“Mi thật khiến người ta buồn nôn!” Khương Vệ vứt thứ trong tay qua, rồi lại nặng nề ngồi vào ghế sô pha mềm mại và lạnh lùng nói, đôi mắt xinh đẹp hơi liếc, mỗi sợi lông mi đều lộ ra vẻ khinh thường không gì sánh được. Trước mặt cậu có một thanh niên đang cúi đầu ngồi, phần cổ lộ ra ngoài áo bị ánh đèn chiếu lên tái nhợt không có sức sống. Bên chân thanh niên, ném một cái quần con màu đen, chiếc quần đáng thương cứ vậy nằm úp sấp trên mặt sàn sáng loáng. “Hàn Dục, bảo ta nói mi cái gì bây giờ? Trước đây ta chỉ nghĩ tính cách mi quái gở chút, chưa nghĩ đến mi còn có tật xấu này! Thật khiến người ta buồn nôn!” Khi lần thứ hai nói đến từ “buồn nôn”, Khương Vệ cố ý nhấn mạnh, thân người còn dựa dựa về phía sau tránh đi, một bộ dạng sợ rằng tránh còn không kịp. Không thể trách Khương Vệ cay nghiệt. Bất cứ ai thấy một người bạn học cùng giới quen biết đã lâu lại không có tình nghĩa gì trốn ở trong phòng vệ sinh, tay cầm quần con mình vừa thay, giống như chó ngửi ngửi, đầu tóc cũng nổ dựng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...