Quán cà phê, Phan Tiểu Hạ đứng trước gương trong toilet, chăm chút son lại đôi môi, chuẩn bị đi nghênh đón đối tượng xem mặt thứ 23 trong đời cô. Cô – giảng viên Tiếng Anh của Đại Học Tô Châu – dù ngót nghét 28 tuổi đời nhưng năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên khuôn mặt. Cô có gương mặt trái xoan nhỏ xinh, tóc đen thẳng mượt ôn thuận rủ xuống ngang vai, đôi mắt to đẹp lấp lánh. Tuy không phải dạng mĩ nữ nhìn lần đầu là đã khiến người khác xuýt xoa khôn nguôi, nhưng lại là kiểu người trầm lắng dịu dàng, càng ngắm càng yêu. Xịt xịt lên cổ tay và sau tai một ít nước hoa “Issey Miyake”, hít hít mùi thơm ngòn ngọt trong không trung, tâm trạng Phan Tiểu Hạ cũng nhờ vậy mà hứng phấn hẳn lên.Đứng trước gương, quay qua quay lại kiểm tra dáng vẻ, xác định không có chút sơ hở nào cô mới trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ đợi đối tượng ra mắt. Căn cứ vào lời giới thiệu của ai đó, người đàn ông này tên là Vương Nhất Châu, bác sĩ ngoại khoa của thành phố, xuất thân trong sạch, tiền đồ thênh…
Chương 38: Mệnh lệnh của chủ nhiệm!
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như VậyTác giả: Hồ Tiểu MuộiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhQuán cà phê, Phan Tiểu Hạ đứng trước gương trong toilet, chăm chút son lại đôi môi, chuẩn bị đi nghênh đón đối tượng xem mặt thứ 23 trong đời cô. Cô – giảng viên Tiếng Anh của Đại Học Tô Châu – dù ngót nghét 28 tuổi đời nhưng năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên khuôn mặt. Cô có gương mặt trái xoan nhỏ xinh, tóc đen thẳng mượt ôn thuận rủ xuống ngang vai, đôi mắt to đẹp lấp lánh. Tuy không phải dạng mĩ nữ nhìn lần đầu là đã khiến người khác xuýt xoa khôn nguôi, nhưng lại là kiểu người trầm lắng dịu dàng, càng ngắm càng yêu. Xịt xịt lên cổ tay và sau tai một ít nước hoa “Issey Miyake”, hít hít mùi thơm ngòn ngọt trong không trung, tâm trạng Phan Tiểu Hạ cũng nhờ vậy mà hứng phấn hẳn lên.Đứng trước gương, quay qua quay lại kiểm tra dáng vẻ, xác định không có chút sơ hở nào cô mới trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ đợi đối tượng ra mắt. Căn cứ vào lời giới thiệu của ai đó, người đàn ông này tên là Vương Nhất Châu, bác sĩ ngoại khoa của thành phố, xuất thân trong sạch, tiền đồ thênh… Mấy ngày hôm sau, mọi hành vi của Nhược Phi đều thần thần bí bí đến đáng ngờ. Tuy cậu nói là đi tới phòng tranh, nhưng trực giác mách bảo cho Tiểu Hạ rằng, sự tình không đơn giản như vậy —– Thẩm Nhược Phi chắc chắn là đang hẹn hò bí mật với cô gái đó rồi!Tiểu Hạ muốn biết cô gái đó là ai đến phát khùng, chỉ muốn dùng trăm phương nghìn kế bắt Nhược Phi phải khai ra chân tướng, nên thành thử tâm trí cứ để đi đâu, không hề chú tâm vào công việc.Trong văn phòng khoa, Tiểu Hạ đang chuyên tâm phân tích thân phận cô gái đó nên khi chủ nhiệm khoa hỏi cô mấy câu, cô đều không trả lời. Cuối cùng không nhịn được nữa, chị chủ nhiệm nổi điên lên, bỗng đập bàn cái rầm: “Phan Tiểu Hạ, rốt cuộc em có nghe chị nói không thế?”