Lâm tiểu ngốc ra một quyết định trọng đại, cậu muốn công khai! Không thì bạn trai luôn coi đây là kiếm cớ muốn cùng cậu chia tay. Sau cơm tối, mẹ muốn thu thập bát đũa, Lâm tiểu ngốc nghiêm mặt nói: “Ba mẹ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người.” Nhị khuyết mẹ: “Cái gì? Người ta còn phải bận đi xem hàn kịch đây.” Lâm tiểu ngốc: “Kỳ thực… Kỳ thực… Kỳ thực con thích đàn ông.” Nhị khuyết mẹ: “Ờ.” Xoay người đi vào bếp. Lâm tiểu ngốc 囧, quay đầu nhìn ba, ba lật tờ báo bình tĩnh nói ra: “Lúc ra ngoài kết bạn, chú ý vệ sinh.” …. Lâm tiểu ngốc rất sợ ba mẹ giả vờ trấn định, ôm đầu gối canh giữ ở ngoài cửa phòng ba mẹ, để ngừa hai lão thương tâm quá độ, sau đó nghe được chính là Nhị Khuyết mẹ của mình xem Hàn kịch, trừ khi quảng cáo thì tiếng cười vang lên tới ba mươi phút: “Chồng à, anh mau nhìn, anh mau nhìn nam diễn viên kia, a ha ha ha ha ha ha ha ha ha….” Lâm tiểu ngốc hắc tuyến…. ╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Chương 6: Bị ăn

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lâm Tiểu Ngốc Và Không Biết XấuTác giả: Đoạn Dực Phi TườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcLâm tiểu ngốc ra một quyết định trọng đại, cậu muốn công khai! Không thì bạn trai luôn coi đây là kiếm cớ muốn cùng cậu chia tay. Sau cơm tối, mẹ muốn thu thập bát đũa, Lâm tiểu ngốc nghiêm mặt nói: “Ba mẹ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người.” Nhị khuyết mẹ: “Cái gì? Người ta còn phải bận đi xem hàn kịch đây.” Lâm tiểu ngốc: “Kỳ thực… Kỳ thực… Kỳ thực con thích đàn ông.” Nhị khuyết mẹ: “Ờ.” Xoay người đi vào bếp. Lâm tiểu ngốc 囧, quay đầu nhìn ba, ba lật tờ báo bình tĩnh nói ra: “Lúc ra ngoài kết bạn, chú ý vệ sinh.” …. Lâm tiểu ngốc rất sợ ba mẹ giả vờ trấn định, ôm đầu gối canh giữ ở ngoài cửa phòng ba mẹ, để ngừa hai lão thương tâm quá độ, sau đó nghe được chính là Nhị Khuyết mẹ của mình xem Hàn kịch, trừ khi quảng cáo thì tiếng cười vang lên tới ba mươi phút: “Chồng à, anh mau nhìn, anh mau nhìn nam diễn viên kia, a ha ha ha ha ha ha ha ha ha….” Lâm tiểu ngốc hắc tuyến…. ╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭ Tiểu ngốc đi làm một tháng, dần dần dung nhập vào cái tập thể các bà chị bát quái này, các bà chị cảm thán: rốt cục a rốt cục, thần phái tới một nam nhân có thể giúp đỡ bưng đồ nặng rồi a! Tiểu ngốc 囧.Mời khách hàng đi ăn, tiểu ngốc vạn người chờ mong bị đẩy lên tuyến trước, cản chủ tịch đại nhân uống hầu như toàn bộ rượu, say đến rối tinh rối mù, thần chí không rõ.Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhìn chỗ nào cũng biết đây là khách sạn, nam nhân bên cạnh và mỗi một vị trí trên người đều đau đớn chứng tỏ… Ngày hôm qua khẳng định đã phát sinh cái chuyện tốt gì rồi.Khách sạn buổi sáng, chủ tịch nào đó hoa lệ tỉnh ngủ, vùng mở mắt ra thì thấy tiểu ngốc nào đó gác ở trên cổ mình… bàn chải đánh răng…Chủ tịch: “Sớm a, cậu săn sóc như thế muốn đánh răng giúp tôi?”Tiểu ngốc: “Đánh răng cái đầu anh í, tối hôm qua anh rốt cục làm cái gì?”Chủ tịch: “Lẽ nào chính cậu không nhớ rõ?”Tiểu ngốc: “Nhớ kỹ tôi còn hỏi anh sao? Nói, có đúng là anh QJ* tôi không?”*QJ: cưỡng gianChủ tịch thở dài, đẩy cái bàn chải đánh răng trên cổ ra, lướt qua tiểu ngốc đem tay trang bên cạnh cầm qua, ở trong túi tiền lục a lục, rốt cục móc ra một đồng năm mươi: “Cho cậu, nói QJ khó nghe như vậy,tối đa, chỉ là ─── piao* ~~”.*piao: có lẽ là phiêu chăng?╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Tiểu ngốc đi làm một tháng, dần dần dung nhập vào cái tập thể các bà chị bát quái này, các bà chị cảm thán: rốt cục a rốt cục, thần phái tới một nam nhân có thể giúp đỡ bưng đồ nặng rồi a! Tiểu ngốc 囧.

