Sáng sớm. Reng reng reng… - A..lo.. - Cô định bao giờ mới viết tiếp chương truyện mới gửi cho tôi đây hả?? Hôm nay là hạn chót rồi đó! Giọng nói oang oang của tổng biên tập vang lên làm cô muốn thủng cả màng nhĩ. - Ờ..oáp..tôi xin lỗi, tôi sẽ gửi cho anh ngay, tại mấy hôm nay tôi có việc bận cho nên… - Cô đi mà giải thích với giám đốc ấy! - Khoan đã… - Chúc cô sống sót trở về nhé! Cúp máy, tổng biên tập rất tốt bụng nhắc nhở cô một câu. Thôi xong, đi đời cô rồi!! Nghe nói vị giám đốc kia vừa lạnh lùng vừa khó tính vừa kiêu ngạo vừa… Vừa ghét cay ghét đắng loại nhân viên chuyên chậm trễ như cô nữa. Thôi, đằng nào cũng chết, cứ đi gặp anh ta xem sao!
Chương 17
Vợ Của Tôi Là Tác Giả Ngôn TìnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn TìnhSáng sớm. Reng reng reng… - A..lo.. - Cô định bao giờ mới viết tiếp chương truyện mới gửi cho tôi đây hả?? Hôm nay là hạn chót rồi đó! Giọng nói oang oang của tổng biên tập vang lên làm cô muốn thủng cả màng nhĩ. - Ờ..oáp..tôi xin lỗi, tôi sẽ gửi cho anh ngay, tại mấy hôm nay tôi có việc bận cho nên… - Cô đi mà giải thích với giám đốc ấy! - Khoan đã… - Chúc cô sống sót trở về nhé! Cúp máy, tổng biên tập rất tốt bụng nhắc nhở cô một câu. Thôi xong, đi đời cô rồi!! Nghe nói vị giám đốc kia vừa lạnh lùng vừa khó tính vừa kiêu ngạo vừa… Vừa ghét cay ghét đắng loại nhân viên chuyên chậm trễ như cô nữa. Thôi, đằng nào cũng chết, cứ đi gặp anh ta xem sao! “Nghĩ gì thế?”Thấy cô ngây ngốc đứng nhìn cửa sổ, Từ Thiên Bảo thều thào gọi một tiếng.“A, anh tỉnh rồi sao? Có đói không? Để tôi đi lấy gì cho anh ăn nhé!”“Cô An, không cần đâu…”“Gọi tôi Hạ Hạ được rồi.”Nói đến đây, cô lại bất giác nghĩ đến ai kia, không biết hắn học ở đâu, mà suốt ngày luôn miệng “Hạ Hạ của anh à ~”, không tự chủ rùng mình ớn lạnh một cái.Từ Thiên Bảo cũng nở nụ cười: “Vậy cô cũng gọi tôi Thiên Bảo là được rồi.”“À, vâng…”Không khí giữa hai người có phần mất tự nhiên.“Chuyện hôm trước…thực xin lỗi vì đã liên lụy đến anh…cảm ơn anh vì đã cứu tôi…”“Tôi không sao rồi, cô không cần áy náy, với lại thấy một lũ côn đồ bắt nạt một cô gái, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ, hahaa…”“Anh vẫn còn cười được à, tôi nghe bác sĩ nói…vết thương rất sâu đó…” – Cô có phần nóng nảy.“Nếu muốn trả ơn tôi, cô có thể dẫn tôi ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”“Một lúc thôi nhé, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”“Tôi biết rồi.”….Tại phòng tập gym.Bùm bùm bùm bùm…Thuộc hạ 1 (nói nhỏ với thuộc hạ 2): “Ê! Boss bị sao vậy mày?”Thuộc hạ 2: “Biết chết liền! Dạo này công ty nhận được mấy dự án lớn cơ mà!”Thuộc hạ 1: “Vừa hôm qua tao còn thấy ổng vừa duyệt hồ sơ vừa hát nữa!”Thuộc hạ 2: “Thôi im đi! Ổng đấm rách bao cát thứ 118 rồi!”Điện thoại reo.Hà Cẩm Dương (HCD): Gì thế?Thuộc hạ 3 (lau mồ hôi): Boss! Bắt gặp hai đối tượng đưa nhau ra khuôn viên bệnh viện!HCD (mặt đen thui): Gì nữa?Thuộc hạ 3: Nữ đẩy nam ngồi xe lăn đi ngắm cảnh, cười cười nói nói, nhìn nhau đắm đuối…HCD (tức nổ mắt): Cậu không biết làm gì để ngăn cản sao? Muốn vào trại điên hay vào Trâu Quỳ? (Câu này ta nhái của Tề ca:v)Thuộc hạ 3 (vãi đái ra quần): Đừng mà boss….
“Nghĩ gì thế?”
Thấy cô ngây ngốc đứng nhìn cửa sổ, Từ Thiên Bảo thều thào gọi một tiếng.
“A, anh tỉnh rồi sao? Có đói không? Để tôi đi lấy gì cho anh ăn nhé!”
“Cô An, không cần đâu…”
“Gọi tôi Hạ Hạ được rồi.”
Nói đến đây, cô lại bất giác nghĩ đến ai kia, không biết hắn học ở đâu, mà suốt ngày luôn miệng “Hạ Hạ của anh à ~”, không tự chủ rùng mình ớn lạnh một cái.
Từ Thiên Bảo cũng nở nụ cười: “Vậy cô cũng gọi tôi Thiên Bảo là được rồi.”
“À, vâng…”
Không khí giữa hai người có phần mất tự nhiên.
