Tác giả:

Đại học Angel – Ê, người đẹp kìa mày. -ns1 vô vỗ vai ns2 – Đâu, đâu. -ns2 ngó đông ngó tây – Kia kìa. -ns1 xoay ns2 về hướng một nhân ảnh thướt tha – Ồ ồ, tao thấy rùi. Nhỏ đẹp wá. -ns2 ngơ ngẩn – ….- ns1 lẳng lặng không nói gì, bắt hồn ns2 nhét lại dzô xác – Haiz, ước gì nhỏ này là bồ tao. -ns2 tiếp tục mơ màng – Tỉnh lại đi. -ns1 cốc đầu ns2 – Ui da, mày làm gì dzậy. -ns2 ôm đầu xuýt xoa – Mày chưa nghe wa “thành tích” của đám người muốn “cưa” nhỏ hả – Thành tích gì. -ns2 ngơ ngác như cá thác lác =)) – Haiz, mày đúng là hông biết thiệt rồi. Nghe nè, tao nghe nói ai cua nhỏ đều nằm viện hết. Nhẹ thì 1 tuần nặng thì mấy tháng trời đó. – Wow, fan nhỏ dzữ dzậy hả. – Đâu phải fan. Nhỏ tự “động thủ” mà. – Xời, mày nhìn coi, tướng nhỏ dzậy thì sao mà đánh người được. -ns2 nhún nhún vai – Mày hông tin thôi. -ns1 thở dài Người mà 2 tên ns1 và ns2 đang nói tới chính là Lý Nhã Thư. 1 cô gái xinh đẹp, tài giỏi. Thân hình cao gầy, mái tóc dài đen mượt, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn đen…

