Vào một ngày nào đó chị Quỳnh dẫn một đám nhân viên mới đến ‘bao vây’ bàn làm việc của cậu mà ‘tra hỏi’. “Khang Ngôn, chú mày nói thật cho chị. Chú dùng bí kíp gì mà ở cạnh Boss được lâu vậy hả?” Cậu hắng giọng, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô. Cười híp mắt nhìn mấy nữ nhân viên mới, tỏ vẻ hiền hậu. “Bởi vì em không thèm nhỏ dãi gương mặt đẹp giai của Boss chứ sao ” Đám người mới không hiểu làm sao, chị Quỳnh cũng há mỏ, giống nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm vậy. Boss – tức nam thần của cậu từ trong phòng bước ra, dưới ánh đèn sáng choang nhìn cậu bằng ánh mắt đùa giỡn. Bốn phía im lặng một cách quỷ dị. Vào giờ phút này, Boss mà cậu thầm mến ba năm hai tay đút túi, đứng trước cửa công ty. Bên ngoài trời mưa tầm tã. Anh đột nhiên chạy ra khỏi mái hiên, cả người ướt sũng, đứng giữa đường gào to. “Tại sao cô lại phản bội tôi?” “Các người là một đôi cẩu nam cẩu nữ, có chết cũng không được yên thân!” Đây mới đúng chuẩn kịch bản phim truyền hình 8h. Cậu ảo tưởng mà nghĩ. Bị…
Chương 7
Cuộc Sống Sau Khi Nhặt Về Vị Nam Thần Làm Ăn Thất BạiTác giả: Thiểu Tương NữTruyện Đam MỹVào một ngày nào đó chị Quỳnh dẫn một đám nhân viên mới đến ‘bao vây’ bàn làm việc của cậu mà ‘tra hỏi’. “Khang Ngôn, chú mày nói thật cho chị. Chú dùng bí kíp gì mà ở cạnh Boss được lâu vậy hả?” Cậu hắng giọng, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô. Cười híp mắt nhìn mấy nữ nhân viên mới, tỏ vẻ hiền hậu. “Bởi vì em không thèm nhỏ dãi gương mặt đẹp giai của Boss chứ sao ” Đám người mới không hiểu làm sao, chị Quỳnh cũng há mỏ, giống nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm vậy. Boss – tức nam thần của cậu từ trong phòng bước ra, dưới ánh đèn sáng choang nhìn cậu bằng ánh mắt đùa giỡn. Bốn phía im lặng một cách quỷ dị. Vào giờ phút này, Boss mà cậu thầm mến ba năm hai tay đút túi, đứng trước cửa công ty. Bên ngoài trời mưa tầm tã. Anh đột nhiên chạy ra khỏi mái hiên, cả người ướt sũng, đứng giữa đường gào to. “Tại sao cô lại phản bội tôi?” “Các người là một đôi cẩu nam cẩu nữ, có chết cũng không được yên thân!” Đây mới đúng chuẩn kịch bản phim truyền hình 8h. Cậu ảo tưởng mà nghĩ. Bị… Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khắp nơi, những tia nắng ấm áp xua tan phần lớn không khí lạnh lẽo của mùa đông.Ở cửa hàng bách hoá mua đại mấy bộ quần áo, cậu lại lôi kéo nam thần đến siêu thị duy nhất trong tiểu khu.