“Tên.” “Đào Uyên.” “Tuổi.” “Mười tám.” Đào Uyên tỉnh bơ đáp, phát hiện bác sĩ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm. “Có gì sai hả?” Đào Uyên mê mang. “Cậu hai mươi tám tuổi.” Bác sĩ nhìn vào tuổi tác trên bệnh án, nghiêm túc sửa lại. “Không thể nào, hôm qua tôi mới tra kết quả thi đại học xong mà! Cỡ 250 điểm!” Đào Uyên nói, “Mấy người đừng có gạt tôi! Tôi còn phải chuẩn bị vào đại học nữa!” “250 điểm sao có thể lên đại học được?” Bác sĩ nhịn không được nói. “Nói ra anh không tin đâu” Đào Uyên vui vẻ: “Chừng này điểm đúng là không thể lên đại học được, nhưng ba tôi có tiền, đã móc nối quan hệ xong rồi, tôi chỉ cần báo danh thôi!” “……” Đào Uyên trải qua một phen trao đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ. Chuyện là thế này, một tiểu minh tinh từng có gia cảnh phú quý, đáng tiếc năm nhất đại học ba làm ăn phá sản, chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự sát. Tiểu minh tinh không đóng nổi học phí kếch xù, bỏ học đi làm diễn viên quần chúng, sau đó bởi vì gương mặt lớn lên cũng dễ nhìn nên muốn đi đường tắt…

Chương 12

Câu Chuyện Xưa Máu Chó Của Một Vụ Tai Nạn Mất Trí NhớTác giả: Xuân Khê Địch HiểuTruyện Đam Mỹ“Tên.” “Đào Uyên.” “Tuổi.” “Mười tám.” Đào Uyên tỉnh bơ đáp, phát hiện bác sĩ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm. “Có gì sai hả?” Đào Uyên mê mang. “Cậu hai mươi tám tuổi.” Bác sĩ nhìn vào tuổi tác trên bệnh án, nghiêm túc sửa lại. “Không thể nào, hôm qua tôi mới tra kết quả thi đại học xong mà! Cỡ 250 điểm!” Đào Uyên nói, “Mấy người đừng có gạt tôi! Tôi còn phải chuẩn bị vào đại học nữa!” “250 điểm sao có thể lên đại học được?” Bác sĩ nhịn không được nói. “Nói ra anh không tin đâu” Đào Uyên vui vẻ: “Chừng này điểm đúng là không thể lên đại học được, nhưng ba tôi có tiền, đã móc nối quan hệ xong rồi, tôi chỉ cần báo danh thôi!” “……” Đào Uyên trải qua một phen trao đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ. Chuyện là thế này, một tiểu minh tinh từng có gia cảnh phú quý, đáng tiếc năm nhất đại học ba làm ăn phá sản, chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự sát. Tiểu minh tinh không đóng nổi học phí kếch xù, bỏ học đi làm diễn viên quần chúng, sau đó bởi vì gương mặt lớn lên cũng dễ nhìn nên muốn đi đường tắt… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đào Uyên chật vật trốn đi.Lục đổng ở nhà nên không khóa cửa, Đào Uyên dễ dàng trốn thoát.Cậu vội vàng bắt xe, ngồi lên xe rồi mới phát hiện hướng mình chỉ là hướng bệnh viện kia. Đào Uyên vội muốn sửa địa điểm. Tài xế là một thanh niên hiền lành, ôn hòa hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”“Tôi không biết.” Đào Uyên móc di động ra, lật hết danh bạ, trừ bác sĩ bị cách chức tạm thời thì cậu chả quen ai, Đào Uyên cũng không dám tìm anh ta nữa, nghĩ nghĩ, nói, “Chở tôi đến ảnh thị được không?”Nếu phải rời khỏi Lục đổng, đương nhiên phải nghĩ biện pháp tự lực cánh sinh. Đào Uyên chuẩn bị đến ảnh thị xem có việc làm không, nói không chừng chỉ cần diễn vai quần chúng đã được 180 tệ!Đào Uyên kiên định nói: “Tới ảnh thị!”Tài xế thong thả quay đầu xe, chở Đào Uyên tới ảnh thị. Trên đường còn hỏi Đào Uyên có phải minh tinh không, thoạt nhìn rất giống!“Không phải!” Đào Uyên nghĩ đến những bộ phim kia của mình, thành thật trả lời.Đào Uyên nói xong, di động run lên, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện có một nick trên weibo gửi tin nhắn riêng cho cậu, nói muốn kéo cậu vào một nhóm. Hắn ta hưng trí bừng bừng add cậu vào, Đào Uyên phát hiện đó là một nhóm chuyên anti “cậu”!Đào Uyên vui vẻ chào hỏi bọn họ, tiếp đó mới nhìn đề tài mọi người đang thảo luận.Mỗi ngày đều đen: Đào Uyên đã xuất viện, chúng ta có thể tiếp tục anti!Đào Uyên cả đời đen: Tôi phát hiện một việc.Đào Uyên cả đời đen:Đào Uyên cả đời đen: Các người nghe thử đi!Đào Uyên cả đời đen: Mỗi lần anh ta hát đều ngang phè như vậy!Đào Uyên cả đời đen: Thiên phú này cũng không có mấy ai, lần nào cũng y chang nhau!Đào Uyên ngửa đầu nhìn tên nhóm, đúng thật là nhóm anti fan, không nghĩ tới bầu không khí bên trong lại hài hòa đến vậy.Đào Uyên đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, anti fans của cậu thế nhưng có tổ chức có kỷ luật như thế!Vừa đến phim trường, Đào Uyên cất di động, đăng ký xong đi vào. Khuôn mặt này của cậu ở ảnh thị rất nổi tiếng, không ít người chủ động lại chào hỏi cậu. Đào Uyên không nhớ nổi ai, ậm ừ mà tiếp lời, hưng trí bừng bừng chạy đến chỗ một đoàn phim đang quay gần đó.Không nghĩ tới Đào Uyên mới vừa lại gần, liền nghe được đạo diễn giận dữ mắng:“Cậu là heo sao! Đào Uyên diễn tốt hơn cậu nhiều!”Đào Uyên: “……”Có hơi xấu hổ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Uyên chật vật trốn đi.

