Đêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người. Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng. Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có một mình nàng. "Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút hơi sức. Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như là ảo giác, gấp rút đi đến cạnh giường, "Nương nương, ngài đã tỉnh?" "Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, "Hiện tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?" "Đã giờ sửu một khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay không?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng nói. "Không cần." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. Thân thể này của nàng nàng biết rất rõ ràng, chỉ sợ đại nạn đã đến. Nàng không sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình yêu, không có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.…

Chương 50: Đồ cưới

Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc HắcTác giả: Thu Thủy Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người. Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng. Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có một mình nàng. "Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút hơi sức. Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như là ảo giác, gấp rút đi đến cạnh giường, "Nương nương, ngài đã tỉnh?" "Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, "Hiện tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?" "Đã giờ sửu một khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay không?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng nói. "Không cần." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. Thân thể này của nàng nàng biết rất rõ ràng, chỉ sợ đại nạn đã đến. Nàng không sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình yêu, không có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.… Hạ Lan Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, trong con ngươi đen láy hiện lên nét ủy khuất, rất đáng thương."Cơ Hoa Âm, ngươi không có lương tâm." Thanh âm nàng nức nở lên án, đột nhiên, trước mặt bỗng tối sầm, giống như rốt cuộc không chịu nổi vậy, nàng ngã quỵ hướng về ngực của hắn.Cơ Hoa Âm thân hình chưa động, hai tay chắp sau lưng, nhưng nha đầu nằm sấp trong ngực kia, cho dù là ngất đi, mặc dù ngất đi nhưng hai tay vẫn có thể quấn chặt lấy eo hắn, mặt còn thoải mái áp vào lồng ngực của hắn, nhìn không giống như một người bị té xỉu có thể làm được."Tránh ra." Gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống.Tránh ra? Còn lâu!Hạ Lan Tuyết lén mở một con mắt, bí mật liếc nhìn lên sắc mặt đã xanh mét của hắn, trong lòng thỏa mãn vui vẻ.Tức đi? Giận đi? Có phải là có một loại xúc động muốn tát chết nàng đúng không?Hừ, bây giờ có thể biết được tâm tình của nàng đi?Cứu nàng, dù chết cũng không thừa nhận là thích nàng.Đánh ngã nàng, không có nửa câu an ủi.Ghê gớm hơn chính là, giả bộ không biết nàng?Hiện tại, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem thái độ của hắn như thế nào? Có phải muốn g**t ch*t nàng hay không."Gia đếm đến ba, nếu không đứng ra, gia không khách khí." Cơ Hoa Âm đáy mắt hiện ra lãnh túy ánh sáng, vừa nói, bàn tay vừa nắm lấy cổ áo nàng, không chút nghĩ ngợi nhấc nàng ra.Đáng thương Hạ Lan Tuyết giống như tượng gỗ treo ở đầu bàn tay hắn, nhưng vẫn cúi gằm đầu không mở mắtKhông phải nói đếm đến ba sao? Tên lừa đảo, một tiếng cũng chưa đếm, đã kéo nàng ra rồi, nàng liền giả điếc.Cơ Hoa Âm nhìn tiểu bộ dáng vô lại của nàng, khóe môi khẽ nâng, đột nhiên nhẹ buông tay, cả thân hình nàng lắc lư hai cái, không nghĩ, rất chuẩn xác ngã đổ về phía ngực hắn.Lần này, thân hình Cơ Hoa Âm nhanh nhẹn lùi về phía sau."Hiền Phi nương nương nếu có mệnh hệ gì, ngươi cứ chờ nhìn gia tộc Hạ Lan bị chu di cửu tộc đi.""A!" Hạ Lan Tuyết cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở to như quả trứng vịt, đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tròn vo hàm chứa vui vẻ, thừa dịp hắn không kịp phản ứng bổ nhào vào ngực của hắn, ai oán, "Khốn kiếp, không phải là không biết ta sao? Nhưng lại biết ta là người Hạ Lan gia?"Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng không nhàn rỗi, vỗ nhẹ từng cái từng cái vào trước ngực hắn , giọng nói kia u oán, nhưng vẻ mặt nhưng là cực sung sướng"Ta cũng biết là ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng ngươi tất nhiên là có ta . Lúc ngươi đụng phải yêu nhân kia, cũng biết trên vai hắn khiêng người là ta rồi, đúng không? Cho nên, ngươi mới có thể kịp thời xuất hiện cứu ta."Kỳ thật, phấn ngứa trên người nàng gặp nước lập tức được giải, thế nhưng, khi đó nàng muốn đối phó yêu nhân kia đúng là không dễ, nàng đang chuẩn bị tung ám chiêu để yêu nhân kia trở lại làm thái giám, thì hắn xuất hiện.Đúng là nam nhân trong mộng của nàng, xuất hiện như quỷ thần, còn cứu nàng.Cảm giác được nam nhân mình yêu mến cứu thoát khỏi nguy khốn, quá tuyệt vời.Kỳ thật, chỉ cần hắn nói mấy câu quan tâm, hay chỉ cần hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu thôi, nàng lập tức thu hồi tính tình nghịch ngợm, cái gì cũng nghe theo hắn ."Đừng chối nữa, Hạ Lan gia cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi lo lắng sẽ bị diệt tộc sao? Hắc hắc, là lo lắng cho ta đi? Khẩu thị tâm phi, lo lắng ta bị Hiền Phi nương nương trách phạt, có đúng hay không?" Nói thẳng ra thì tốt rồi, còn quanh co lòng vòng, Hạ Lan Tuyết buồn cười chớp mắt to dương dương đắc ý nhìn hắn."Ngươi?" Một đôi con mắt lạnh lùng của Cơ Hoa Âm lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên không tìm được lời nào thích hợp để phản bác nàng, chỉ thở dài nói, "Chờ ngươi cứu được Hiền phi rồi, gia sẽ cầu nương nương cho ngươi một ân điển.""Ân điển gì?" Con mắt Hạ Lan Tuyết sáng long lanh hỏi."Bộ dáng ngươi như này muốn tìm một nhà khá giả sợ là khó, để nương nương làm chủ, lại cho ngươi thật nhiều đồ cưới, lúc đó sẽ có nam tử muốn lấy ngươi." Cơ Hoa Âm mặt tràn đầy vẻ thương hại.Ôi, đây là cố ý châm chọc nói người nàng xấu không ai thèm lấy đây mà, còn là cười nhạo nàng muốn nam nhân đến điên rồi?Hạ Lan Tuyết buông lỏng eo của hắn, đổi thành nắm tay của hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn chằm chằm, nói, "Tốt lắm, ta muốn gảcho ngươi, muốn bao nhiêu đồ cưới?"

