Phương Bắc Cảnh đẹp của thảo nguyên vẫn luôn khiến lòng người rung động, cỏ cây ngút ngàn không thể nhìn thấy ranh giới như một bức họa dần hiện ra, bầu trời mênh mông bao la. Va vào gương mặt lúc này là làn gió mát, mang theo mùi hương đặc trưng của cỏ cây thảo nguyên. Giữa trời chiều, có tiếng chuông từ xa truyền đến trong gió, đinh đinh đang đang, thứ âm thanh thật dễ nghe không ngừng vọng đến. Một con ngựa tuyết trắng chạy băng băng trên đồng cỏ. Trên lưng ngựa có hai người đang ngồi. Một già một trẻ. Người già là một bà bà mái đầu pha sương, mái tóc ở trong gió cứ tung bay phất phới, trên mặt bà nếp nhăn tung hoành ngang dọc, trông vẻ kia có lẽ đã từng trải qua một bể dâu, nhưng trong đôi mắt lại là một sự sắc bén, tinh tườm chứ không hề mang vẻ già nua của một lão bà, hiện lên có chăng chỉ là một sự mệt mỏi. Ngồi phía trước là một bé gái chừng khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng như tuyết, phấn trang ngọc thể, hai mắt thần thái sinh động. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng vụt sáng…
Chương 11: Bày kế bỏ trốn
Khanh Mỵ Thiên HạTác giả: Nguyệt Xuất VânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhPhương Bắc Cảnh đẹp của thảo nguyên vẫn luôn khiến lòng người rung động, cỏ cây ngút ngàn không thể nhìn thấy ranh giới như một bức họa dần hiện ra, bầu trời mênh mông bao la. Va vào gương mặt lúc này là làn gió mát, mang theo mùi hương đặc trưng của cỏ cây thảo nguyên. Giữa trời chiều, có tiếng chuông từ xa truyền đến trong gió, đinh đinh đang đang, thứ âm thanh thật dễ nghe không ngừng vọng đến. Một con ngựa tuyết trắng chạy băng băng trên đồng cỏ. Trên lưng ngựa có hai người đang ngồi. Một già một trẻ. Người già là một bà bà mái đầu pha sương, mái tóc ở trong gió cứ tung bay phất phới, trên mặt bà nếp nhăn tung hoành ngang dọc, trông vẻ kia có lẽ đã từng trải qua một bể dâu, nhưng trong đôi mắt lại là một sự sắc bén, tinh tườm chứ không hề mang vẻ già nua của một lão bà, hiện lên có chăng chỉ là một sự mệt mỏi. Ngồi phía trước là một bé gái chừng khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng như tuyết, phấn trang ngọc thể, hai mắt thần thái sinh động. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng vụt sáng… Có tơ máu chậm rãi chảy xuống, Diệp Từ Dung phát ra một tiếng la to yêu kiều, bưng kín mắt.Kế tiếp, bên trong liền lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.Hoàn Nhan Liệt Phong tựa hồ không hề hay biết về sự đau đớn, hơi hơi nghiêng người, hai tròng mắt híp lại b*n r* tia nguy hiểm, hắn cực kỳ ngả ngớn ngạo mạn đánh giá gương mặt trước mắt.Đây là một khuôn mặt xinh đẹp khắc sâu vào tâm trí người khác. Làn da tuy có chút ngăm đen, nhưng nhìn qua lại nhẵn nhụi mịn màng, dưới ánh nến lấp lánh toát ra một khí chất thuần khiết, thanh tao vô cùng rực rỡ. Một đôi mắt thu thủy sáng trong, không ngừng lưu chuyển, so với hàn mai ngoài cửa sổ còn xán lạn hơn, so với tuyết trắng thì tinh khiết hơn, còn so với hồ sâu u cốc thì cứ như một màu trong suốt, một đôi mắt như vậy, như thế nào lại sở hữu bởi khuôn mặt của một nam tử, nếu không phải biết hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, Liệt Phong sẽ hoài nghi hắn là một nữ tử.Không hề nghi ngờ, hắn so với Diệp Từ Dung dung mạo xinh đẹp không hề thua kém, hắn cùng Diệp Từ Dung, chính là mọi người vẫn hay nói – trời sinh một đôi.Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi có chút ghen tị, nhất là khi nhìn đến đôi mắt dữ tợn kia, không chút khách khí nhìn thẳng hắn, cái nhìn tràn đầy sự xem thường và chán ghét, trong lòng lại càng tức giận. Kẻ này cùng lắm chỉ là một tên mặt hoa da phấn nhỏ nhoi cũng dám khinh bỉ hắn, còn dùng kiếm làm hắn bị thương.“Tốt lắm! Thật tốt!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh lùng nói, cùng một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy tranh giành nữ nhân, thật là một sự khiêu chiến không tồi.Vân Hề Hề nhìn đến ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan Liệt Phong, liền giống như nhìn thấy được ánh mắt của phi ưng trên thảo nguyên khi đang lâm le con mồi dưới vuốt, trong lòng không khỏi rùng mình.Thảo Nguyên Chi Ưng[*] đúng là Thảo Nguyên Chi Ưng, đôi mắt của hắn và đôi mắt của chim ưng đều rất giống nhau, cứ như vậy mà sắc bén.*Thảo Nguyên Chi Ưng: đây đơn giản chỉ là một cụm danh từ riêng tác giả đặt. Còn nghĩa cụ thể có thể hiểu “Chi” là hướng về, ở đây hiểu là chim ưng luôn hướng về thảo nguyên. Nguyệt Xuất Vân hết Thảo Nguyên Tường Ưng giờ đến Thảo Nguyên Chi Ưng…
Có tơ máu chậm rãi chảy xuống, Diệp Từ Dung phát ra một tiếng la to yêu kiều, bưng kín mắt.
Kế tiếp, bên trong liền lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.
Hoàn Nhan Liệt Phong tựa hồ không hề hay biết về sự đau đớn, hơi hơi
nghiêng người, hai tròng mắt híp lại b*n r* tia nguy hiểm, hắn cực kỳ
ngả ngớn ngạo mạn đánh giá gương mặt trước mắt.
Đây là một khuôn mặt xinh đẹp khắc sâu vào tâm trí người khác. Làn da tuy có chút ngăm đen, nhưng nhìn qua lại nhẵn nhụi mịn màng, dưới ánh
nến lấp lánh toát ra một khí chất thuần khiết, thanh tao vô cùng rực rỡ. Một đôi mắt thu thủy sáng trong, không ngừng lưu chuyển, so với hàn mai ngoài cửa sổ còn xán lạn hơn, so với tuyết trắng thì tinh khiết hơn,
còn so với hồ sâu u cốc thì cứ như một màu trong suốt, một đôi mắt như
vậy, như thế nào lại sở hữu bởi khuôn mặt của một nam tử, nếu không phải biết hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, Liệt Phong sẽ hoài nghi hắn là
một nữ tử.
Không hề nghi ngờ, hắn so với Diệp Từ Dung dung mạo xinh đẹp không hề thua kém, hắn cùng Diệp Từ Dung, chính là mọi người vẫn hay nói – trời
sinh một đôi.
Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi có chút ghen tị, nhất là khi nhìn đến đôi mắt dữ tợn kia, không chút khách khí nhìn thẳng hắn, cái nhìn tràn
đầy sự xem thường và chán ghét, trong lòng lại càng tức giận. Kẻ này
cùng lắm chỉ là một tên mặt hoa da phấn nhỏ nhoi cũng dám khinh bỉ hắn,
còn dùng kiếm làm hắn bị thương.
“Tốt lắm! Thật tốt!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh lùng nói, cùng một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy tranh giành nữ nhân, thật là một sự
khiêu chiến không tồi.
Vân Hề Hề nhìn đến ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan Liệt Phong, liền
giống như nhìn thấy được ánh mắt của phi ưng trên thảo nguyên khi đang
lâm le con mồi dưới vuốt, trong lòng không khỏi rùng mình.
Thảo Nguyên Chi Ưng[*] đúng là Thảo Nguyên Chi Ưng, đôi mắt của hắn
và đôi mắt của chim ưng đều rất giống nhau, cứ như vậy mà sắc bén.
