“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có…
Chương 199: Vua xác sống độc sủng (5)
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************"Chú Thích, mang hòm thuốc lại đây!"Tô Mạc nói quán với quản gia, chau mày nhìn mấy bọng nước nổi trên chân Hạ Diệc Sơ, trong lòng bực bội.Quản gia lập tức đem hòn thuốc ra. Tô Mạc lấy băng gạc, thuốc đỏ ra, kéo chân Hạ Diệc Sơ: "Sao ngốc vậy, đi mua đồ đến nỗi này cứ y như đi chạy nạn. Lại còn mua hàng giá rẻ. Sau này ra ngoài đừng nói là em của anh."Tô Mạc ngoài miệng chửi rủa, nhưng tay kiên nhẫn lau rửa vết thương, nhẹ nhàng băng bó lại cho cô.Hạ Diệc Sơ cúi đầu nhìn Tô Mạc, híp mắt cười.Quản gia nhìn hai người mà vui mừng trong lòng. Trước đây, hai anh em đều cùng đi học, đi chơi, rất thân thiết. Chẳng qua, càng lớn khoảng cách giữa hai đứa càng xa. Tô Mạc lớn lên ít nói mà Tô Thanh Hoan lại kiêu kỳ nên hai người ngoài chào hỏi ra thì không có hoạt động gì chung nữa.Cơm chiều xong, Hạ Diệc Sơ trở về phòng, tâm niệm đi vào không gian nhẫn. Trong không gian này, linh lực dồi dào, đặc biệt là dòng suối kia. Hạ Diệc Sơ bước xuống suối, ngồi xếp bằng tọa thiền trong dòng suối. Suối này không quá lớn, mực nước cũng không quá cao, chỉ ngang ngực cô khi ngồi.Hạ Diệc Sơ hít thở nhẹ, chậm rãi nhắm mắt, hấp thụ linh lực và tu luyện Dịch Cân kinh.Chờ đến khi cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.Hạ Diệc Sơ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì cũng thấy vết thương ở chân đã không còn. Cô xuống lầu ăn sáng."Anh, buổi sáng tốt lành." Thấy Tô Mạc, Hạ Diệc Sơ cười, giơ tay chào hỏi.Tô Mạc vừa chạy bộ bên ngoài về tới, cả người đầy mồ hôi, nhàn nhạt đáp lại rồi xoay người về phòng.Xuất hiện lần nữa, Tô Mạc diện nguyên cây đen, ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa xem báo. Vừa xem xong một tờ, tính với tay lấy tờ khác thì nghe có tiếng nói:"Anh, em đọc xong rồi, đổi không?" Hạ Diệc Sơ nhìn theo tờ báo trong tay Tô Mạc mà nói.Tô Mạc nhìn cô, mấy năm nay cả hai không giao lưu gì nhiều, em gái đối với hắn cũng lãnh đạm. Hôm nay lại thay đổi thế này, thái độ thân mật, từ lúc trưởng thành đến nay hắn chưa thấy bao giờ.Hạ Diệc Sơ tùy ý để hắn đánh giá, dù sao Tô Mạc cũng không thể nào nghĩ ra được thân phận thực sự của cô.Tô Mạc trong chốc lát có chút hoảng hốt, con ngươi hiện lên chút mờ mịt, buông tờ báo trong tay, giọng điệu cộc lốc: "Không cần."Hạ Diệc Sơ cũng không ngại, cất báo đi, cúi đầu ăn sáng.Tô Mạc ăn xong xách cặp lên, lái xe đi làm.============================
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Chú Thích, mang hòm thuốc lại đây!"
Tô Mạc nói quán với quản gia, chau mày nhìn mấy bọng nước nổi trên chân Hạ Diệc Sơ, trong lòng bực bội.
Quản gia lập tức đem hòn thuốc ra. Tô Mạc lấy băng gạc, thuốc đỏ ra, kéo chân Hạ Diệc Sơ: "Sao ngốc vậy, đi mua đồ đến nỗi này cứ y như đi chạy nạn. Lại còn mua hàng giá rẻ. Sau này ra ngoài đừng nói là em của anh."
Tô Mạc ngoài miệng chửi rủa, nhưng tay kiên nhẫn lau rửa vết thương, nhẹ nhàng băng bó lại cho cô.
Hạ Diệc Sơ cúi đầu nhìn Tô Mạc, híp mắt cười.
Quản gia nhìn hai người mà vui mừng trong lòng. Trước đây, hai anh em đều cùng đi học, đi chơi, rất thân thiết. Chẳng qua, càng lớn khoảng cách giữa hai đứa càng xa. Tô Mạc lớn lên ít nói mà Tô Thanh Hoan lại kiêu kỳ nên hai người ngoài chào hỏi ra thì không có hoạt động gì chung nữa.
Cơm chiều xong, Hạ Diệc Sơ trở về phòng, tâm niệm đi vào không gian nhẫn. Trong không gian này, linh lực dồi dào, đặc biệt là dòng suối kia. Hạ Diệc Sơ bước xuống suối, ngồi xếp bằng tọa thiền trong dòng suối. Suối này không quá lớn, mực nước cũng không quá cao, chỉ ngang ngực cô khi ngồi.