“Á? Chủ nhiệm, chị vừa nói gì vậy? Nói lại một lần nữa được không ạ……..?”“Em đó…………Giải thi đấu bóng đá chào mừng năm học mới đến rồi, năm nay em là giáo viên phụ trách khoa Anh ngữ, chị hi vọng em có thể khiến cho lịch sử bao năm của Khoa ta trong giải đấu bóng toàn trường được bước sang chương mới!”“Thi đá bóng! Chủ nhiệm, chị đùa à? Khoa mình cộng vào chỉ có mười mống nam sinh, cho dù không tính tới lùn bé thấp gầy, ốm yếu khỏe mạnh, tàn tật thương tích thì cũng không đủ để lập được một đội bóng, chúng ta làm sao mà thắng nổi chứ?”“Chính vì vậy mà khoa của chúng ta luôn bị các khoa khác coi thường, bọn họ nói có thể chiếu cố cho chúng ta mượn thêm viện trợ từ bên ngoài, thật là khoa trương hết chỗ nói! Tiểu Hạ! Em sẽ không để thua phải không?”“Á?”Tiểu Hạ luôn cảm thấy việc mấy chục tên nam sinh mặc quần đùi tranh nhau quả bóng vốn chẳng có gì hay ho, càng không hiểu tại sao chủ nhiệm lại đề cao giải đấu bóng của bọn trẻ tới mức độ này!Chủ nhiệm đẩy gọng kính, nghiêm khắc nói: “Không cần biết phải làm thế nào, lần này chúng ta nhất quyết phải thắng khoa Kế Toán, quyết không để Lão Vương dương dương tự đắc mãi được!”“Chủ nhiệm, “lão Vương” có phải là Giáo sư Vương không ạ? Thầy ấy một lòng vì sự nghiệp, hình như không hề quan tâm tới mấy giải đấu này mà………..”“Lão đó chính là loại giả thanh cao, ra vẻ văn chương che mắt thiên hạ! Hôm qua, chính lão đã cười cợt nhả, chế giễu khoa Anh Ngữ chúng ta không lập nổi một đội bóng trước mặt tất cả mọi người, hại chị biến thành trò hề cho thiên hạ! Nói tóm lại, lần này chúng ta chỉ được thắng, không được thua! Nghe rõ chưa nào?”“Tiểu Hạ, em phải cố gắng lên!”“Đúng thế!Mọi người đều hi vọng Tiểu Hạ có thể làm lên kì tích.”Các đồng nghiệp khác đều “cười trên nỗi đau”, trêu chọc Tiểu Hạ, sôi nổi chơi trò “giậu đổ bìm leo”, khiến cô dở khóc dở cười!Cô biết khoa Anh ngữ và khoa Kế Toán kể từ khi chủ nhiệm và giáo sư Vương ly hôn thì càng thêm thù chuốc oán, nhưng bọn họ lại mang cơn tức của mình trút lên giải đấu bóng, việc này làm sao cô có thể đảm đương nổi chứ?Nên biết, muốn đội khoa Anh ngữ thắng đội khoa Kế Toán còn khó hơn cả Trung Quốc giành chức vô địch Worldcup!“Phan Tiểu Hạ! Em có nghe không đó? Từ giờ trở đi, phải đặc huấn cho các nam sinh trong khoa! Học sinh của chúng ta không những đã giỏi trong học hành mà còn phải giỏi trong thể thao nữa, phải phát triển toàn diện cả ý chí lẫn thể chất!”Chủ nhiệm khoa hào hùng tuyên bố!“Á? Đặc huấn? Ai là người chỉ đạo ạ?”“Đương nhiên là em rồi!”“Á? EM Á?” Tiểu Hạ bèn kinh ngạc hô lên.“Trường đã nói có thể tìm viện trợ từ bên ngoài mà. Tiểu Hạ! Có thể tìm một giáo viên thể dục ở trường khác đến giúp chúng ta mà!”Tiểu Hạ liền trầm ngâm suy nghĩ.“Nói tóm lại, chỉ được thành công không được thất bại!” Chủ nhiêm đập bàn bế mạc cuộc họp!“Dạ……….” Tiểu Hạ đau đầu đồng ý!