Hạ Lan Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, trong con ngươi đen láy hiện lên nét ủy khuất, rất đáng thương.

"Cơ Hoa Âm, ngươi không có lương tâm." Thanh âm nàng nức nở lên án, đột nhiên, trước mặt bỗng tối sầm, giống như rốt cuộc không chịu nổi vậy, nàng ngã quỵ hướng về ngực của hắn.

Cơ Hoa Âm thân hình chưa động, hai tay chắp sau lưng, nhưng nha đầu nằm sấp trong ngực kia, cho dù là ngất đi, mặc dù ngất đi nhưng hai tay vẫn có thể quấn chặt lấy eo hắn, mặt còn thoải mái áp vào lồng ngực của hắn, nhìn không giống như một người bị té xỉu có thể làm được.

"Tránh ra." Gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống.

Tránh ra? Còn lâu!

Hạ Lan Tuyết lén mở một con mắt, bí mật liếc nhìn lên sắc mặt đã xanh mét của hắn, trong lòng thỏa mãn vui vẻ.

Tức đi? Giận đi? Có phải là có một loại xúc động muốn tát chết nàng đúng không?

Hừ, bây giờ có thể biết được tâm tình của nàng đi?

Cứu nàng, dù chết cũng không thừa nhận là thích nàng.

Đánh ngã nàng, không có nửa câu an ủi.

Ghê gớm hơn chính là, giả bộ không biết nàng?

Hiện tại, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem thái độ của hắn như thế nào? Có phải muốn g**t ch*t nàng hay không.

"Gia đếm đến ba, nếu không đứng ra, gia không khách khí." Cơ Hoa Âm đáy mắt hiện ra lãnh túy ánh sáng, vừa nói, bàn tay vừa nắm lấy cổ áo nàng, không chút nghĩ ngợi nhấc nàng ra.

Đáng thương Hạ Lan Tuyết giống như tượng gỗ treo ở đầu bàn tay hắn, nhưng vẫn cúi gằm đầu không mở mắt

Không phải nói đếm đến ba sao? Tên lừa đảo, một tiếng cũng chưa đếm, đã kéo nàng ra rồi, nàng liền giả điếc.

Cơ Hoa Âm nhìn tiểu bộ dáng vô lại của nàng, khóe môi khẽ nâng, đột nhiên nhẹ buông tay, cả thân hình nàng lắc lư hai cái, không nghĩ, rất chuẩn xác ngã đổ về phía ngực hắn.

Lần này, thân hình Cơ Hoa Âm nhanh nhẹn lùi về phía sau.

"Hiền Phi nương nương nếu có mệnh hệ gì, ngươi cứ chờ nhìn gia tộc Hạ Lan bị chu di cửu tộc đi."