Hạ Diệc Sơ hít thở nhẹ, chậm rãi nhắm mắt, hấp thụ linh lực và tu luyện Dịch Cân kinh.
Chờ đến khi cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.
Hạ Diệc Sơ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì cũng thấy vết thương ở chân đã không còn. Cô xuống lầu ăn sáng.
"Anh, buổi sáng tốt lành." Thấy Tô Mạc, Hạ Diệc Sơ cười, giơ tay chào hỏi.
Tô Mạc vừa chạy bộ bên ngoài về tới, cả người đầy mồ hôi, nhàn nhạt đáp lại rồi xoay người về phòng.
Xuất hiện lần nữa, Tô Mạc diện nguyên cây đen, ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa xem báo. Vừa xem xong một tờ, tính với tay lấy tờ khác thì nghe có tiếng nói:
"Anh, em đọc xong rồi, đổi không?" Hạ Diệc Sơ nhìn theo tờ báo trong tay Tô Mạc mà nói.
Tô Mạc nhìn cô, mấy năm nay cả hai không giao lưu gì nhiều, em gái đối với hắn cũng lãnh đạm. Hôm nay lại thay đổi thế này, thái độ thân mật, từ lúc trưởng thành đến nay hắn chưa thấy bao giờ.
Hạ Diệc Sơ tùy ý để hắn đánh giá, dù sao Tô Mạc cũng không thể nào nghĩ ra được thân phận thực sự của cô.
Tô Mạc trong chốc lát có chút hoảng hốt, con ngươi hiện lên chút mờ mịt, buông tờ báo trong tay, giọng điệu cộc lốc: "Không cần."
Hạ Diệc Sơ cũng không ngại, cất báo đi, cúi đầu ăn sáng.
Tô Mạc ăn xong xách cặp lên, lái xe đi làm.
============================
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************"Chú Thích, mang hòm thuốc lại đây!"Tô Mạc nói quán với quản gia, chau mày nhìn mấy bọng nước nổi trên chân Hạ Diệc Sơ, trong lòng bực bội.Quản gia lập tức đem hòn thuốc ra. Tô Mạc lấy băng gạc, thuốc đỏ ra, kéo chân Hạ Diệc Sơ: "Sao ngốc vậy, đi mua đồ đến nỗi này cứ y như đi chạy nạn. Lại còn mua hàng giá rẻ. Sau này ra ngoài đừng nói là em của anh."Tô Mạc ngoài miệng chửi rủa, nhưng tay kiên nhẫn lau rửa vết thương, nhẹ nhàng băng bó lại cho cô.Hạ Diệc Sơ cúi đầu nhìn Tô Mạc, híp mắt cười.Quản gia nhìn hai người mà vui mừng trong lòng. Trước đây, hai anh em đều cùng đi học, đi chơi, rất thân thiết. Chẳng qua, càng lớn khoảng cách giữa hai đứa càng xa. Tô Mạc lớn lên ít nói mà Tô Thanh Hoan lại kiêu kỳ nên hai người ngoài chào hỏi ra thì không có hoạt động gì chung nữa.Cơm chiều xong, Hạ Diệc Sơ trở về phòng, tâm niệm đi vào không gian nhẫn. Trong không gian này, linh lực dồi dào, đặc biệt là dòng suối kia. Hạ Diệc Sơ bước xuống suối, ngồi xếp bằng tọa thiền trong dòng suối. Suối này không quá lớn, mực nước cũng không quá cao, chỉ ngang ngực cô khi ngồi.Hạ Diệc Sơ hít thở nhẹ, chậm rãi nhắm mắt, hấp thụ linh lực và tu luyện Dịch Cân kinh.Chờ đến khi cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.Hạ Diệc Sơ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì cũng thấy vết thương ở chân đã không còn. Cô xuống lầu ăn sáng."Anh, buổi sáng tốt lành." Thấy Tô Mạc, Hạ Diệc Sơ cười, giơ tay chào hỏi.Tô Mạc vừa chạy bộ bên ngoài về tới, cả người đầy mồ hôi, nhàn nhạt đáp lại rồi xoay người về phòng.Xuất hiện lần nữa, Tô Mạc diện nguyên cây đen, ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa xem báo. Vừa xem xong một tờ, tính với tay lấy tờ khác thì nghe có tiếng nói:"Anh, em đọc xong rồi, đổi không?" Hạ Diệc Sơ nhìn theo tờ báo trong tay Tô Mạc mà nói.Tô Mạc nhìn cô, mấy năm nay cả hai không giao lưu gì nhiều, em gái đối với hắn cũng lãnh đạm. Hôm nay lại thay đổi thế này, thái độ thân mật, từ lúc trưởng thành đến nay hắn chưa thấy bao giờ.Hạ Diệc Sơ tùy ý để hắn đánh giá, dù sao Tô Mạc cũng không thể nào nghĩ ra được thân phận thực sự của cô.Tô Mạc trong chốc lát có chút hoảng hốt, con ngươi hiện lên chút mờ mịt, buông tờ báo trong tay, giọng điệu cộc lốc: "Không cần."Hạ Diệc Sơ cũng không ngại, cất báo đi, cúi đầu ăn sáng.Tô Mạc ăn xong xách cặp lên, lái xe đi làm.============================