Chương 5

Vương Hậu MafiaTác giả: ngân hàTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại học Angel – Ê, người đẹp kìa mày. -ns1 vô vỗ vai ns2 – Đâu, đâu. -ns2 ngó đông ngó tây – Kia kìa. -ns1 xoay ns2 về hướng một nhân ảnh thướt tha – Ồ ồ, tao thấy rùi. Nhỏ đẹp wá. -ns2 ngơ ngẩn – ….- ns1 lẳng lặng không nói gì, bắt hồn ns2 nhét lại dzô xác – Haiz, ước gì nhỏ này là bồ tao. -ns2 tiếp tục mơ màng – Tỉnh lại đi. -ns1 cốc đầu ns2 – Ui da, mày làm gì dzậy. -ns2 ôm đầu xuýt xoa – Mày chưa nghe wa “thành tích” của đám người muốn “cưa” nhỏ hả – Thành tích gì. -ns2 ngơ ngác như cá thác lác =)) – Haiz, mày đúng là hông biết thiệt rồi. Nghe nè, tao nghe nói ai cua nhỏ đều nằm viện hết. Nhẹ thì 1 tuần nặng thì mấy tháng trời đó. – Wow, fan nhỏ dzữ dzậy hả. – Đâu phải fan. Nhỏ tự “động thủ” mà. – Xời, mày nhìn coi, tướng nhỏ dzậy thì sao mà đánh người được. -ns2 nhún nhún vai – Mày hông tin thôi. -ns1 thở dài Người mà 2 tên ns1 và ns2 đang nói tới chính là Lý Nhã Thư. 1 cô gái xinh đẹp, tài giỏi. Thân hình cao gầy, mái tóc dài đen mượt, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn đen… Một nam tử trung niên mặc bộ áo màu huyết dụ đi đến.– Ngươi là ai?– Ta? Ta là ta. Hắc hắc. -cô cười cười– Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai mà dám xâm nhập vào vườn thuốc của ta. -nam tử nhíu nhíu đôi mày rậm hỏi cô– Ngươi hỏi ta là ai, tại sao ngươi lại không nói ngươi là ai. -cô nhướn mày– Ngươi không biết ta là ai sao? -nam tử nhìn cô với 1 ánh mắt kì lạ– Ngươi là ai mà ta phải biết.– Hahaha, ta chính là ta. -nam tử cười như không cười nhìn cô– Ách, ngươi ăn cắp bản quyền của ta. -cô rống lên (fly: xuyên 1 cái tỷ í trở về nguyên hình rùi ==”)– Ăn cắp bản quyền?– Ách, không phải, là ngươi bắt chước ta. -cô giậm giậm chân bĩu môi– Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu. -nam tử đi đến– Ngươi…ngươi qua đây làm cái gì. -nam tử tiến mấy bước, cô lùi mấy bước– Ta không làm gì ngươi. Đứng lại cho ta xem nào.– …. -cô bỗng có 1 cảm giác an toàn(Fly: ngọc nhi là chiếc vòng nhaz ghi chiếc vòng thấy kì wa’ nên thôi vít Ngọc Nhi vậy)– Hưm, tiểu nha đầu, ngươi thật là đẹp nha. Thế nào, muốn làm đồ đệ ta không. -nam tử cười cười– Không. -cô nhún nhún vai– Tại sao? -nam tử ý cười càng đậm– Ta không biết ngươi là ai, lỡ ngươi đem ta bán vào kĩ viện thì sao. Rất có thể nha.– Ách, tiểu nha đầu, ngươi thật là …… Haiz, ai bảo ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Nhịn ngươi vậy. Ta là Đệ nhất thần y Lãnh Ngạo, thế nào, chịu theo ta học chứ.– Thần y? Ngươi lấy gì chứng minh.– Ta cũng không biết. -nam tử nhún nhún vai (Fly: ==” Cha này già r mà còn điên thí sợ)– Haiz, thôi được. Ta đồng ý. Thấy 1 lão tử như ngươi năn nỉ cũng không phải phép, ta đành làm đồ đệ của ngươi vậy. (Fly: taz pó chíu vs tỉ này rùi ==”)– Ngươ..ngươi…….Aizzzz, thật là tức chết ta mà. -nam tử lắc lắc đầu– Hắc hắc, ai bảo ngươi nhìn trúng ta. -cô ôm bụng cười– Hừ, xú nha đầu, mau theo ta đi vào. Ở ngoài này bị phong hàn ta không có dư thuốc mà chữa cho ngươi.– Ai nha, sư phụ a. Mới ngày đầu ngươi đã đối xử với ta như vậy sau này ta làm sao dám bái ngươi làm sư phụ a. -cô nũng nịu, chớp chớp đôi mắt to ngân ngấn nước. (Fly: tỉ này cũng gớm wa’ ==”)– Không nói nhiều với ngươi, mau theo ta vào.Cô nối gót theo Lãnh Ngạo đi vào 1 gian nhà mộc mạc. Mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí tạo cho người ta một cảm giác thật yên bình.– Nha đầu. Ngươi tên là gì?– Ta? -cô tự chỉ vào mình– Ừm, không lẽ ta cứ gọi ngươi là nha đầu sao.– Ta là Lý Nhã Thư.– Ưm, tên đẹp nhỉ.Bỗng nhiên……Rầm….Cánh cửa được “mở” ra hết sức “nhẹ nhàng” (Fly: giống như ss nhà taz ở mí chap đầu ý, đạp cửa mà vào)– Lão Đại. Ngươi mau ra đây. -một người mặc bộ áo màu đen trông thật uy nghiêm nóng nảy bước vào– A…..Lão Tam. Hôm nay có chuyện gì mà ngươi lại ghé qua tệ xá của ta a. -Lãnh Ngạo nịnh nọt, gương mặt cười hết cỡ– Dẹp gương mặt đó vào đi. Ngươi cũng biết là nó không có tác dụng với bọn ta mà. -một giọng nói ấm áp truyền vào, một nam nhân mặc bộ áo màu xanh nhạt tay cầm một thanh nhuyễn kiếm bước vào– A..Lão Nhị. Ngươi cũng tới sao.Cô đứng ngây ngốc ở đó nhìn 3 tên nam tử đang diễn trò. (Fly: ==” Ngọc Nhi nhà ta trả lới như không trả lời)Bỗng nam tử áo xanh liếc mắt sang cô.– Lão Đại, đây là….. -nam tử áo xanh nhíu mày– Là đồ đệ của ta, ngươi thấy sao. Đẹp quá chứ hả. Hắc hắc hắc. -Lãnh Ngạo chống nạnh hất hàm cười hăng hắcGân xanh trên đầu 2 nam tử kia nổi lên…..Bốp bốp bốp….Đầu Lãnh Ngạo “được tô điểm” thêm vài cục u ^^!– 2 ngươi có cần phải vậy không. Ta chỉ đùa thôi mà. -Lãnh Ngạo bĩu môi(Fly: sao taz thấy mấy lão này già rồi mà teen dzữ z taz)Nam tử áo xanh liếc mắt 1 cái. Lãnh Ngạo biết điều im bặt, không dám phát ra tiếng động. Gương mặt xịu xuống, nhìn cô với ánh mắt cún con. Còn nam tử mặc áo đen lúc nãy thì đứng yên 1 chỗ quan sát động tĩnh.– Vị tiểu cô nương này xin hỏi danh tính của ngươi là gì?– Ta tên Lý Nhã Thư. Nhã trong phong nhã, Thư trong thư thái.– A, một cái tên thật hay. -nam tử áo xanh cười nhẹ, nhã nhặn hỏi tiếp- Xin hỏi tiểu cô nương có phải bị lão huynh ta ép làm đồ đệ hay không. Nếu bị ép cứ nói với bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngươi rời khỏi tên ngốc này. -nam tử vẫn cười nhưng trên đầu hình như lại tỏa ra sát khí.– À không..không. Ta nguyện ý làm đồ đệ hắn mà. -cô mỉm cườiLãnh Ngạo đôi mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười. Nam tử áo đen hơi nhíu mày 1 tý. Nam tử áo xanh lại hỏi tiếp:– Xin hỏi gia đình ngươi có biết ngươi bái tên ngốc này làm sư phụ không. -nam tử vừa nói vừa chỉ tay về phía Lãnh Ngạo.– A, gia đình ta…. đã…..đã không còn ai nữa. -cô tỏ vẻ đáng thương– A, ta….ta xin lỗi vì nhắc lại chuyện buồn. -nam tử áo xanh bối rối– Không sao, dù gì ngài cũng không cố ý. -cô mỉm cười– A….nha đầu. Lúc nãy sao ngươi không có hiền như vậy a….Ta bị ngươi chọc cho sắp thổ huyết luôn a. -Lãnh Ngạo bĩu môi nhìn cô– Lão chết tiệt, ngươi im mồm cho ta. -cô 1 tay chống nạnh, 1 tay chỉ vào mặt Lãnh Ngạo quát.2 nam tử mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên không thôi. Cô bất chợt quay lại, thấy 2 nam tử nghệch mặt ra, cười hăng hắc– Hắc hắc, xin lỗi 2 vị. Đã thất lễ.

