Mặc cho nước nóng dâng lên, Lạc Phàm tùy ý thả lòng thân thể đang chìm xuống, nước tràn vào mũi, vào họng, vào lỗ tai, y nhắm mắt lại, đôi tay vô lực buông thõng, từ chỗ cổ tay kia chảy ra máu tươi, vô thanh vô tức mà nhiễm hồng nước trong bồn tắm..... Nước thật nóng, nhưng Lạc Phàm lại cảm thấy thật lạnh. Lạnh quá, hàn ý thẩm thấu từ da thịt đến khắp xương cốt. Y loáng thoáng nghe bên tai rất nhiều thanh âm ồn ào. Kho hàng tối tăm, còi xe cảnh sát văng vẳng, người nọ mình đầy thương tích ngã vào ngực y. Nước mắt theo khuôn mặt tái nhợt hòa vào trong nước, y nghe người nọ đang gọi tên của y. Lạc Phàm, Lạc Phàm..... Một tiếng lại một tiếng, ôn nhu lưu luyến, lại căm thù đến tận xương tủy. ..... Lần nữa mở mắt là đồng hồ báo thức gọi tỉnh y. Lạc Phàm trừng lớn đôi mắt, trán đổ mồ hôi lạnh, y phì phò thở từng hơi, vẫn chưa phục hồi được tinh thần. Người bên cạnh còn ngủ đến mơ hồ, lại theo thói quen kéo y ôm vào ngực, nhẹ giọng trấn an: "Sao vậy, lại gặp ác mộng sao?" Lạc Phàm thân mình…
Tác giả: