Hưng Thịnh Ngày đông chí, vừa qua giờ Dậu thì sắc trời đã đen kịt, sau một trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết trắng xóa. Các cửa hàng đã sớm đóng cửa, trên đường không một bóng người. Ở một nơi hẻo lánh cách biệt khá xa trung tâm kinh thành, có hai bóng người bước chầm chậm trên nền tuyết, trong không gian tĩnh lặng vang lên từng tiếng "cọt kẹt". “Sư phụ à, nơi này âm u tối tăm như vầy, có khi nào đột nhiên có con ma nhảy ra bắt người với con không?” Một nữ tử trẻ tuổi run rẩy dòm ngó xung quanh lên tiếng. “Im cái mồm quạ đen của ngươi đi. Nơi này là bãi tha ma, phần lớn đều là người chết oan, nhìn thấy cái mộ kia không, người chôn trong đó là chính phu (giống như vợ cả ở thế giới chúng ta) của phủ Từ thám hoa đó.” Người được gọi là sư phụ chép miệng nói, lắc đầu không vui nhìn đệ tử nhát gan của mình một cái rồi ưỡn ngực đi tiếp. Khi lão bà đang đánh giá xem ngôi mộ nào có khả năng kiếm được một chút đồ có giá trị thì đột nhiên nghe đồ đệ nhát gan…
Chương 46: Vào triều
Nữ Tướng Trọng Kĩ NamTác giả: Trần Hướng NamTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHưng Thịnh Ngày đông chí, vừa qua giờ Dậu thì sắc trời đã đen kịt, sau một trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết trắng xóa. Các cửa hàng đã sớm đóng cửa, trên đường không một bóng người. Ở một nơi hẻo lánh cách biệt khá xa trung tâm kinh thành, có hai bóng người bước chầm chậm trên nền tuyết, trong không gian tĩnh lặng vang lên từng tiếng "cọt kẹt". “Sư phụ à, nơi này âm u tối tăm như vầy, có khi nào đột nhiên có con ma nhảy ra bắt người với con không?” Một nữ tử trẻ tuổi run rẩy dòm ngó xung quanh lên tiếng. “Im cái mồm quạ đen của ngươi đi. Nơi này là bãi tha ma, phần lớn đều là người chết oan, nhìn thấy cái mộ kia không, người chôn trong đó là chính phu (giống như vợ cả ở thế giới chúng ta) của phủ Từ thám hoa đó.” Người được gọi là sư phụ chép miệng nói, lắc đầu không vui nhìn đệ tử nhát gan của mình một cái rồi ưỡn ngực đi tiếp. Khi lão bà đang đánh giá xem ngôi mộ nào có khả năng kiếm được một chút đồ có giá trị thì đột nhiên nghe đồ đệ nhát gan… Xử lý xong bức thư của Nhất, Lâm Nam liền đứng dậy bước ra khỏi biệt viện riêng, chiếc xe ngựa sang trọng đã vững vàng đậu sẵn trước cửa viện chờ đợi. Đưa tay vén màn nhảy lên, đợi khi nàng đã ngồi yên ổn, phu xe mới quất roi ngựa chạy về phía hoàng cung.Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm tướng quân vào triều sau khi đánh trận trở về, các quan viên có phẩm cấp thấp đều ùa tới nhiệt tình hỏi han, Lâm Nam là tướng quân thống lĩnh hàng ngàn binh sĩ, lạnh lùng uy nghiêm đã thành thói quen, vậy nên nàng chỉ cần hơi trừng mắt thì đám người này liền toát mồ hôi cười trừ, liên tục kiếm cớ lui ra.Cảm nhận được sự lạnh lẽo như xà độc quấn quanh, không cần phải nghĩ Lâm Nam đã biết là ai, chỉ cần đưa mắt nhìn, nàng có thể thấy đối phương đang tà tà vịn tay thị vệ đi tới trước mặt mình."Tới rất đúng lúc, Lâm tướng quân có vui lòng phụng bồi bản cung vào điện không?""Nhị hoàng nữ nói quá lời, mạt tướng chỉ là một nữ tử tay chân thô kệch, e rằng sẽ khiến người khó chịu." Lâm Nam cúi đầu hành lễ, cung