Mời khách hàng đi ăn, tiểu ngốc vạn người chờ mong bị đẩy lên tuyến trước, cản chủ tịch đại nhân uống hầu như toàn bộ rượu, say đến rối tinh rối mù, thần chí không rõ.

Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhìn chỗ nào cũng biết đây là khách sạn, nam nhân bên cạnh và mỗi một vị trí trên người đều đau đớn chứng tỏ… Ngày hôm qua khẳng định đã phát sinh cái chuyện tốt gì rồi.

Khách sạn buổi sáng, chủ tịch nào đó hoa lệ tỉnh ngủ, vùng mở mắt ra thì thấy tiểu ngốc nào đó gác ở trên cổ mình… bàn chải đánh răng…

Chủ tịch: “Sớm a, cậu săn sóc như thế muốn đánh răng giúp tôi?”

Tiểu ngốc: “Đánh răng cái đầu anh í, tối hôm qua anh rốt cục làm cái gì?”

Chủ tịch: “Lẽ nào chính cậu không nhớ rõ?”

Tiểu ngốc: “Nhớ kỹ tôi còn hỏi anh sao? Nói, có đúng là anh QJ* tôi không?”

*QJ: cưỡng gian

Chủ tịch thở dài, đẩy cái bàn chải đánh răng trên cổ ra, lướt qua tiểu ngốc đem tay trang bên cạnh cầm qua, ở trong túi tiền lục a lục, rốt cục móc ra một đồng năm mươi: “Cho cậu, nói QJ khó nghe như vậy,

tối đa, chỉ là ─── piao* ~~”.

*piao: có lẽ là phiêu chăng?

╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lâm Tiểu Ngốc Và Không Biết XấuTác giả: Đoạn Dực Phi TườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcLâm tiểu ngốc ra một quyết định trọng đại, cậu muốn công khai! Không thì bạn trai luôn coi đây là kiếm cớ muốn cùng cậu chia tay. Sau cơm tối, mẹ muốn thu thập bát đũa, Lâm tiểu ngốc nghiêm mặt nói: “Ba mẹ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người.” Nhị khuyết mẹ: “Cái gì? Người ta còn phải bận đi xem hàn kịch đây.” Lâm tiểu ngốc: “Kỳ thực… Kỳ thực… Kỳ thực con thích đàn ông.” Nhị khuyết mẹ: “Ờ.” Xoay người đi vào bếp. Lâm tiểu ngốc 囧, quay đầu nhìn ba, ba lật tờ báo bình tĩnh nói ra: “Lúc ra ngoài kết bạn, chú ý vệ sinh.” …. Lâm tiểu ngốc rất sợ ba mẹ giả vờ trấn định, ôm đầu gối canh giữ ở ngoài cửa phòng ba mẹ, để ngừa hai lão thương tâm quá độ, sau đó nghe được chính là Nhị Khuyết mẹ của mình xem Hàn kịch, trừ khi quảng cáo thì tiếng cười vang lên tới ba mươi phút: “Chồng à, anh mau nhìn, anh mau nhìn nam diễn viên kia, a ha ha ha ha ha ha ha ha ha….” Lâm tiểu ngốc hắc tuyến…. ╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭ Tiểu ngốc đi làm một tháng, dần dần dung nhập vào cái tập thể các bà chị bát quái này, các bà chị cảm thán: rốt cục a rốt cục, thần phái tới một nam nhân có thể giúp đỡ bưng đồ nặng rồi a! Tiểu ngốc 囧.Mời khách hàng đi ăn, tiểu ngốc vạn người chờ mong bị đẩy lên tuyến trước, cản chủ tịch đại nhân uống hầu như toàn bộ rượu, say đến rối tinh rối mù, thần chí không rõ.Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhìn chỗ nào cũng biết đây là khách sạn, nam nhân bên cạnh và mỗi một vị trí trên người đều đau đớn chứng tỏ… Ngày hôm qua khẳng định đã phát sinh cái chuyện tốt gì rồi.Khách sạn buổi sáng, chủ tịch nào đó hoa lệ tỉnh ngủ, vùng mở mắt ra thì thấy tiểu ngốc nào đó gác ở trên cổ mình… bàn chải đánh răng…Chủ tịch: “Sớm a, cậu săn sóc như thế muốn đánh răng giúp tôi?”Tiểu ngốc: “Đánh răng cái đầu anh í, tối hôm qua anh rốt cục làm cái gì?”Chủ tịch: “Lẽ nào chính cậu không nhớ rõ?”Tiểu ngốc: “Nhớ kỹ tôi còn hỏi anh sao? Nói, có đúng là anh QJ* tôi không?”*QJ: cưỡng gianChủ tịch thở dài, đẩy cái bàn chải đánh răng trên cổ ra, lướt qua tiểu ngốc đem tay trang bên cạnh cầm qua, ở trong túi tiền lục a lục, rốt cục móc ra một đồng năm mươi: “Cho cậu, nói QJ khó nghe như vậy,tối đa, chỉ là ─── piao* ~~”.*piao: có lẽ là phiêu chăng?╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Chương 6: Bị ăn