Một nam tử trung niên mặc bộ áo màu huyết dụ đi đến.

– Ngươi là ai?

– Ta? Ta là ta. Hắc hắc. -cô cười cười

– Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai mà dám xâm nhập vào vườn thuốc của ta. -nam tử nhíu nhíu đôi mày rậm hỏi cô

– Ngươi hỏi ta là ai, tại sao ngươi lại không nói ngươi là ai. -cô nhướn mày

– Ngươi không biết ta là ai sao? -nam tử nhìn cô với 1 ánh mắt kì lạ

– Ngươi là ai mà ta phải biết.

– Hahaha, ta chính là ta. -nam tử cười như không cười nhìn cô

– Ách, ngươi ăn cắp bản quyền của ta. -cô rống lên (fly: xuyên 1 cái tỷ í trở về nguyên hình rùi ==”)

– Ăn cắp bản quyền?

– Ách, không phải, là ngươi bắt chước ta. -cô giậm giậm chân bĩu môi

– Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu. -nam tử đi đến

– Ngươi…ngươi qua đây làm cái gì. -nam tử tiến mấy bước, cô lùi mấy bước

– Ta không làm gì ngươi. Đứng lại cho ta xem nào.

– …. -cô bỗng có 1 cảm giác an toàn

(Fly: ngọc nhi là chiếc vòng nhaz ghi chiếc vòng thấy kì wa’ nên thôi vít Ngọc Nhi vậy)

– Hưm, tiểu nha đầu, ngươi thật là đẹp nha. Thế nào, muốn làm đồ đệ ta không. -nam tử cười cười

– Không. -cô nhún nhún vai

– Tại sao? -nam tử ý cười càng đậm

– Ta không biết ngươi là ai, lỡ ngươi đem ta bán vào kĩ viện thì sao. Rất có thể nha.

– Ách, tiểu nha đầu, ngươi thật là …… Haiz, ai bảo ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Nhịn ngươi vậy. Ta là Đệ nhất thần y Lãnh Ngạo, thế nào, chịu theo ta học chứ.

– Thần y? Ngươi lấy gì chứng minh.

– Ta cũng không biết. -nam tử nhún nhún vai (Fly: ==” Cha này già r mà còn điên thí sợ)

– Haiz, thôi được. Ta đồng ý. Thấy 1 lão tử như ngươi năn nỉ cũng không phải phép, ta đành làm đồ đệ của ngươi vậy. (Fly: taz pó chíu vs tỉ này rùi ==”)

– Ngươ..ngươi…….Aizzzz, thật là tức chết ta mà. -nam tử lắc lắc đầu

– Hắc hắc, ai bảo ngươi nhìn trúng ta. -cô ôm bụng cười

– Hừ, xú nha đầu, mau theo ta đi vào. Ở ngoài này bị phong hàn ta không có dư thuốc mà chữa cho ngươi.

– Ai nha, sư phụ a. Mới ngày đầu ngươi đã đối xử với ta như vậy sau này ta làm sao dám bái ngươi làm sư phụ a. -cô nũng nịu, chớp chớp đôi mắt to ngân ngấn nước. (Fly: tỉ này cũng gớm wa’ ==”)

– Không nói nhiều với ngươi, mau theo ta vào.

Cô nối gót theo Lãnh Ngạo đi vào 1 gian nhà mộc mạc. Mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí tạo cho người ta một cảm giác thật yên bình.

– Nha đầu. Ngươi tên là gì?

