Bước vào đến phòng ngủ. Tôi mệt mỏi ngả thân thể không còn chút sức lực nào của mình lên giường. Đôi mắt nhắm chặt lại. Yếu ớt, không thể cố gắng mở lên. Cố gượng đứng lên, tôi vật vã lôi lấy thân thể bất động này đến phòng tắm. Mở vòi sen, nước xả từ đầu đến chân. Ướt đẫm, tôi cứ thế trượt người xuống sàn nhà tắm. Vòi nước vẫn mở. Ngày hôm nay, như thế là quá đủ với tôi rồi. Bố mẹ vừa cãi nhau và tôi sắp được tự chọn cho mình một cuộc sống mới. Dưới phòng ngủ của mẹ, có lẽ tờ ly hôn đã được viết xong. Chỉ còn chờ bố về và ký tên. Họ vốn dĩ chưa từng có một ngày hòa bình. Lúc nào cũng chơi trò chiến tranh lạnh với nhau. Mẹ bảo, từ lúc sinh tôi ra đời. Bố cũng đổi tính hẳn. Không còn quan tâm mẹ như trước kia nữa. Mẹ nói những lời đó. Không phải ý nói tôi là sao chổi khiến cái nhà này trở nên như vậy sao. Tôi không phải! Tiêu Thiên Nhai – Mọi người gọi tôi bằng cái tên này, cũng là tên bố mẹ đặt cho tôi. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì nhưng nghe giống con trai nhỉ. Tôi 17 tuổi. Là một…
Chương 11: Ngày ra tòa (2)
Thiên Nhai - Tôi Muốn Em Của Riêng MìnhTác giả: Lê Thanh Ngọc QuýTruyện Ngôn TìnhBước vào đến phòng ngủ. Tôi mệt mỏi ngả thân thể không còn chút sức lực nào của mình lên giường. Đôi mắt nhắm chặt lại. Yếu ớt, không thể cố gắng mở lên. Cố gượng đứng lên, tôi vật vã lôi lấy thân thể bất động này đến phòng tắm. Mở vòi sen, nước xả từ đầu đến chân. Ướt đẫm, tôi cứ thế trượt người xuống sàn nhà tắm. Vòi nước vẫn mở. Ngày hôm nay, như thế là quá đủ với tôi rồi. Bố mẹ vừa cãi nhau và tôi sắp được tự chọn cho mình một cuộc sống mới. Dưới phòng ngủ của mẹ, có lẽ tờ ly hôn đã được viết xong. Chỉ còn chờ bố về và ký tên. Họ vốn dĩ chưa từng có một ngày hòa bình. Lúc nào cũng chơi trò chiến tranh lạnh với nhau. Mẹ bảo, từ lúc sinh tôi ra đời. Bố cũng đổi tính hẳn. Không còn quan tâm mẹ như trước kia nữa. Mẹ nói những lời đó. Không phải ý nói tôi là sao chổi khiến cái nhà này trở nên như vậy sao. Tôi không phải! Tiêu Thiên Nhai – Mọi người gọi tôi bằng cái tên này, cũng là tên bố mẹ đặt cho tôi. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì nhưng nghe giống con trai nhỉ. Tôi 17 tuổi. Là một… Phiên tòa sơ thẩm.Tôi cùng bố mẹ và Cung Sử vào bên trong tòa án.Phiên tòa ngay sau đó được ra hiệu bắt đầu, có lẽ nãy giờ chỉ chờ chúng tôi có mặt.Tôi cùng bố ngồi 1 bên, mẹ và Cung Sử ngồi 1 bên. Người đi dự phiên tòa cũng không ít, làm tôi trở nên hồi hộp và có chút gì đó khó hiểu trong lòng, chỉ 1 chút nữa thôi, tôi sẽ không còn bố mẹ trọn vẹn đôi như những đứa trẻ khác.Sau một lúc phiên tòa được bắt đầu, tôi không để ý chỉ cắm cúi nhìn ra cửa sổ, đến lúc thẩm phán hỏi người thân là tôi về việc lựa ai là người nuôi. Tôi im lặng, liếc nhìn bố mẹ, họ không nhìn tôi. Tôi hít thở nhẹ nhàng và suy nghĩ, rốt cuộc tôi nên sống với ai." Tiêu Thiên Nhai, cháu chọn về phía ai là người được quyền nuôi nhận cháu?"