*Thảo Nguyên Chi Ưng: đây đơn giản chỉ là một cụm danh từ riêng tác
giả đặt. Còn nghĩa cụ thể có thể hiểu “Chi” là hướng về, ở đây hiểu là
chim ưng luôn hướng về thảo nguyên. Nguyệt Xuất Vân hết Thảo Nguyên
Tường Ưng giờ đến Thảo Nguyên Chi Ưng…
Khanh Mỵ Thiên HạTác giả: Nguyệt Xuất VânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhPhương Bắc Cảnh đẹp của thảo nguyên vẫn luôn khiến lòng người rung động, cỏ cây ngút ngàn không thể nhìn thấy ranh giới như một bức họa dần hiện ra, bầu trời mênh mông bao la. Va vào gương mặt lúc này là làn gió mát, mang theo mùi hương đặc trưng của cỏ cây thảo nguyên. Giữa trời chiều, có tiếng chuông từ xa truyền đến trong gió, đinh đinh đang đang, thứ âm thanh thật dễ nghe không ngừng vọng đến. Một con ngựa tuyết trắng chạy băng băng trên đồng cỏ. Trên lưng ngựa có hai người đang ngồi. Một già một trẻ. Người già là một bà bà mái đầu pha sương, mái tóc ở trong gió cứ tung bay phất phới, trên mặt bà nếp nhăn tung hoành ngang dọc, trông vẻ kia có lẽ đã từng trải qua một bể dâu, nhưng trong đôi mắt lại là một sự sắc bén, tinh tườm chứ không hề mang vẻ già nua của một lão bà, hiện lên có chăng chỉ là một sự mệt mỏi. Ngồi phía trước là một bé gái chừng khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng như tuyết, phấn trang ngọc thể, hai mắt thần thái sinh động. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng vụt sáng… Có tơ máu chậm rãi chảy xuống, Diệp Từ Dung phát ra một tiếng la to yêu kiều, bưng kín mắt.Kế tiếp, bên trong liền lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.Hoàn Nhan Liệt Phong tựa hồ không hề hay biết về sự đau đớn, hơi hơi nghiêng người, hai tròng mắt híp lại b*n r* tia nguy hiểm, hắn cực kỳ ngả ngớn ngạo mạn đánh giá gương mặt trước mắt.Đây là một khuôn mặt xinh đẹp khắc sâu vào tâm trí người khác. Làn da tuy có chút ngăm đen, nhưng nhìn qua lại nhẵn nhụi mịn màng, dưới ánh nến lấp lánh toát ra một khí chất thuần khiết, thanh tao vô cùng rực rỡ. Một đôi mắt thu thủy sáng trong, không ngừng lưu chuyển, so với hàn mai ngoài cửa sổ còn xán lạn hơn, so với tuyết trắng thì tinh khiết hơn, còn so với hồ sâu u cốc thì cứ như một màu trong suốt, một đôi mắt như vậy, như thế nào lại sở hữu bởi khuôn mặt của một nam tử, nếu không phải biết hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, Liệt Phong sẽ hoài nghi hắn là một nữ tử.Không hề nghi ngờ, hắn so với Diệp Từ Dung dung mạo xinh đẹp không hề thua kém, hắn cùng Diệp Từ Dung, chính là mọi người vẫn hay nói – trời sinh một đôi.Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi có chút ghen tị, nhất là khi nhìn đến đôi mắt dữ tợn kia, không chút khách khí nhìn thẳng hắn, cái nhìn tràn đầy sự xem thường và chán ghét, trong lòng lại càng tức giận. Kẻ này cùng lắm chỉ là một tên mặt hoa da phấn nhỏ nhoi cũng dám khinh bỉ hắn, còn dùng kiếm làm hắn bị thương.“Tốt lắm! Thật tốt!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh lùng nói, cùng một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy tranh giành nữ nhân, thật là một sự khiêu chiến không tồi.Vân Hề Hề nhìn đến ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan Liệt Phong, liền giống như nhìn thấy được ánh mắt của phi ưng trên thảo nguyên khi đang lâm le con mồi dưới vuốt, trong lòng không khỏi rùng mình.Thảo Nguyên Chi Ưng[*] đúng là Thảo Nguyên Chi Ưng, đôi mắt của hắn và đôi mắt của chim ưng đều rất giống nhau, cứ như vậy mà sắc bén.*Thảo Nguyên Chi Ưng: đây đơn giản chỉ là một cụm danh từ riêng tác giả đặt. Còn nghĩa cụ thể có thể hiểu “Chi” là hướng về, ở đây hiểu là chim ưng luôn hướng về thảo nguyên. Nguyệt Xuất Vân hết Thảo Nguyên Tường Ưng giờ đến Thảo Nguyên Chi Ưng…