“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có…
Chương 175: Nam thần vườn trường (14)
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo*******************Cho nên ý của hắn là kéo cô lên chỉ để cho hắn tự giải quyết nhu cầu?!Hạ Diệc Sơ đen mặt.Cố Dư Sinh nhịn không được, kéo tay Hạ Diệc Sơ, động tác quen thuộc lên xuống.Tên đã lên dây, không thể không phát.Hạ Diệc Sơ nằm giả chết, nhìn trần nhà, đỏ mặt, cố gắng không để ý đến việc bị đối phương cầm tay kéo lên xuống.Bên tai truyền đến tiếng th* d*c cùng hô hấp nóng bỏng phun lên cổ, Hạ Diệc Sơ muốn không để ý cũng khó."Nhật An." Cố Dư Sinh nhẹ giọng gọi tên cô, hôn lên cánh môi cô, đầu lưỡi khẽ l**m vài cái.Hạ Diệc Sơ bị l**m, không khỏi ngước mắt nhìn hắn.Như vậy, một người mặc áo sơ mi trắng, trên mặt luôn treo ý cười ôn hòa đứng dưới tán cây anh đào mùa hạ.Thế mà giờ đây lại làm ra loại động tác này, thật Hạ Diệc Sơ không dám xem nhiều.Cố Dư Sinh gấp gáp lôi kéo tay cô tiếp tục vận động, vẻ mặt trầm mê, ngẫu nhiên sẽ hôn cô vài cái, lưu lại một ít dấu vết trên cằm, trên cổ cô.Thật lâu sau, đến khi Hạ Diệc Sơ mỏi tay, thân thể hắn mới khẽ run lên, phun thẳng vào tay cô.Hạ Diệc Sơ lại đen mặt, Cố Dư Sinh tâm tình sung sướng. Hắn hơi cong môi, rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho Hạ Diệc Sơ."Nhật An, cảm giác dùng tay em thoải mái hơn nhiều so với tự làm...", Cố Dư Sinh nhìn cô thỏa mãn, ánh mắt sáng lấp lánh, còn muốn nói tiếp: "Anh tưởng...""Im."Hạ Diệc Sơ lập tức dùng tay bịt miệng Cố Dư Sinh, không cho hắn nói nữa.Cố Dư Sinh kéo tay Hạ Diệc Sơ xuống, kề mặt vào mặt cô, nói nhỏ vào tai cô: "Nếu chúng ta kết hôn, vậy có thể làm càng nhiều nha."!!!Không nghĩ tới tên này vừa phát tiết xong liền nghĩ đến chuyện làm lâu dài rồi.Cố Dư Sinh thấy Hạ Diệc Sơ không trả lời, cắn vành tai cô một chút. Hạ Diệc Sơ có nhiều điểm mẫn cảm, mà vành tai là một trong những điểm đó. Cố Dư Sinh không nặng không nhẹ cắn một cái làm lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng."Còn lâu. Chúng ta xuống dưới trước. Nãy giờ lâu rồi, nếu em không về, người nhà sẽ tức giận." Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn."Không!""Anh không cái gì? Không để em về nhà hả?" Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ lên người hắn, "Mau, đừng náo nữa, em muốn về nhà ăn cơm.""Em ở nhà anh ăn cơm đi." Cố Dư Sinh ôm người vào lòng, bướng bỉnh nói: "Sớm muộn cũng phải gả sang đây."Gả chồng!Cho dù gả, cũng còn một khoảng thời gian lâu nữa."Không cần đẩy nữa, anh ngủ rồi, ngủ không biết trời trăng gì, lại còn có tật bắt được vật gì sẽ không buông tay."Ngươi muốn chơi xấu sao Tiểu Sinh?Hạ Diệc Sơ nhịn không được trợn trắng mắt. Thái độ Hạ Diệc Sơ cường ngạnh, Cố Dư Sinh càng cường ngạnh hơn.Chờ hai người xuống lầu, Cố Thành và Ôn Như đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cùng nhau khuyên bảo Hạ Diệc Sơ.Cuối cùng, cô cũng quyết định ở lại Cố gia một đêm.Hạ Diệc Sơ gọi điện về nhà báo, cô không nói ở lại nhà Cố gia, chỉ nói ngủ lại nhà bạn học. Mẹ nuôi cũng không quan tâm cô nên mấy việc như thế này không hề để bụng, ừ một tiếng rồi thôi.Hạ Diệc Sơ ngủ lại phòng dành cho khách một đêm. Hôm sau, cô cùng Cố Dư Sinh đi xe riêng của Cố gia đến trường.Hai người ăn mặc giống nhau, tay nắm tay đi trong vườn trường.Đối với hai kẻ sáng sớm rải cẩu lương này, các bạn học qua đường đều xem như không thấy.Mỗi ngày đi học, tan học, đều có đôi có cặp, lúc học còn ngồi cùng bàn. Hơn nữa, còn mặc đồ đôi.Lúc nào hắn cũng dính bên người Hạ Diệc Sơ không chịu rời đi.===============================
Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Cho nên ý của hắn là kéo cô lên chỉ để cho hắn tự giải quyết nhu cầu?!