Đã đến lúc đưa ra quyết định của mình, tôi ngước mắt nhìn xung quanh rồi lại gục mặt xuống, cảm xúc buồn bắt đầu dâng lên." Thưa qua tòa. Cháu chọn theo sống với bố cháu là Tiêu Diệt Phàm."Về phần mẹ tôi, bà nhìn tôi đầy vẻ thất vọng và tức giận, khi có lẽ bà đã thua bố tôi 1 bước về phần tự do cá nhân của tôi. Bố tôi khi nghe câu trả lời của tôi xong chỉ im lặng, ông ấy cũng có chút vui khi tôi đã đứng về phía ông ấy. " Tòa tuyên bố, Ông Tiêu Diệt Phàm và Bà Mộ Vi Huyên chính thức xóa bỏ quan hệ vợ chồng. Về phía ông Tiêu Diệt Phàm có quyền được nhận nuôi con gái là Tiêu Thiên Nhai. Phiên tòa kết thúc."Cuối cùng, phiên tòa cũng the end. Nãy giờ, tôi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật và cảm xúc của tôi cũng bình thường lạ kỳ không chút tuyệt vọng. Tất cả mọi người đều ra về, mẹ tôi và Cung Sử cũng rời đi không quay nhìn bố con tôi lấy 1 phát. Bố tôi ngay sau đó nắm tay dẫn tôi ra khỏi tòa án.Bên ngoài, chiếc xe BMW màu bạc đậu sát lề đường. Bên trong xe bước ra 1 người phụ nữ trạc tuổi hai mấy là cùng, mặc 1 bộ đầm body màu đỏ gợi cảm, tóc uốn xõa ngang lưng, đeo kính mát.
Phiên tòa sơ thẩm.
Tôi cùng bố mẹ và Cung Sử vào bên trong tòa án.
Phiên tòa ngay sau đó được ra hiệu bắt đầu, có lẽ nãy giờ chỉ chờ chúng tôi có mặt.
Tôi cùng bố ngồi 1 bên, mẹ và Cung Sử ngồi 1 bên. Người đi dự phiên tòa cũng không ít, làm tôi trở nên hồi hộp và có chút gì đó khó hiểu trong lòng, chỉ 1 chút nữa thôi, tôi sẽ không còn bố mẹ trọn vẹn đôi như những đứa trẻ khác.
Sau một lúc phiên tòa được bắt đầu, tôi không để ý chỉ cắm cúi nhìn ra cửa sổ, đến lúc thẩm phán hỏi người thân là tôi về việc lựa ai là người nuôi. Tôi im lặng, liếc nhìn bố mẹ, họ không nhìn tôi. Tôi hít thở nhẹ nhàng và suy nghĩ, rốt cuộc tôi nên sống với ai.
" Tiêu Thiên Nhai, cháu chọn về phía ai là người được quyền nuôi nhận cháu?"
Đã đến lúc đưa ra quyết định của mình, tôi ngước mắt nhìn xung quanh rồi lại gục mặt xuống, cảm xúc buồn bắt đầu dâng lên.
" Thưa qua tòa. Cháu chọn theo sống với bố cháu là Tiêu Diệt Phàm."
Về phần mẹ tôi, bà nhìn tôi đầy vẻ thất vọng và tức giận, khi có lẽ bà đã thua bố tôi 1 bước về phần tự do cá nhân của tôi. Bố tôi khi nghe câu trả lời của tôi xong chỉ im lặng, ông ấy cũng có chút vui khi tôi đã đứng về phía ông ấy.
" Tòa tuyên bố, Ông Tiêu Diệt Phàm và Bà Mộ Vi Huyên chính thức xóa bỏ quan hệ vợ chồng. Về phía ông Tiêu Diệt Phàm có quyền được nhận nuôi con gái là Tiêu Thiên Nhai. Phiên tòa kết thúc."
Cuối cùng, phiên tòa cũng the end. Nãy giờ, tôi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật và cảm xúc của tôi cũng bình thường lạ kỳ không chút tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều ra về, mẹ tôi và Cung Sử cũng rời đi không quay nhìn bố con tôi lấy 1 phát. Bố tôi ngay sau đó nắm tay dẫn tôi ra khỏi tòa án.
Bên ngoài, chiếc xe BMW màu bạc đậu sát lề đường. Bên trong xe bước ra 1 người phụ nữ trạc tuổi hai mấy là cùng, mặc 1 bộ đầm body màu đỏ gợi cảm, tóc uốn xõa ngang lưng, đeo kính mát.