Mấy ngày hôm sau, mọi hành vi của Nhược Phi đều thần thần bí bí đến đáng ngờ. Tuy cậu nói là đi tới phòng tranh, nhưng trực giác mách bảo cho Tiểu Hạ rằng, sự tình không đơn giản như vậy —– Thẩm Nhược Phi chắc chắn là đang hẹn hò bí mật với cô gái đó rồi!
Tiểu Hạ muốn biết cô gái đó là ai đến phát khùng, chỉ muốn dùng trăm phương nghìn kế bắt Nhược Phi phải khai ra chân tướng, nên thành thử tâm trí cứ để đi đâu, không hề chú tâm vào công việc.
Trong văn phòng khoa, Tiểu Hạ đang chuyên tâm phân tích thân phận cô gái đó nên khi chủ nhiệm khoa hỏi cô mấy câu, cô đều không trả lời. Cuối cùng không nhịn được nữa, chị chủ nhiệm nổi điên lên, bỗng đập bàn cái rầm: “Phan Tiểu Hạ, rốt cuộc em có nghe chị nói không thế?”
“Á? Chủ nhiệm, chị vừa nói gì vậy? Nói lại một lần nữa được không ạ……..?”
“Em đó…………Giải thi đấu bóng đá chào mừng năm học mới đến rồi, năm nay em là giáo viên phụ trách khoa Anh ngữ, chị hi vọng em có thể khiến cho lịch sử bao năm của Khoa ta trong giải đấu bóng toàn trường được bước sang chương mới!”
“Thi đá bóng! Chủ nhiệm, chị đùa à? Khoa mình cộng vào chỉ có mười mống nam sinh, cho dù không tính tới lùn bé thấp gầy, ốm yếu khỏe mạnh, tàn tật thương tích thì cũng không đủ để lập được một đội bóng, chúng ta làm sao mà thắng nổi chứ?”
“Chính vì vậy mà khoa của chúng ta luôn bị các khoa khác coi thường, bọn họ nói có thể chiếu cố cho chúng ta mượn thêm viện trợ từ bên ngoài, thật là khoa trương hết chỗ nói! Tiểu Hạ! Em sẽ không để thua phải không?”
“Á?”
Tiểu Hạ luôn cảm thấy việc mấy chục tên nam sinh mặc quần đùi tranh nhau quả bóng vốn chẳng có gì hay ho, càng không hiểu tại sao chủ nhiệm lại đề cao giải đấu bóng của bọn trẻ tới mức độ này!
Chủ nhiệm đẩy gọng kính, nghiêm khắc nói: “Không cần biết phải làm thế nào, lần này chúng ta nhất quyết phải thắng khoa Kế Toán, quyết không để Lão Vương dương dương tự đắc mãi được!”
“Chủ nhiệm, “lão Vương” có phải là Giáo sư Vương không ạ? Thầy ấy một lòng vì sự nghiệp, hình như không hề quan tâm tới mấy giải đấu này mà………..”
“Lão đó chính là loại giả thanh cao, ra vẻ văn chương che mắt thiên hạ! Hôm qua, chính lão đã cười cợt nhả, chế giễu khoa Anh Ngữ chúng ta không lập nổi một đội bóng trước mặt tất cả mọi người, hại chị biến thành trò hề cho thiên hạ! Nói tóm lại, lần này chúng ta chỉ được thắng, không được thua! Nghe rõ chưa nào?”
“Tiểu Hạ, em phải cố gắng lên!”
“Đúng thế!Mọi người đều hi vọng Tiểu Hạ có thể làm lên kì tích.”
Các đồng nghiệp khác đều “cười trên nỗi đau”, trêu chọc Tiểu Hạ, sôi nổi chơi trò “giậu đổ bìm leo”, khiến cô dở khóc dở cười!
Cô biết khoa Anh ngữ và khoa Kế Toán kể từ khi chủ nhiệm và giáo sư Vương ly hôn thì càng thêm thù chuốc oán, nhưng bọn họ lại mang cơn tức của mình trút lên giải đấu bóng, việc này làm sao cô có thể đảm đương nổi chứ?