“Boss, tôi nói là dưa chuột mà? Anh cầm quả bầu lại đây làm chi?”Nam thần im lặng nhìn vào quả bầu xanh nằm trên tay, cậu đẩy xe hàng chỉ cho anh xem:“Ầy, dưa chuột ở đây tương đối mượt mà, không có lông.”Nam thần ngoan ngoãn gật đầu, thả quả bầu về chỗ cũ rồi đi quan sát xung quanh.Dì bán rau ở đây đối với cậu có ấn tượng rất sâu, vừa thấy cậu đã dùng đôi mắt tựa như hạt đậu mà xăm xoi:“Ui, hôm nay thằng nhóc cậu không mặc quần đùi hoa, kẹp tóc ra ngoài sao? Thật là nhìn không quen nha.”Giọng dì này vừa có lực lại oang oang. Với cả bây giờ là mùa đông đó, mặc quần đùi cái máu gì!Cậu vội vàng sửa lại là ngày thường cậu mặc ‘quần thể thao’, gãi đầu nói:“Ngày hôm nay khác, có người cùng con đi mua đồ ăn mà.”Dì nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh ố vàng:“Có bạn gái rồi hử?”Vì rau cần được bảo quản nên điều hoà luôn mở. Cậu kéo khoá áo khoác lại, vuốt cằm suy nghĩ, do dự mở miệng:“Trước đây là nhân vật cao cao tại thượng ở công ty, là người con chỉ có thể nhìn mà không thể v**t v* đó (〒〒)”Dì giúp cậu bỏ rau vào bọc giữ tươi, làm bộ dạng như vừa tỉnh ngộ:“A! Bông hoa cao lãnh kia à.”Cậu vô cùng tán thành câu nói ‘gãi đúng chỗ ngứa’ này, liên tục gật đầu.Ô sao bỗng dưng lại lạnh hơn rồi? Là điều hoà mở thấp xuống sao?Cậu đem áo khoác kéo khoá cao hết mức có thể, rụt cổ đem nửa cái đầu vùi vào áo khoác dày.Có người ở phía sau vỗ vỗ vai cậu, quay đầu nhìn lại −−… Tại sao ‘bông hoa cao lãnh’ này lần nào cũng xuất hiện đúng lúc như vậy chứ!
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khắp nơi, những tia nắng ấm áp xua tan phần lớn không khí lạnh lẽo của mùa đông.
Ở cửa hàng bách hoá mua đại mấy bộ quần áo, cậu lại lôi kéo nam thần đến siêu thị duy nhất trong tiểu khu.
“Boss, tôi nói là dưa chuột mà? Anh cầm quả bầu lại đây làm chi?”
Nam thần im lặng nhìn vào quả bầu xanh nằm trên tay, cậu đẩy xe hàng chỉ cho anh xem:
“Ầy, dưa chuột ở đây tương đối mượt mà, không có lông.”
Nam thần ngoan ngoãn gật đầu, thả quả bầu về chỗ cũ rồi đi quan sát xung quanh.
Dì bán rau ở đây đối với cậu có ấn tượng rất sâu, vừa thấy cậu đã dùng đôi mắt tựa như hạt đậu mà xăm xoi:
“Ui, hôm nay thằng nhóc cậu không mặc quần đùi hoa, kẹp tóc ra ngoài sao? Thật là nhìn không quen nha.”
Giọng dì này vừa có lực lại oang oang. Với cả bây giờ là mùa đông đó, mặc quần đùi cái máu gì!
Cậu vội vàng sửa lại là ngày thường cậu mặc ‘quần thể thao’, gãi đầu nói:
“Ngày hôm nay khác, có người cùng con đi mua đồ ăn mà.”
Dì nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh ố vàng:
“Có bạn gái rồi hử?”
Vì rau cần được bảo quản nên điều hoà luôn mở. Cậu kéo khoá áo khoác lại, vuốt cằm suy nghĩ, do dự mở miệng:
“Trước đây là nhân vật cao cao tại thượng ở công ty, là người con chỉ có thể nhìn mà không thể v**t v* đó (〒〒)”
Dì giúp cậu bỏ rau vào bọc giữ tươi, làm bộ dạng như vừa tỉnh ngộ:
“A! Bông hoa cao lãnh kia à.”
Cậu vô cùng tán thành câu nói ‘gãi đúng chỗ ngứa’ này, liên tục gật đầu.
Ô sao bỗng dưng lại lạnh hơn rồi? Là điều hoà mở thấp xuống sao?
Cậu đem áo khoác kéo khoá cao hết mức có thể, rụt cổ đem nửa cái đầu vùi vào áo khoác dày.
Có người ở phía sau vỗ vỗ vai cậu, quay đầu nhìn lại −−
… Tại sao ‘bông hoa cao lãnh’ này lần nào cũng xuất hiện đúng lúc như vậy chứ!