kính đáp lời. Nhìn biểu hiện quân thần chu toàn của nàng, ánh mắt đen tối của Hoàng Phù xẹt qua tia tà ác, vươn tay ra hiệu miễn lễ rồi quay người đi. Những người từ chối nàng ta đều không có kết cục tốt. Nữ Hoàng trị vì Hưng Thịnh đã hơn ba mươi năm, vì địa thế phía Tây của Hưng Thịnh dễ công khó thủ mà luôn luôn xảy ra chiến tranh với U Cốc tộc, không biết phải đánh qua bao nhiêu trận, tử thương bao nhiêu người mới trấn giữ được Tây thành, nhưng ngày nào U Cốc tộc chưa được diệt trừ, ngày đó Hưng Thịnh Nữ Hoàng vẫn ăn không ngon. Lâm Nam là tam nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân, sáu năm trước theo lời mẫu thân Lâm Lăng vào quân doanh lập nghiệp, trải qua không biết bao nhiêu ám toán và ngán chân mới có thành quả như ngày hôm nay. Máu và nước mắt cay đắng trong đó, sao có thể diễn tả hết bằng vài lời. "Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế." "Bình thân."Nữ Hoàng - Hoàng Anh một thân ngân bào, mũ miện uy nghiêm ngồi trên long ỷ, ánh mắt sáng ngời đảo quanh toàn điện, bà ta năm nay đã bốn mươi năm tuổi, tính theo các đời Nữ Hoàng trước kia thì vẫn còn khá trẻ, nếu không có biến cố gì xảy ra, bà ta còn có thể vững vàng làm Nữ Hoàng hơn mười năm nữa. Nhưng việc trong hoàng tộc không bao giờ có thể nói trước được điều gì, nhất là ngôi vị Nữ Hoàng. Chưa kể giặc U Cốc tộc còn đang lăm le ngoài biên cương, chỉ kể nội chiến của các vị Thái nữ và Hoàng nữ đã khiến bà ta đau đầu không ngớt.Hưng Thịnh Nữ Hoàng có bốn Hoàng nữ và hơn mười Hoàng tử, Thái nữ Hoàng Đơn do Hà quý phi sở sinh, đã lấy Chính phu và hai Trắc phu năm nay hai bốn tuổi, Nhị hoàng nữ Hoàng Phù đó Quân Hoàng sở sinh, do sức khỏe không tốt nên chưa lấy Chính phu, năm nay hai hai tuổi, Thất hoàng nữ Hoàng Khê do Đan phi sở sinh, đã lấy Chính phu và hai Trắc phu, năm nay mười tám, cuối cùng là Bát hoàng nữ Hoàng Hồng do Nhu phi sở sinh, năm trước vừa mới lấy Chính phu, tuổi vừa qua mười lăm.Sau khi quần thần tạ ơn đứng lên, nữ quan bên người Nữ Hoàng mới lớn tiếng nói: "Có chuyện bẩm báo, không có thì bãi triều."
Xử lý xong bức thư của Nhất, Lâm Nam liền đứng dậy bước ra khỏi biệt viện riêng, chiếc xe ngựa sang trọng đã vững vàng đậu sẵn trước cửa viện chờ đợi. Đưa tay vén màn nhảy lên, đợi khi nàng đã ngồi yên ổn, phu xe mới quất roi ngựa chạy về phía hoàng cung.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm tướng quân vào triều sau khi đánh trận trở về, các quan viên có phẩm cấp thấp đều ùa tới nhiệt tình hỏi han, Lâm Nam là tướng quân thống lĩnh hàng ngàn binh sĩ, lạnh lùng uy nghiêm đã thành thói quen, vậy nên nàng chỉ cần hơi trừng mắt thì đám người này liền toát mồ hôi cười trừ, liên tục kiếm cớ lui ra.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo như xà độc quấn quanh, không cần phải nghĩ Lâm Nam đã biết là ai, chỉ cần đưa mắt nhìn, nàng có thể thấy đối phương đang tà tà vịn tay thị vệ đi tới trước mặt mình.
"Tới rất đúng lúc, Lâm tướng quân có vui lòng phụng bồi bản cung vào điện không?"
"Nhị hoàng nữ nói quá lời, mạt tướng chỉ là một nữ tử tay chân thô kệch, e rằng sẽ khiến người khó chịu." Lâm Nam cúi đầu hành lễ, cung kính đáp lời.
