Phương Bắc Cảnh đẹp của thảo nguyên vẫn luôn khiến lòng người rung động, cỏ cây ngút ngàn không thể nhìn thấy ranh giới như một bức họa dần hiện ra, bầu trời mênh mông bao la. Va vào gương mặt lúc này là làn gió mát, mang theo mùi hương đặc trưng của cỏ cây thảo nguyên. Giữa trời chiều, có tiếng chuông từ xa truyền đến trong gió, đinh đinh đang đang, thứ âm thanh thật dễ nghe không ngừng vọng đến. Một con ngựa tuyết trắng chạy băng băng trên đồng cỏ. Trên lưng ngựa có hai người đang ngồi. Một già một trẻ. Người già là một bà bà mái đầu pha sương, mái tóc ở trong gió cứ tung bay phất phới, trên mặt bà nếp nhăn tung hoành ngang dọc, trông vẻ kia có lẽ đã từng trải qua một bể dâu, nhưng trong đôi mắt lại là một sự sắc bén, tinh tườm chứ không hề mang vẻ già nua của một lão bà, hiện lên có chăng chỉ là một sự mệt mỏi. Ngồi phía trước là một bé gái chừng khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng như tuyết, phấn trang ngọc thể, hai mắt thần thái sinh động. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng vụt sáng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...