Lục đổng ở nhà nên không khóa cửa, Đào Uyên dễ dàng trốn thoát.

Cậu vội vàng bắt xe, ngồi lên xe rồi mới phát hiện hướng mình chỉ là hướng bệnh viện kia. Đào Uyên vội muốn sửa địa điểm. Tài xế là một thanh niên hiền lành, ôn hòa hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tôi không biết.” Đào Uyên móc di động ra, lật hết danh bạ, trừ bác sĩ bị cách chức tạm thời thì cậu chả quen ai, Đào Uyên cũng không dám tìm anh ta nữa, nghĩ nghĩ, nói, “Chở tôi đến ảnh thị được không?”

Nếu phải rời khỏi Lục đổng, đương nhiên phải nghĩ biện pháp tự lực cánh sinh. Đào Uyên chuẩn bị đến ảnh thị xem có việc làm không, nói không chừng chỉ cần diễn vai quần chúng đã được 180 tệ!

Đào Uyên kiên định nói: “Tới ảnh thị!”

Tài xế thong thả quay đầu xe, chở Đào Uyên tới ảnh thị. Trên đường còn hỏi Đào Uyên có phải minh tinh không, thoạt nhìn rất giống!

“Không phải!” Đào Uyên nghĩ đến những bộ phim kia của mình, thành thật trả lời.

Đào Uyên nói xong, di động run lên, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện có một nick trên weibo gửi tin nhắn riêng cho cậu, nói muốn kéo cậu vào một nhóm. Hắn ta hưng trí bừng bừng add cậu vào, Đào Uyên phát hiện đó là một nhóm chuyên anti “cậu”!

Đào Uyên vui vẻ chào hỏi bọn họ, tiếp đó mới nhìn đề tài mọi người đang thảo luận.

Mỗi ngày đều đen: Đào Uyên đã xuất viện, chúng ta có thể tiếp tục anti!

Đào Uyên cả đời đen: Tôi phát hiện một việc.

Đào Uyên cả đời đen:

Image removed.

Đào Uyên cả đời đen: Các người nghe thử đi!

Đào Uyên cả đời đen: Mỗi lần anh ta hát đều ngang phè như vậy!

Đào Uyên cả đời đen: Thiên phú này cũng không có mấy ai, lần nào cũng y chang nhau!

Đào Uyên ngửa đầu nhìn tên nhóm, đúng thật là nhóm anti fan, không nghĩ tới bầu không khí bên trong lại hài hòa đến vậy.

Đào Uyên đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, anti fans của cậu thế nhưng có tổ chức có kỷ luật như thế!

Vừa đến phim trường, Đào Uyên cất di động, đăng ký xong đi vào. Khuôn mặt này của cậu ở ảnh thị rất nổi tiếng, không ít người chủ động lại chào hỏi cậu. Đào Uyên không nhớ nổi ai, ậm ừ mà tiếp lời, hưng trí bừng bừng chạy đến chỗ một đoàn phim đang quay gần đó.

Không nghĩ tới Đào Uyên mới vừa lại gần, liền nghe được đạo diễn giận dữ mắng:

“Cậu là heo sao! Đào Uyên diễn tốt hơn cậu nhiều!”

Đào Uyên: “……”

Có hơi xấu hổ

Câu Chuyện Xưa Máu Chó Của Một Vụ Tai Nạn Mất Trí NhớTác giả: Xuân Khê Địch HiểuTruyện Đam Mỹ“Tên.” “Đào Uyên.” “Tuổi.” “Mười tám.” Đào Uyên tỉnh bơ đáp, phát hiện bác sĩ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm. “Có gì sai hả?” Đào Uyên mê mang. “Cậu hai mươi tám tuổi.” Bác sĩ nhìn vào tuổi tác trên bệnh án, nghiêm túc sửa lại. “Không thể nào, hôm qua tôi mới tra kết quả thi đại học xong mà! Cỡ 250 điểm!” Đào Uyên nói, “Mấy người đừng có gạt tôi! Tôi còn phải chuẩn bị vào đại học nữa!” “250 điểm sao có thể lên đại học được?” Bác sĩ nhịn không được nói. “Nói ra anh không tin đâu” Đào Uyên vui vẻ: “Chừng này điểm đúng là không thể lên đại học được, nhưng ba tôi có tiền, đã móc nối quan hệ xong rồi, tôi chỉ cần báo danh thôi!” “……” Đào Uyên trải qua một phen trao đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ. Chuyện là thế này, một tiểu minh tinh từng có gia cảnh phú quý, đáng tiếc năm nhất đại học ba làm ăn phá sản, chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự sát. Tiểu minh tinh không đóng nổi học phí kếch xù, bỏ học đi làm diễn viên quần chúng, sau đó bởi vì gương mặt lớn lên cũng dễ nhìn nên muốn đi đường tắt… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đào Uyên chật vật trốn đi.Lục đổng ở nhà nên không khóa cửa, Đào Uyên dễ dàng trốn thoát.Cậu vội vàng bắt xe, ngồi lên xe rồi mới phát hiện hướng mình chỉ là hướng bệnh viện kia. Đào Uyên vội muốn sửa địa điểm. Tài xế là một thanh niên hiền lành, ôn hòa hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”“Tôi không biết.” Đào Uyên móc di động ra, lật hết danh bạ, trừ bác sĩ bị cách chức tạm thời thì cậu chả quen ai, Đào Uyên cũng không dám tìm anh ta nữa, nghĩ nghĩ, nói, “Chở tôi đến ảnh thị được không?”Nếu phải rời khỏi Lục đổng, đương nhiên phải nghĩ biện pháp tự lực cánh sinh. Đào Uyên chuẩn bị đến ảnh thị xem có việc làm không, nói không chừng chỉ cần diễn vai quần chúng đã được 180 tệ!Đào Uyên kiên định nói: “Tới ảnh thị!”Tài xế thong thả quay đầu xe, chở Đào Uyên tới ảnh thị. Trên đường còn hỏi Đào Uyên có phải minh tinh không, thoạt nhìn rất giống!“Không phải!” Đào Uyên nghĩ đến những bộ phim kia của mình, thành thật trả lời.Đào Uyên nói xong, di động run lên, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện có một nick trên weibo gửi tin nhắn riêng cho cậu, nói muốn kéo cậu vào một nhóm. Hắn ta hưng trí bừng bừng add cậu vào, Đào Uyên phát hiện đó là một nhóm chuyên anti “cậu”!Đào Uyên vui vẻ chào hỏi bọn họ, tiếp đó mới nhìn đề tài mọi người đang thảo luận.Mỗi ngày đều đen: Đào Uyên đã xuất viện, chúng ta có thể tiếp tục anti!Đào Uyên cả đời đen: Tôi phát hiện một việc.Đào Uyên cả đời đen:Đào Uyên cả đời đen: Các người nghe thử đi!Đào Uyên cả đời đen: Mỗi lần anh ta hát đều ngang phè như vậy!Đào Uyên cả đời đen: Thiên phú này cũng không có mấy ai, lần nào cũng y chang nhau!Đào Uyên ngửa đầu nhìn tên nhóm, đúng thật là nhóm anti fan, không nghĩ tới bầu không khí bên trong lại hài hòa đến vậy.Đào Uyên đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, anti fans của cậu thế nhưng có tổ chức có kỷ luật như thế!Vừa đến phim trường, Đào Uyên cất di động, đăng ký xong đi vào. Khuôn mặt này của cậu ở ảnh thị rất nổi tiếng, không ít người chủ động lại chào hỏi cậu. Đào Uyên không nhớ nổi ai, ậm ừ mà tiếp lời, hưng trí bừng bừng chạy đến chỗ một đoàn phim đang quay gần đó.Không nghĩ tới Đào Uyên mới vừa lại gần, liền nghe được đạo diễn giận dữ mắng:“Cậu là heo sao! Đào Uyên diễn tốt hơn cậu nhiều!”Đào Uyên: “……”Có hơi xấu hổ

Chương 12