“Chuyện hôm trước…thực xin lỗi vì đã liên lụy đến anh…cảm ơn anh vì đã cứu tôi…”
“Tôi không sao rồi, cô không cần áy náy, với lại thấy một lũ côn đồ bắt nạt một cô gái, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ, hahaa…”
“Anh vẫn còn cười được à, tôi nghe bác sĩ nói…vết thương rất sâu đó…” – Cô có phần nóng nảy.
“Nếu muốn trả ơn tôi, cô có thể dẫn tôi ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”
“Một lúc thôi nhé, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Tôi biết rồi.”
….
Tại phòng tập gym.
Bùm bùm bùm bùm…
Thuộc hạ 1 (nói nhỏ với thuộc hạ 2): “Ê! Boss bị sao vậy mày?”
Thuộc hạ 2: “Biết chết liền! Dạo này công ty nhận được mấy dự án lớn cơ mà!”
Thuộc hạ 1: “Vừa hôm qua tao còn thấy ổng vừa duyệt hồ sơ vừa hát nữa!”
Thuộc hạ 2: “Thôi im đi! Ổng đấm rách bao cát thứ 118 rồi!”
Điện thoại reo.
Hà Cẩm Dương (HCD): Gì thế?
Thuộc hạ 3 (lau mồ hôi): Boss! Bắt gặp hai đối tượng đưa nhau ra khuôn viên bệnh viện!
HCD (mặt đen thui): Gì nữa?
Thuộc hạ 3: Nữ đẩy nam ngồi xe lăn đi ngắm cảnh, cười cười nói nói, nhìn nhau đắm đuối…
HCD (tức nổ mắt): Cậu không biết làm gì để ngăn cản sao? Muốn vào trại điên hay vào Trâu Quỳ? (Câu này ta nhái của Tề ca:v)
Thuộc hạ 3 (vãi đái ra quần): Đừng mà boss….
Vợ Của Tôi Là Tác Giả Ngôn TìnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn TìnhSáng sớm. Reng reng reng… - A..lo.. - Cô định bao giờ mới viết tiếp chương truyện mới gửi cho tôi đây hả?? Hôm nay là hạn chót rồi đó! Giọng nói oang oang của tổng biên tập vang lên làm cô muốn thủng cả màng nhĩ. - Ờ..oáp..tôi xin lỗi, tôi sẽ gửi cho anh ngay, tại mấy hôm nay tôi có việc bận cho nên… - Cô đi mà giải thích với giám đốc ấy! - Khoan đã… - Chúc cô sống sót trở về nhé! Cúp máy, tổng biên tập rất tốt bụng nhắc nhở cô một câu. Thôi xong, đi đời cô rồi!! Nghe nói vị giám đốc kia vừa lạnh lùng vừa khó tính vừa kiêu ngạo vừa… Vừa ghét cay ghét đắng loại nhân viên chuyên chậm trễ như cô nữa. Thôi, đằng nào cũng chết, cứ đi gặp anh ta xem sao! “Nghĩ gì thế?”Thấy cô ngây ngốc đứng nhìn cửa sổ, Từ Thiên Bảo thều thào gọi một tiếng.“A, anh tỉnh rồi sao? Có đói không? Để tôi đi lấy gì cho anh ăn nhé!”“Cô An, không cần đâu…”“Gọi tôi Hạ Hạ được rồi.”Nói đến đây, cô lại bất giác nghĩ đến ai kia, không biết hắn học ở đâu, mà suốt ngày luôn miệng “Hạ Hạ của anh à ~”, không tự chủ rùng mình ớn lạnh một cái.Từ Thiên Bảo cũng nở nụ cười: “Vậy cô cũng gọi tôi Thiên Bảo là được rồi.”“À, vâng…”Không khí giữa hai người có phần mất tự nhiên.“Chuyện hôm trước…thực xin lỗi vì đã liên lụy đến anh…cảm ơn anh vì đã cứu tôi…”“Tôi không sao rồi, cô không cần áy náy, với lại thấy một lũ côn đồ bắt nạt một cô gái, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ, hahaa…”“Anh vẫn còn cười được à, tôi nghe bác sĩ nói…vết thương rất sâu đó…” – Cô có phần nóng nảy.“Nếu muốn trả ơn tôi, cô có thể dẫn tôi ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”“Một lúc thôi nhé, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”“Tôi biết rồi.”….Tại phòng tập gym.Bùm bùm bùm bùm…Thuộc hạ 1 (nói nhỏ với thuộc hạ 2): “Ê! Boss bị sao vậy mày?”Thuộc hạ 2: “Biết chết liền! Dạo này công ty nhận được mấy dự án lớn cơ mà!”Thuộc hạ 1: “Vừa hôm qua tao còn thấy ổng vừa duyệt hồ sơ vừa hát nữa!”Thuộc hạ 2: “Thôi im đi! Ổng đấm rách bao cát thứ 118 rồi!”Điện thoại reo.Hà Cẩm Dương (HCD): Gì thế?Thuộc hạ 3 (lau mồ hôi): Boss! Bắt gặp hai đối tượng đưa nhau ra khuôn viên bệnh viện!HCD (mặt đen thui): Gì nữa?Thuộc hạ 3: Nữ đẩy nam ngồi xe lăn đi ngắm cảnh, cười cười nói nói, nhìn nhau đắm đuối…HCD (tức nổ mắt): Cậu không biết làm gì để ngăn cản sao? Muốn vào trại điên hay vào Trâu Quỳ? (Câu này ta nhái của Tề ca:v)Thuộc hạ 3 (vãi đái ra quần): Đừng mà boss….