Nhìn biểu hiện quân thần chu toàn của nàng, ánh mắt đen tối của Hoàng Phù xẹt qua tia tà ác, vươn tay ra hiệu miễn lễ rồi quay người đi. Những người từ chối nàng ta đều không có kết cục tốt.
Nữ Hoàng trị vì Hưng Thịnh đã hơn ba mươi năm, vì địa thế phía Tây của Hưng Thịnh dễ công khó thủ mà luôn luôn xảy ra chiến tranh với U Cốc tộc, không biết phải đánh qua bao nhiêu trận, tử thương bao nhiêu người mới trấn giữ được Tây thành, nhưng ngày nào U Cốc tộc chưa được diệt trừ, ngày đó Hưng Thịnh Nữ Hoàng vẫn ăn không ngon. Lâm Nam là tam nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân, sáu năm trước theo lời mẫu thân Lâm Lăng vào quân doanh lập nghiệp, trải qua không biết bao nhiêu ám toán và ngán chân mới có thành quả như ngày hôm nay. Máu và nước mắt cay đắng trong đó, sao có thể diễn tả hết bằng vài lời.
"Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Bình thân."
Nữ Hoàng - Hoàng Anh một thân ngân bào, mũ miện uy nghiêm ngồi trên long ỷ, ánh mắt sáng ngời đảo quanh toàn điện, bà ta năm nay đã bốn mươi năm tuổi, tính theo các đời Nữ Hoàng trước kia thì vẫn còn khá trẻ, nếu không có biến cố gì xảy ra, bà ta còn có thể vững vàng làm Nữ Hoàng hơn mười năm nữa. Nhưng việc trong hoàng tộc không bao giờ có thể nói trước được điều gì, nhất là ngôi vị Nữ Hoàng. Chưa kể giặc U Cốc tộc còn đang lăm le ngoài biên cương, chỉ kể nội chiến của các vị Thái nữ và Hoàng nữ đã khiến bà ta đau đầu không ngớt.
Hưng Thịnh Nữ Hoàng có bốn Hoàng nữ và hơn mười Hoàng tử, Thái nữ Hoàng Đơn do Hà quý phi sở sinh, đã lấy Chính phu và hai Trắc phu năm nay hai bốn tuổi, Nhị hoàng nữ Hoàng Phù đó Quân Hoàng sở sinh, do sức khỏe không tốt nên chưa lấy Chính phu, năm nay hai hai tuổi, Thất hoàng nữ Hoàng Khê do Đan phi sở sinh, đã lấy Chính phu và hai Trắc phu, năm nay mười tám, cuối cùng là Bát hoàng nữ Hoàng Hồng do Nhu phi sở sinh, năm trước vừa mới lấy Chính phu, tuổi vừa qua mười lăm.
Sau khi quần thần tạ ơn đứng lên, nữ quan bên người Nữ Hoàng mới lớn tiếng nói:
"Có chuyện bẩm báo, không có thì bãi triều."
Nữ Tướng Trọng Kĩ NamTác giả: Trần Hướng NamTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHưng Thịnh Ngày đông chí, vừa qua giờ Dậu thì sắc trời đã đen kịt, sau một trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết trắng xóa. Các cửa hàng đã sớm đóng cửa, trên đường không một bóng người. Ở một nơi hẻo lánh cách biệt khá xa trung tâm kinh thành, có hai bóng người bước chầm chậm trên nền tuyết, trong không gian tĩnh lặng vang lên từng tiếng "cọt kẹt". “Sư phụ à, nơi này âm u tối tăm như vầy, có khi nào đột nhiên có con ma nhảy ra bắt người với con không?” Một nữ tử trẻ tuổi run rẩy dòm ngó xung quanh lên tiếng. “Im cái mồm quạ đen của ngươi đi. Nơi này là bãi tha ma, phần lớn đều là người chết oan, nhìn thấy cái mộ kia không, người chôn trong đó là chính phu (giống như vợ cả ở thế giới chúng ta) của phủ Từ thám hoa đó.” Người được gọi là sư phụ chép miệng nói, lắc đầu không vui nhìn đệ tử nhát gan của mình một cái rồi ưỡn ngực đi tiếp. Khi lão bà đang đánh giá xem ngôi mộ nào có khả năng kiếm được một chút đồ có giá trị thì đột nhiên nghe đồ đệ nhát gan… Xử lý xong bức thư của Nhất, Lâm Nam liền đứng dậy bước ra khỏi biệt viện riêng, chiếc xe ngựa sang trọng đã vững vàng đậu sẵn trước cửa viện chờ đợi. Đưa tay vén màn nhảy lên, đợi khi nàng đã ngồi yên ổn, phu xe mới quất roi ngựa chạy về phía hoàng cung.Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm tướng quân vào triều sau khi đánh trận trở về, các quan viên có phẩm cấp thấp đều ùa tới nhiệt tình hỏi han, Lâm Nam là tướng quân thống lĩnh hàng ngàn binh sĩ, lạnh lùng uy nghiêm đã thành thói quen, vậy nên nàng chỉ cần hơi trừng mắt thì đám người này liền toát mồ hôi cười trừ, liên tục kiếm cớ lui ra.Cảm nhận được sự lạnh lẽo như xà độc quấn quanh, không cần phải nghĩ Lâm Nam đã biết là ai, chỉ cần đưa mắt nhìn, nàng có thể thấy đối phương đang tà tà vịn tay thị vệ đi tới trước mặt mình."Tới rất đúng lúc, Lâm tướng quân có vui lòng phụng bồi bản cung vào điện không?""Nhị hoàng nữ nói quá lời, mạt tướng chỉ là một nữ tử tay chân thô kệch, e rằng sẽ khiến người khó chịu." Lâm Nam cúi đầu hành lễ, cung kính đáp lời. Nhìn biểu hiện quân thần chu toàn của nàng, ánh mắt đen tối của Hoàng Phù xẹt qua tia tà ác, vươn tay ra hiệu miễn lễ rồi quay người đi. Những người từ chối nàng ta đều không có kết cục tốt. Nữ Hoàng trị vì Hưng Thịnh đã hơn ba mươi năm, vì địa thế phía Tây của Hưng Thịnh dễ công khó thủ mà luôn luôn xảy ra chiến tranh với U Cốc tộc, không biết phải đánh qua bao nhiêu trận, tử thương bao nhiêu người mới trấn giữ được Tây thành, nhưng ngày nào U Cốc tộc chưa được diệt trừ, ngày đó Hưng Thịnh Nữ Hoàng vẫn ăn không ngon. Lâm Nam là tam nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân, sáu năm trước theo lời mẫu thân Lâm Lăng vào quân doanh lập nghiệp, trải qua không biết bao nhiêu ám toán và ngán chân mới có thành quả như ngày hôm nay. Máu và nước mắt cay đắng trong đó, sao có thể diễn tả hết bằng vài lời. "Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế." "Bình thân."Nữ Hoàng - Hoàng Anh một thân ngân bào, mũ miện uy nghiêm ngồi trên long ỷ, ánh mắt sáng ngời đảo quanh toàn điện, bà ta năm nay đã bốn mươi năm tuổi, tính theo các đời Nữ Hoàng trước kia thì vẫn còn khá trẻ, nếu không có biến cố gì xảy ra, bà ta còn có thể vững vàng làm Nữ Hoàng hơn mười năm nữa. Nhưng việc trong hoàng tộc không bao giờ có thể nói trước được điều gì, nhất là ngôi vị Nữ Hoàng. Chưa kể giặc U Cốc tộc còn đang lăm le ngoài biên cương, chỉ kể nội chiến của các vị Thái nữ và Hoàng nữ đã khiến bà ta đau đầu không ngớt.Hưng Thịnh Nữ Hoàng có bốn Hoàng nữ và hơn mười Hoàng tử, Thái nữ Hoàng Đơn do Hà quý phi sở sinh, đã lấy Chính phu và hai Trắc phu năm nay hai bốn tuổi, Nhị hoàng nữ Hoàng Phù đó Quân Hoàng sở sinh, do sức khỏe không tốt nên chưa lấy Chính phu, năm nay hai hai tuổi, Thất hoàng nữ Hoàng Khê do Đan phi sở sinh, đã lấy Chính phu và hai Trắc phu, năm nay mười tám, cuối cùng là Bát hoàng nữ Hoàng Hồng do Nhu phi sở sinh, năm trước vừa mới lấy Chính phu, tuổi vừa qua mười lăm.Sau khi quần thần tạ ơn đứng lên, nữ quan bên người Nữ Hoàng mới lớn tiếng nói: "Có chuyện bẩm báo, không có thì bãi triều."