Hạ Diệc Sơ đen mặt.
Cố Dư Sinh nhịn không được, kéo tay Hạ Diệc Sơ, động tác quen thuộc lên xuống.
Tên đã lên dây, không thể không phát.
Hạ Diệc Sơ nằm giả chết, nhìn trần nhà, đỏ mặt, cố gắng không để ý đến việc bị đối phương cầm tay kéo lên xuống.
Bên tai truyền đến tiếng th* d*c cùng hô hấp nóng bỏng phun lên cổ, Hạ Diệc Sơ muốn không để ý cũng khó.
"Nhật An." Cố Dư Sinh nhẹ giọng gọi tên cô, hôn lên cánh môi cô, đầu lưỡi khẽ l**m vài cái.
Hạ Diệc Sơ bị l**m, không khỏi ngước mắt nhìn hắn.
Như vậy, một người mặc áo sơ mi trắng, trên mặt luôn treo ý cười ôn hòa đứng dưới tán cây anh đào mùa hạ.
Thế mà giờ đây lại làm ra loại động tác này, thật Hạ Diệc Sơ không dám xem nhiều.
Cố Dư Sinh gấp gáp lôi kéo tay cô tiếp tục vận động, vẻ mặt trầm mê, ngẫu nhiên sẽ hôn cô vài cái, lưu lại một ít dấu vết trên cằm, trên cổ cô.
Thật lâu sau, đến khi Hạ Diệc Sơ mỏi tay, thân thể hắn mới khẽ run lên, phun thẳng vào tay cô.
Hạ Diệc Sơ lại đen mặt, Cố Dư Sinh tâm tình sung sướng. Hắn hơi cong môi, rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho Hạ Diệc Sơ.
"Nhật An, cảm giác dùng tay em thoải mái hơn nhiều so với tự làm...", Cố Dư Sinh nhìn cô thỏa mãn, ánh mắt sáng lấp lánh, còn muốn nói tiếp: "Anh tưởng..."
"Im."
Hạ Diệc Sơ lập tức dùng tay bịt miệng Cố Dư Sinh, không cho hắn nói nữa.
Cố Dư Sinh kéo tay Hạ Diệc Sơ xuống, kề mặt vào mặt cô, nói nhỏ vào tai cô: "Nếu chúng ta kết hôn, vậy có thể làm càng nhiều nha."
!!!
Không nghĩ tới tên này vừa phát tiết xong liền nghĩ đến chuyện làm lâu dài rồi.
Cố Dư Sinh thấy Hạ Diệc Sơ không trả lời, cắn vành tai cô một chút. Hạ Diệc Sơ có nhiều điểm mẫn cảm, mà vành tai là một trong những điểm đó. Cố Dư Sinh không nặng không nhẹ cắn một cái làm lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng.
"Còn lâu. Chúng ta xuống dưới trước. Nãy giờ lâu rồi, nếu em không về, người nhà sẽ tức giận." Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn.
"Không!"
"Anh không cái gì? Không để em về nhà hả?" Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ lên người hắn, "Mau, đừng náo nữa, em muốn về nhà ăn cơm."
"Em ở nhà anh ăn cơm đi." Cố Dư Sinh ôm người vào lòng, bướng bỉnh nói: "Sớm muộn cũng phải gả sang đây."
Gả chồng!
Cho dù gả, cũng còn một khoảng thời gian lâu nữa.
"Không cần đẩy nữa, anh ngủ rồi, ngủ không biết trời trăng gì, lại còn có tật bắt được vật gì sẽ không buông tay."
Ngươi muốn chơi xấu sao Tiểu Sinh?
Hạ Diệc Sơ nhịn không được trợn trắng mắt. Thái độ Hạ Diệc Sơ cường ngạnh, Cố Dư Sinh càng cường ngạnh hơn.
Chờ hai người xuống lầu, Cố Thành và Ôn Như đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cùng nhau khuyên bảo Hạ Diệc Sơ.
Cuối cùng, cô cũng quyết định ở lại Cố gia một đêm.
Hạ Diệc Sơ gọi điện về nhà báo, cô không nói ở lại nhà Cố gia, chỉ nói ngủ lại nhà bạn học. Mẹ nuôi cũng không quan tâm cô nên mấy việc như thế này không hề để bụng, ừ một tiếng rồi thôi.
Hạ Diệc Sơ ngủ lại phòng dành cho khách một đêm. Hôm sau, cô cùng Cố Dư Sinh đi xe riêng của Cố gia đến trường.
Hai người ăn mặc giống nhau, tay nắm tay đi trong vườn trường.
Đối với hai kẻ sáng sớm rải cẩu lương này, các bạn học qua đường đều xem như không thấy.
Mỗi ngày đi học, tan học, đều có đôi có cặp, lúc học còn ngồi cùng bàn. Hơn nữa, còn mặc đồ đôi.
Lúc nào hắn cũng dính bên người Hạ Diệc Sơ không chịu rời đi.