Thiên Nhai - Tôi Muốn Em Của Riêng MìnhTác giả: Lê Thanh Ngọc QuýTruyện Ngôn TìnhBước vào đến phòng ngủ. Tôi mệt mỏi ngả thân thể không còn chút sức lực nào của mình lên giường. Đôi mắt nhắm chặt lại. Yếu ớt, không thể cố gắng mở lên. Cố gượng đứng lên, tôi vật vã lôi lấy thân thể bất động này đến phòng tắm. Mở vòi sen, nước xả từ đầu đến chân. Ướt đẫm, tôi cứ thế trượt người xuống sàn nhà tắm. Vòi nước vẫn mở. Ngày hôm nay, như thế là quá đủ với tôi rồi. Bố mẹ vừa cãi nhau và tôi sắp được tự chọn cho mình một cuộc sống mới. Dưới phòng ngủ của mẹ, có lẽ tờ ly hôn đã được viết xong. Chỉ còn chờ bố về và ký tên. Họ vốn dĩ chưa từng có một ngày hòa bình. Lúc nào cũng chơi trò chiến tranh lạnh với nhau. Mẹ bảo, từ lúc sinh tôi ra đời. Bố cũng đổi tính hẳn. Không còn quan tâm mẹ như trước kia nữa. Mẹ nói những lời đó. Không phải ý nói tôi là sao chổi khiến cái nhà này trở nên như vậy sao. Tôi không phải! Tiêu Thiên Nhai – Mọi người gọi tôi bằng cái tên này, cũng là tên bố mẹ đặt cho tôi. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì nhưng nghe giống con trai nhỉ. Tôi 17 tuổi. Là một… Phiên tòa sơ thẩm.Tôi cùng bố mẹ và Cung Sử vào bên trong tòa án.Phiên tòa ngay sau đó được ra hiệu bắt đầu, có lẽ nãy giờ chỉ chờ chúng tôi có mặt.Tôi cùng bố ngồi 1 bên, mẹ và Cung Sử ngồi 1 bên. Người đi dự phiên tòa cũng không ít, làm tôi trở nên hồi hộp và có chút gì đó khó hiểu trong lòng, chỉ 1 chút nữa thôi, tôi sẽ không còn bố mẹ trọn vẹn đôi như những đứa trẻ khác.Sau một lúc phiên tòa được bắt đầu, tôi không để ý chỉ cắm cúi nhìn ra cửa sổ, đến lúc thẩm phán hỏi người thân là tôi về việc lựa ai là người nuôi. Tôi im lặng, liếc nhìn bố mẹ, họ không nhìn tôi. Tôi hít thở nhẹ nhàng và suy nghĩ, rốt cuộc tôi nên sống với ai." Tiêu Thiên Nhai, cháu chọn về phía ai là người được quyền nuôi nhận cháu?"Đã đến lúc đưa ra quyết định của mình, tôi ngước mắt nhìn xung quanh rồi lại gục mặt xuống, cảm xúc buồn bắt đầu dâng lên." Thưa qua tòa. Cháu chọn theo sống với bố cháu là Tiêu Diệt Phàm."Về phần mẹ tôi, bà nhìn tôi đầy vẻ thất vọng và tức giận, khi có lẽ bà đã thua bố tôi 1 bước về phần tự do cá nhân của tôi. Bố tôi khi nghe câu trả lời của tôi xong chỉ im lặng, ông ấy cũng có chút vui khi tôi đã đứng về phía ông ấy. " Tòa tuyên bố, Ông Tiêu Diệt Phàm và Bà Mộ Vi Huyên chính thức xóa bỏ quan hệ vợ chồng. Về phía ông Tiêu Diệt Phàm có quyền được nhận nuôi con gái là Tiêu Thiên Nhai. Phiên tòa kết thúc."Cuối cùng, phiên tòa cũng the end. Nãy giờ, tôi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật và cảm xúc của tôi cũng bình thường lạ kỳ không chút tuyệt vọng. Tất cả mọi người đều ra về, mẹ tôi và Cung Sử cũng rời đi không quay nhìn bố con tôi lấy 1 phát. Bố tôi ngay sau đó nắm tay dẫn tôi ra khỏi tòa án.Bên ngoài, chiếc xe BMW màu bạc đậu sát lề đường. Bên trong xe bước ra 1 người phụ nữ trạc tuổi hai mấy là cùng, mặc 1 bộ đầm body màu đỏ gợi cảm, tóc uốn xõa ngang lưng, đeo kính mát.