"A!" Hạ Lan Tuyết cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở to như quả trứng vịt, đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tròn vo hàm chứa vui vẻ, thừa dịp hắn không kịp phản ứng bổ nhào vào ngực của hắn, ai oán, "Khốn kiếp, không phải là không biết ta sao? Nhưng lại biết ta là người Hạ Lan gia?"

Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng không nhàn rỗi, vỗ nhẹ từng cái từng cái vào trước ngực hắn , giọng nói kia u oán, nhưng vẻ mặt nhưng là cực sung sướng"Ta cũng biết là ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng ngươi tất nhiên là có ta . Lúc ngươi đụng phải yêu nhân kia, cũng biết trên vai hắn khiêng người là ta rồi, đúng không? Cho nên, ngươi mới có thể kịp thời xuất hiện cứu ta."

Kỳ thật, phấn ngứa trên người nàng gặp nước lập tức được giải, thế nhưng, khi đó nàng muốn đối phó yêu nhân kia đúng là không dễ, nàng đang chuẩn bị tung ám chiêu để yêu nhân kia trở lại làm thái giám, thì hắn xuất hiện.

Đúng là nam nhân trong mộng của nàng, xuất hiện như quỷ thần, còn cứu nàng.

Cảm giác được nam nhân mình yêu mến cứu thoát khỏi nguy khốn, quá tuyệt vời.

Kỳ thật, chỉ cần hắn nói mấy câu quan tâm, hay chỉ cần hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu thôi, nàng lập tức thu hồi tính tình nghịch ngợm, cái gì cũng nghe theo hắn .

"Đừng chối nữa, Hạ Lan gia cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi lo lắng sẽ bị diệt tộc sao? Hắc hắc, là lo lắng cho ta đi? Khẩu thị tâm phi, lo lắng ta bị Hiền Phi nương nương trách phạt, có đúng hay không?" Nói thẳng ra thì tốt rồi, còn quanh co lòng vòng, Hạ Lan Tuyết buồn cười chớp mắt to dương dương đắc ý nhìn hắn.

"Ngươi?" Một đôi con mắt lạnh lùng của Cơ Hoa Âm lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên không tìm được lời nào thích hợp để phản bác nàng, chỉ thở dài nói, "Chờ ngươi cứu được Hiền phi rồi, gia sẽ cầu nương nương cho ngươi một ân điển."

"Ân điển gì?" Con mắt Hạ Lan Tuyết sáng long lanh hỏi.

"Bộ dáng ngươi như này muốn tìm một nhà khá giả sợ là khó, để nương nương làm chủ, lại cho ngươi thật nhiều đồ cưới, lúc đó sẽ có nam tử muốn lấy ngươi." Cơ Hoa Âm mặt tràn đầy vẻ thương hại.

Ôi, đây là cố ý châm chọc nói người nàng xấu không ai thèm lấy đây mà, còn là cười nhạo nàng muốn nam nhân đến điên rồi?

Hạ Lan Tuyết buông lỏng eo của hắn, đổi thành nắm tay của hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn chằm chằm, nói, "Tốt lắm, ta muốn gảcho ngươi, muốn bao nhiêu đồ cưới?"

Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc HắcTác giả: Thu Thủy Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người. Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng. Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có một mình nàng. "Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút hơi sức. Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như là ảo giác, gấp rút đi đến cạnh giường, "Nương nương, ngài đã tỉnh?" "Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, "Hiện tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?" "Đã giờ sửu một khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay không?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng nói. "Không cần." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. Thân thể này của nàng nàng biết rất rõ ràng, chỉ sợ đại nạn đã đến. Nàng không sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình yêu, không có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.… Hạ Lan Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, trong con ngươi đen láy hiện lên nét ủy khuất, rất đáng thương."Cơ Hoa Âm, ngươi không có lương tâm." Thanh âm nàng nức nở lên án, đột nhiên, trước mặt bỗng tối sầm, giống như rốt cuộc không chịu nổi vậy, nàng ngã quỵ hướng về ngực của hắn.Cơ Hoa Âm thân hình chưa động, hai tay chắp sau lưng, nhưng nha đầu nằm sấp trong ngực kia, cho dù là ngất đi, mặc dù ngất đi nhưng hai tay vẫn có thể quấn chặt lấy eo hắn, mặt còn thoải mái áp vào lồng ngực của hắn, nhìn không giống như một người bị té xỉu có thể làm được."Tránh ra." Gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống.Tránh ra? Còn lâu!Hạ Lan Tuyết lén mở một con mắt, bí mật liếc nhìn lên sắc mặt đã xanh mét của hắn, trong lòng thỏa mãn vui vẻ.Tức đi? Giận đi? Có phải là có một loại xúc động muốn tát chết nàng đúng không?Hừ, bây giờ có thể biết được tâm tình của nàng đi?Cứu nàng, dù chết cũng không thừa nhận là thích nàng.Đánh ngã nàng, không có nửa câu an ủi.Ghê gớm hơn chính là, giả bộ không biết nàng?Hiện tại, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem thái độ của hắn như thế nào? Có phải muốn g**t ch*t nàng hay không."Gia đếm đến ba, nếu không đứng ra, gia không khách khí." Cơ Hoa Âm đáy mắt hiện ra lãnh túy ánh sáng, vừa nói, bàn tay vừa nắm lấy cổ áo nàng, không chút nghĩ ngợi nhấc nàng ra.Đáng thương Hạ Lan Tuyết giống như tượng gỗ treo ở đầu bàn tay hắn, nhưng vẫn cúi gằm đầu không mở mắtKhông phải nói đếm đến ba sao? Tên lừa đảo, một tiếng cũng chưa đếm, đã kéo nàng ra rồi, nàng liền giả điếc.Cơ Hoa Âm nhìn tiểu bộ dáng vô lại của nàng, khóe môi khẽ nâng, đột nhiên nhẹ buông tay, cả thân hình nàng lắc lư hai cái, không nghĩ, rất chuẩn xác ngã đổ về phía ngực hắn.Lần này, thân hình Cơ Hoa Âm nhanh nhẹn lùi về phía sau."Hiền Phi nương nương nếu có mệnh hệ gì, ngươi cứ chờ nhìn gia tộc Hạ Lan bị chu di cửu tộc đi.""A!" Hạ Lan Tuyết cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở to như quả trứng vịt, đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tròn vo hàm chứa vui vẻ, thừa dịp hắn không kịp phản ứng bổ nhào vào ngực của hắn, ai oán, "Khốn kiếp, không phải là không biết ta sao? Nhưng lại biết ta là người Hạ Lan gia?"Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng không nhàn rỗi, vỗ nhẹ từng cái từng cái vào trước ngực hắn , giọng nói kia u oán, nhưng vẻ mặt nhưng là cực sung sướng"Ta cũng biết là ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng ngươi tất nhiên là có ta . Lúc ngươi đụng phải yêu nhân kia, cũng biết trên vai hắn khiêng người là ta rồi, đúng không? Cho nên, ngươi mới có thể kịp thời xuất hiện cứu ta."Kỳ thật, phấn ngứa trên người nàng gặp nước lập tức được giải, thế nhưng, khi đó nàng muốn đối phó yêu nhân kia đúng là không dễ, nàng đang chuẩn bị tung ám chiêu để yêu nhân kia trở lại làm thái giám, thì hắn xuất hiện.Đúng là nam nhân trong mộng của nàng, xuất hiện như quỷ thần, còn cứu nàng.Cảm giác được nam nhân mình yêu mến cứu thoát khỏi nguy khốn, quá tuyệt vời.Kỳ thật, chỉ cần hắn nói mấy câu quan tâm, hay chỉ cần hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu thôi, nàng lập tức thu hồi tính tình nghịch ngợm, cái gì cũng nghe theo hắn ."Đừng chối nữa, Hạ Lan gia cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi lo lắng sẽ bị diệt tộc sao? Hắc hắc, là lo lắng cho ta đi? Khẩu thị tâm phi, lo lắng ta bị Hiền Phi nương nương trách phạt, có đúng hay không?" Nói thẳng ra thì tốt rồi, còn quanh co lòng vòng, Hạ Lan Tuyết buồn cười chớp mắt to dương dương đắc ý nhìn hắn."Ngươi?" Một đôi con mắt lạnh lùng của Cơ Hoa Âm lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên không tìm được lời nào thích hợp để phản bác nàng, chỉ thở dài nói, "Chờ ngươi cứu được Hiền phi rồi, gia sẽ cầu nương nương cho ngươi một ân điển.""Ân điển gì?" Con mắt Hạ Lan Tuyết sáng long lanh hỏi."Bộ dáng ngươi như này muốn tìm một nhà khá giả sợ là khó, để nương nương làm chủ, lại cho ngươi thật nhiều đồ cưới, lúc đó sẽ có nam tử muốn lấy ngươi." Cơ Hoa Âm mặt tràn đầy vẻ thương hại.Ôi, đây là cố ý châm chọc nói người nàng xấu không ai thèm lấy đây mà, còn là cười nhạo nàng muốn nam nhân đến điên rồi?Hạ Lan Tuyết buông lỏng eo của hắn, đổi thành nắm tay của hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn chằm chằm, nói, "Tốt lắm, ta muốn gảcho ngươi, muốn bao nhiêu đồ cưới?"

Chương 50: Đồ cưới