===============================
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo*******************Cho nên ý của hắn là kéo cô lên chỉ để cho hắn tự giải quyết nhu cầu?!Hạ Diệc Sơ đen mặt.Cố Dư Sinh nhịn không được, kéo tay Hạ Diệc Sơ, động tác quen thuộc lên xuống.Tên đã lên dây, không thể không phát.Hạ Diệc Sơ nằm giả chết, nhìn trần nhà, đỏ mặt, cố gắng không để ý đến việc bị đối phương cầm tay kéo lên xuống.Bên tai truyền đến tiếng th* d*c cùng hô hấp nóng bỏng phun lên cổ, Hạ Diệc Sơ muốn không để ý cũng khó."Nhật An." Cố Dư Sinh nhẹ giọng gọi tên cô, hôn lên cánh môi cô, đầu lưỡi khẽ l**m vài cái.Hạ Diệc Sơ bị l**m, không khỏi ngước mắt nhìn hắn.Như vậy, một người mặc áo sơ mi trắng, trên mặt luôn treo ý cười ôn hòa đứng dưới tán cây anh đào mùa hạ.Thế mà giờ đây lại làm ra loại động tác này, thật Hạ Diệc Sơ không dám xem nhiều.Cố Dư Sinh gấp gáp lôi kéo tay cô tiếp tục vận động, vẻ mặt trầm mê, ngẫu nhiên sẽ hôn cô vài cái, lưu lại một ít dấu vết trên cằm, trên cổ cô.Thật lâu sau, đến khi Hạ Diệc Sơ mỏi tay, thân thể hắn mới khẽ run lên, phun thẳng vào tay cô.Hạ Diệc Sơ lại đen mặt, Cố Dư Sinh tâm tình sung sướng. Hắn hơi cong môi, rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho Hạ Diệc Sơ."Nhật An, cảm giác dùng tay em thoải mái hơn nhiều so với tự làm...", Cố Dư Sinh nhìn cô thỏa mãn, ánh mắt sáng lấp lánh, còn muốn nói tiếp: "Anh tưởng...""Im."Hạ Diệc Sơ lập tức dùng tay bịt miệng Cố Dư Sinh, không cho hắn nói nữa.Cố Dư Sinh kéo tay Hạ Diệc Sơ xuống, kề mặt vào mặt cô, nói nhỏ vào tai cô: "Nếu chúng ta kết hôn, vậy có thể làm càng nhiều nha."!!!Không nghĩ tới tên này vừa phát tiết xong liền nghĩ đến chuyện làm lâu dài rồi.Cố Dư Sinh thấy Hạ Diệc Sơ không trả lời, cắn vành tai cô một chút. Hạ Diệc Sơ có nhiều điểm mẫn cảm, mà vành tai là một trong những điểm đó. Cố Dư Sinh không nặng không nhẹ cắn một cái làm lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng."Còn lâu. Chúng ta xuống dưới trước. Nãy giờ lâu rồi, nếu em không về, người nhà sẽ tức giận." Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn."Không!""Anh không cái gì? Không để em về nhà hả?" Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ lên người hắn, "Mau, đừng náo nữa, em muốn về nhà ăn cơm.""Em ở nhà anh ăn cơm đi." Cố Dư Sinh ôm người vào lòng, bướng bỉnh nói: "Sớm muộn cũng phải gả sang đây."Gả chồng!Cho dù gả, cũng còn một khoảng thời gian lâu nữa."Không cần đẩy nữa, anh ngủ rồi, ngủ không biết trời trăng gì, lại còn có tật bắt được vật gì sẽ không buông tay."Ngươi muốn chơi xấu sao Tiểu Sinh?Hạ Diệc Sơ nhịn không được trợn trắng mắt. Thái độ Hạ Diệc Sơ cường ngạnh, Cố Dư Sinh càng cường ngạnh hơn.Chờ hai người xuống lầu, Cố Thành và Ôn Như đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cùng nhau khuyên bảo Hạ Diệc Sơ.Cuối cùng, cô cũng quyết định ở lại Cố gia một đêm.Hạ Diệc Sơ gọi điện về nhà báo, cô không nói ở lại nhà Cố gia, chỉ nói ngủ lại nhà bạn học. Mẹ nuôi cũng không quan tâm cô nên mấy việc như thế này không hề để bụng, ừ một tiếng rồi thôi.Hạ Diệc Sơ ngủ lại phòng dành cho khách một đêm. Hôm sau, cô cùng Cố Dư Sinh đi xe riêng của Cố gia đến trường.Hai người ăn mặc giống nhau, tay nắm tay đi trong vườn trường.Đối với hai kẻ sáng sớm rải cẩu lương này, các bạn học qua đường đều xem như không thấy.Mỗi ngày đi học, tan học, đều có đôi có cặp, lúc học còn ngồi cùng bàn. Hơn nữa, còn mặc đồ đôi.Lúc nào hắn cũng dính bên người Hạ Diệc Sơ không chịu rời đi.===============================