Tác giả:

Xung quanh âm thanh ầm ĩ, bóng người lay động, đầu óc Cam Đường tỉnh tỉnh mê mê, chẳng thể phân biệt xem những người đó đang nói gì, chỉ cảm thấy bên cạnh có người nói không ngừng nghỉ. Thật ầm ĩ! Cô đã chết rồi sao? Thế nên những người này mới xót thương cho cô vài giọt nước mắt? Cô đã chết, nhưng chết không còn một chút hài cốt, không thể nào còn sống. Chỉ là, chết rồi còn có thể có cảm giác hay sao? Trong lúc đầu óc tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cảm thấy bờ vai trầm xuống, nhiều năm trong cửa tử chân tay đã hình thành phản xạ có điều kiện không cần đại não ra lệnh: Bắt, khoá họng, bẻ gãy cổ. Xoay một cái, không gãy, vặn cái nữa, vẫn không gãy, ngược lại nghe thấy tiếng kêu điếc tai Trong lòng khẽ nghi hoặc, cuối cùng cô thử mở hai mắt, chậm rãi ngẩng đầu. Những sợi tóc dài rũ sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt yếu ớt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, không nhìn ra bất cứ tâm tình nào, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, khiến người đối diện cảm thấy không khí lạnh đánh tới, không nhịn được lạnh sống…

Truyện chữ