Nên biết, muốn đội khoa Anh ngữ thắng đội khoa Kế Toán còn khó hơn cả Trung Quốc giành chức vô địch Worldcup!
“Phan Tiểu Hạ! Em có nghe không đó? Từ giờ trở đi, phải đặc huấn cho các nam sinh trong khoa! Học sinh của chúng ta không những đã giỏi trong học hành mà còn phải giỏi trong thể thao nữa, phải phát triển toàn diện cả ý chí lẫn thể chất!”
Chủ nhiệm khoa hào hùng tuyên bố!
“Á? Đặc huấn? Ai là người chỉ đạo ạ?”
“Đương nhiên là em rồi!”
“Á? EM Á?” Tiểu Hạ bèn kinh ngạc hô lên.
“Trường đã nói có thể tìm viện trợ từ bên ngoài mà. Tiểu Hạ! Có thể tìm một giáo viên thể dục ở trường khác đến giúp chúng ta mà!”
Tiểu Hạ liền trầm ngâm suy nghĩ.
“Nói tóm lại, chỉ được thành công không được thất bại!” Chủ nhiêm đập bàn bế mạc cuộc họp!
“Dạ……….” Tiểu Hạ đau đầu đồng ý!
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như VậyTác giả: Hồ Tiểu MuộiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhQuán cà phê, Phan Tiểu Hạ đứng trước gương trong toilet, chăm chút son lại đôi môi, chuẩn bị đi nghênh đón đối tượng xem mặt thứ 23 trong đời cô. Cô – giảng viên Tiếng Anh của Đại Học Tô Châu – dù ngót nghét 28 tuổi đời nhưng năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên khuôn mặt. Cô có gương mặt trái xoan nhỏ xinh, tóc đen thẳng mượt ôn thuận rủ xuống ngang vai, đôi mắt to đẹp lấp lánh. Tuy không phải dạng mĩ nữ nhìn lần đầu là đã khiến người khác xuýt xoa khôn nguôi, nhưng lại là kiểu người trầm lắng dịu dàng, càng ngắm càng yêu. Xịt xịt lên cổ tay và sau tai một ít nước hoa “Issey Miyake”, hít hít mùi thơm ngòn ngọt trong không trung, tâm trạng Phan Tiểu Hạ cũng nhờ vậy mà hứng phấn hẳn lên.Đứng trước gương, quay qua quay lại kiểm tra dáng vẻ, xác định không có chút sơ hở nào cô mới trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ đợi đối tượng ra mắt. Căn cứ vào lời giới thiệu của ai đó, người đàn ông này tên là Vương Nhất Châu, bác sĩ ngoại khoa của thành phố, xuất thân trong sạch, tiền đồ thênh… Mấy ngày hôm sau, mọi hành vi của Nhược Phi đều thần thần bí bí đến đáng ngờ. Tuy cậu nói là đi tới phòng tranh, nhưng trực giác mách bảo cho Tiểu Hạ rằng, sự tình không đơn giản như vậy —– Thẩm Nhược Phi chắc chắn là đang hẹn hò bí mật với cô gái đó rồi!Tiểu Hạ muốn biết cô gái đó là ai đến phát khùng, chỉ muốn dùng trăm phương nghìn kế bắt Nhược Phi phải khai ra chân tướng, nên thành thử tâm trí cứ để đi đâu, không hề chú tâm vào công việc.Trong văn phòng khoa, Tiểu Hạ đang chuyên tâm phân tích thân phận cô gái đó nên khi chủ nhiệm khoa hỏi cô mấy câu, cô đều không trả lời. Cuối cùng không nhịn được nữa, chị chủ nhiệm nổi điên lên, bỗng đập bàn cái rầm: “Phan Tiểu Hạ, rốt cuộc em có nghe chị nói không thế?”“Á? Chủ nhiệm, chị vừa nói gì vậy? Nói lại một lần nữa được không ạ……..?”“Em đó…………Giải thi đấu bóng đá chào mừng năm học mới đến rồi, năm nay em là giáo viên phụ trách khoa Anh ngữ, chị hi vọng em có thể khiến cho lịch sử bao năm của Khoa ta trong giải đấu bóng toàn trường được bước sang chương mới!”“Thi đá bóng! Chủ nhiệm, chị đùa à? Khoa mình cộng vào chỉ có mười mống nam sinh, cho dù không tính tới lùn bé thấp gầy, ốm yếu khỏe mạnh, tàn tật thương tích thì cũng không đủ để lập được một đội bóng, chúng ta làm sao mà thắng nổi chứ?”“Chính vì vậy mà khoa của chúng ta luôn bị các khoa khác coi thường, bọn họ nói có thể chiếu cố cho chúng ta mượn thêm viện trợ từ bên ngoài, thật là khoa trương hết chỗ nói! Tiểu Hạ! Em sẽ không để thua phải không?”“Á?”Tiểu Hạ luôn cảm thấy việc mấy chục tên nam sinh mặc quần đùi tranh nhau quả bóng vốn chẳng có gì hay ho, càng không hiểu tại sao chủ nhiệm lại đề cao giải đấu bóng của bọn trẻ tới mức độ này!Chủ nhiệm đẩy gọng kính, nghiêm khắc nói: “Không cần biết phải làm thế nào, lần này chúng ta nhất quyết phải thắng khoa Kế Toán, quyết không để Lão Vương dương dương tự đắc mãi được!”“Chủ nhiệm, “lão Vương” có phải là Giáo sư Vương không ạ? Thầy ấy một lòng vì sự nghiệp, hình như không hề quan tâm tới mấy giải đấu này mà………..”“Lão đó chính là loại giả thanh cao, ra vẻ văn chương che mắt thiên hạ! Hôm qua, chính lão đã cười cợt nhả, chế giễu khoa Anh Ngữ chúng ta không lập nổi một đội bóng trước mặt tất cả mọi người, hại chị biến thành trò hề cho thiên hạ! Nói tóm lại, lần này chúng ta chỉ được thắng, không được thua! Nghe rõ chưa nào?”“Tiểu Hạ, em phải cố gắng lên!”“Đúng thế!Mọi người đều hi vọng Tiểu Hạ có thể làm lên kì tích.”Các đồng nghiệp khác đều “cười trên nỗi đau”, trêu chọc Tiểu Hạ, sôi nổi chơi trò “giậu đổ bìm leo”, khiến cô dở khóc dở cười!Cô biết khoa Anh ngữ và khoa Kế Toán kể từ khi chủ nhiệm và giáo sư Vương ly hôn thì càng thêm thù chuốc oán, nhưng bọn họ lại mang cơn tức của mình trút lên giải đấu bóng, việc này làm sao cô có thể đảm đương nổi chứ?Nên biết, muốn đội khoa Anh ngữ thắng đội khoa Kế Toán còn khó hơn cả Trung Quốc giành chức vô địch Worldcup!“Phan Tiểu Hạ! Em có nghe không đó? Từ giờ trở đi, phải đặc huấn cho các nam sinh trong khoa! Học sinh của chúng ta không những đã giỏi trong học hành mà còn phải giỏi trong thể thao nữa, phải phát triển toàn diện cả ý chí lẫn thể chất!”Chủ nhiệm khoa hào hùng tuyên bố!“Á? Đặc huấn? Ai là người chỉ đạo ạ?”“Đương nhiên là em rồi!”“Á? EM Á?” Tiểu Hạ bèn kinh ngạc hô lên.“Trường đã nói có thể tìm viện trợ từ bên ngoài mà. Tiểu Hạ! Có thể tìm một giáo viên thể dục ở trường khác đến giúp chúng ta mà!”Tiểu Hạ liền trầm ngâm suy nghĩ.“Nói tóm lại, chỉ được thành công không được thất bại!” Chủ nhiêm đập bàn bế mạc cuộc họp!“Dạ……….” Tiểu Hạ đau đầu đồng ý!