Cuộc Sống Sau Khi Nhặt Về Vị Nam Thần Làm Ăn Thất BạiTác giả: Thiểu Tương NữTruyện Đam MỹVào một ngày nào đó chị Quỳnh dẫn một đám nhân viên mới đến ‘bao vây’ bàn làm việc của cậu mà ‘tra hỏi’. “Khang Ngôn, chú mày nói thật cho chị. Chú dùng bí kíp gì mà ở cạnh Boss được lâu vậy hả?” Cậu hắng giọng, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô. Cười híp mắt nhìn mấy nữ nhân viên mới, tỏ vẻ hiền hậu. “Bởi vì em không thèm nhỏ dãi gương mặt đẹp giai của Boss chứ sao ” Đám người mới không hiểu làm sao, chị Quỳnh cũng há mỏ, giống nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm vậy. Boss – tức nam thần của cậu từ trong phòng bước ra, dưới ánh đèn sáng choang nhìn cậu bằng ánh mắt đùa giỡn. Bốn phía im lặng một cách quỷ dị. Vào giờ phút này, Boss mà cậu thầm mến ba năm hai tay đút túi, đứng trước cửa công ty. Bên ngoài trời mưa tầm tã. Anh đột nhiên chạy ra khỏi mái hiên, cả người ướt sũng, đứng giữa đường gào to. “Tại sao cô lại phản bội tôi?” “Các người là một đôi cẩu nam cẩu nữ, có chết cũng không được yên thân!” Đây mới đúng chuẩn kịch bản phim truyền hình 8h. Cậu ảo tưởng mà nghĩ. Bị… Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khắp nơi, những tia nắng ấm áp xua tan phần lớn không khí lạnh lẽo của mùa đông.Ở cửa hàng bách hoá mua đại mấy bộ quần áo, cậu lại lôi kéo nam thần đến siêu thị duy nhất trong tiểu khu.“Boss, tôi nói là dưa chuột mà? Anh cầm quả bầu lại đây làm chi?”Nam thần im lặng nhìn vào quả bầu xanh nằm trên tay, cậu đẩy xe hàng chỉ cho anh xem:“Ầy, dưa chuột ở đây tương đối mượt mà, không có lông.”Nam thần ngoan ngoãn gật đầu, thả quả bầu về chỗ cũ rồi đi quan sát xung quanh.Dì bán rau ở đây đối với cậu có ấn tượng rất sâu, vừa thấy cậu đã dùng đôi mắt tựa như hạt đậu mà xăm xoi:“Ui, hôm nay thằng nhóc cậu không mặc quần đùi hoa, kẹp tóc ra ngoài sao? Thật là nhìn không quen nha.”Giọng dì này vừa có lực lại oang oang. Với cả bây giờ là mùa đông đó, mặc quần đùi cái máu gì!Cậu vội vàng sửa lại là ngày thường cậu mặc ‘quần thể thao’, gãi đầu nói:“Ngày hôm nay khác, có người cùng con đi mua đồ ăn mà.”Dì nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh ố vàng:“Có bạn gái rồi hử?”Vì rau cần được bảo quản nên điều hoà luôn mở. Cậu kéo khoá áo khoác lại, vuốt cằm suy nghĩ, do dự mở miệng:“Trước đây là nhân vật cao cao tại thượng ở công ty, là người con chỉ có thể nhìn mà không thể v**t v* đó (〒〒)”Dì giúp cậu bỏ rau vào bọc giữ tươi, làm bộ dạng như vừa tỉnh ngộ:“A! Bông hoa cao lãnh kia à.”Cậu vô cùng tán thành câu nói ‘gãi đúng chỗ ngứa’ này, liên tục gật đầu.Ô sao bỗng dưng lại lạnh hơn rồi? Là điều hoà mở thấp xuống sao?Cậu đem áo khoác kéo khoá cao hết mức có thể, rụt cổ đem nửa cái đầu vùi vào áo khoác dày.Có người ở phía sau vỗ vỗ vai cậu, quay đầu nhìn lại −−… Tại sao ‘bông hoa cao lãnh’ này lần nào cũng xuất hiện đúng lúc như vậy chứ!