa bước ra lại bởi giọng nói đó khựng người lại. Lời nói của anh khiến cô nghe không lọt nổi...Anh đồng ý cái gì, kết hôn cái gì. Trong lòng lại nổi lên chợt lo lắng, đợt này còn lớn hơn đợt trước
Sống Cùng Anh Một NămTác giả: ngtr1409Truyện Ngôn TìnhTrong một nhà hàng sang trọng, Cung Minh Ngọc mặc chiếc đầm màu hồng phấn xinh đẹp ngồi cùng hàng với cha mẹ. Ngồi đối diện là một gia đình khác cùng cười nói với cha mẹ cô. Họ chính là bạn bè nhiều năm của cha mẹ cô, cũng là...cha mẹ chồng sau này của Minh Ngọc Đúng vậy, đây chính là cuộc gặp gỡ đính hôn của hai gia đình. Cung Minh Ngọc năm nay hai mươi bốn tuổi xinh xắn như búp bê, khuôn mặt xinh đẹp với cùng nước da trắng hồng làm cô nổi bật với chiếc đầm màu hồng phấn mà cô đang mặc. Dường như nhà kia rất hài lòng khi nhìn thấy cô, cô bé xinh xắn làm con dâu của họ quả thật không tốt gì bằng. “Thật xin lỗi, thằng nhóc nhà tôi bận công việc một chút nên sẽ đến muộn một chút” Mẹ của chú rể thẹn thùng nói “Không sao, đàn ông bận việc là chuyện lẽ thường mà. Phải không Ngọc?” Bà Ngọc Thủy cười nói nhẹ nhàng rồi nhìn sang Minh Ngọc “Vâng ạ” Cô mỉm cười nhẹ đáp lại “Ôi! Con bé dễ thương quá. Phúc đức của hai người lớn thật. Sinh ra được một đứa con gái như thế này, thật sự là may mắn”… “Thằng bé quả thật rất đẹp trai nha” Bà Thủy nhìn anh khen ngợiLâm Nhật cuối đầu cảm ơn “Cảm ơn cô” rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với chỗ Minh NgọcCung Minh Ngọc cảm thấy mồ hôi trên đầu đổ xuống từng giọt, kể khi Lâm Nhật bước vào, cô chỉ dám cuối đầu xuống, không thể nào nhìn anh nổi. Cô có cảm giác run sợ, nó làm cô khó chịu không yên.Bà Thủy ngồi kế cô thấy sắc mặt cô không được tốt liền quay sang mà hỏi thăm “Con sao vậy? Bị gì à?”“Con không sao, chỉ tự nhiên thấy hơi mệt thôi” Cô sợ mẹ mình lo lắng nói lạiBà Đào thấy Minh Ngọc cũng không ổn “Ngọc bị gì thế con?”Minh Ngọc ngẩng đẩu lên nhìn bà cười nhẹ “Con không sao ạ. Con xin phép vào nhà vệ sinh một chút”“Ừ, con đi đi” Bà Đào lo lắng bảo cô điMinh Ngọc đứng dậy, xoay người bước vào phòng vệ sinh. Trong lòng cô gấp gáp hơn ai hết, cô sợ đến nỗi đôi chân run rẩy không ngừng. Cảm giác cho cô biết sớm có chuyện không yên lànhLâm Nhật ngồi đó hướng mắt nhìn theo cô bước vào nhà vệ sinh. Đôi mày khậm khẽ nhíu lại nhưng rồi cũng từ từ buông lỏng, nở trên khuôn mặt đẹp trai ấy một nụ cười nham hiểmLoạng choạng bước vào phòng, đến bên bồn rửa tay, rửa mặt cho cô cho tỉnh táo lại. Minh Ngọc nhìn cô trong gương, vẻ mặt thất thần mang theo trong lòng là sự lo lắng tột độMinh Ngọc không biết vì sao nhìn thấy anh cảm xúc lại hỗn loạn đến như vậy? Cái ý định nhớ lại chuyện cũ, cô liền lắc đầu không muốn nhớ nữa. Cô chỉ biết vấn đề hiện tại là người sắp làm chồng cô lại là Lâm Nhật. Và quan trọng nhất là anh có nhận ra cô không? Cô đã thay đổi rất nhiều trong nhiều năm qua, cô nghĩ anh sẽ không nhận ra đâu. Suy nghĩ này làm cô thoải mái một chútHít thở thật sâu, Minh Ngọc muốn làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Đúng rồi, cô phải thật bình tĩnh để đối mặt với hôn sự nàyKhông nghĩ ngợi nhiều, cô chỉnh lại trang phục, nhìn vào gương cho bản thân quyết tâm một lần nữa rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài“Con đồng ý, con sẽ kết hôn với Minh Ngọc” Lâm Nhật cất giọng thanh trầm lênMinh Ngọc vừa bước ra lại bởi giọng nói đó khựng người lại. Lời nói của anh khiến cô nghe không lọt nổi...Anh đồng ý cái gì, kết hôn cái gì. Trong lòng lại nổi lên chợt lo lắng, đợt này còn lớn hơn đợt trước