– Ta? -cô tự chỉ vào mình

– Ừm, không lẽ ta cứ gọi ngươi là nha đầu sao.

– Ta là Lý Nhã Thư.

– Ưm, tên đẹp nhỉ.

Bỗng nhiên……Rầm….Cánh cửa được “mở” ra hết sức “nhẹ nhàng” (Fly: giống như ss nhà taz ở mí chap đầu ý, đạp cửa mà vào)

– Lão Đại. Ngươi mau ra đây. -một người mặc bộ áo màu đen trông thật uy nghiêm nóng nảy bước vào

– A…..Lão Tam. Hôm nay có chuyện gì mà ngươi lại ghé qua tệ xá của ta a. -Lãnh Ngạo nịnh nọt, gương mặt cười hết cỡ

– Dẹp gương mặt đó vào đi. Ngươi cũng biết là nó không có tác dụng với bọn ta mà. -một giọng nói ấm áp truyền vào, một nam nhân mặc bộ áo màu xanh nhạt tay cầm một thanh nhuyễn kiếm bước vào

– A..Lão Nhị. Ngươi cũng tới sao.

Cô đứng ngây ngốc ở đó nhìn 3 tên nam tử đang diễn trò. (Fly: ==” Ngọc Nhi nhà ta trả lới như không trả lời)

Bỗng nam tử áo xanh liếc mắt sang cô.

– Lão Đại, đây là….. -nam tử áo xanh nhíu mày

– Là đồ đệ của ta, ngươi thấy sao. Đẹp quá chứ hả. Hắc hắc hắc. -Lãnh Ngạo chống nạnh hất hàm cười hăng hắc

Gân xanh trên đầu 2 nam tử kia nổi lên…..Bốp bốp bốp….Đầu Lãnh Ngạo “được tô điểm” thêm vài cục u ^^!

– 2 ngươi có cần phải vậy không. Ta chỉ đùa thôi mà. -Lãnh Ngạo bĩu môi

(Fly: sao taz thấy mấy lão này già rồi mà teen dzữ z taz)

Nam tử áo xanh liếc mắt 1 cái. Lãnh Ngạo biết điều im bặt, không dám phát ra tiếng động. Gương mặt xịu xuống, nhìn cô với ánh mắt cún con. Còn nam tử mặc áo đen lúc nãy thì đứng yên 1 chỗ quan sát động tĩnh.

– Vị tiểu cô nương này xin hỏi danh tính của ngươi là gì?

– Ta tên Lý Nhã Thư. Nhã trong phong nhã, Thư trong thư thái.

– A, một cái tên thật hay. -nam tử áo xanh cười nhẹ, nhã nhặn hỏi tiếp- Xin hỏi tiểu cô nương có phải bị lão huynh ta ép làm đồ đệ hay không. Nếu bị ép cứ nói với bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngươi rời khỏi tên ngốc này. -nam tử vẫn cười nhưng trên đầu hình như lại tỏa ra sát khí.

– À không..không. Ta nguyện ý làm đồ đệ hắn mà. -cô mỉm cười

Lãnh Ngạo đôi mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười. Nam tử áo đen hơi nhíu mày 1 tý. Nam tử áo xanh lại hỏi tiếp:

– Xin hỏi gia đình ngươi có biết ngươi bái tên ngốc này làm sư phụ không. -nam tử vừa nói vừa chỉ tay về phía Lãnh Ngạo.

– A, gia đình ta…. đã…..đã không còn ai nữa. -cô tỏ vẻ đáng thương

– A, ta….ta xin lỗi vì nhắc lại chuyện buồn. -nam tử áo xanh bối rối

– Không sao, dù gì ngài cũng không cố ý. -cô mỉm cười

– A….nha đầu. Lúc nãy sao ngươi không có hiền như vậy a….Ta bị ngươi chọc cho sắp thổ huyết luôn a. -Lãnh Ngạo bĩu môi nhìn cô

– Lão chết tiệt, ngươi im mồm cho ta. -cô 1 tay chống nạnh, 1 tay chỉ vào mặt Lãnh Ngạo quát.

2 nam tử mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên không thôi. Cô bất chợt quay lại, thấy 2 nam tử nghệch mặt ra, cười hăng hắc

– Hắc hắc, xin lỗi 2 vị. Đã thất lễ.

Vương Hậu MafiaTác giả: ngân hàTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại học Angel – Ê, người đẹp kìa mày. -ns1 vô vỗ vai ns2 – Đâu, đâu. -ns2 ngó đông ngó tây – Kia kìa. -ns1 xoay ns2 về hướng một nhân ảnh thướt tha – Ồ ồ, tao thấy rùi. Nhỏ đẹp wá. -ns2 ngơ ngẩn – ….- ns1 lẳng lặng không nói gì, bắt hồn ns2 nhét lại dzô xác – Haiz, ước gì nhỏ này là bồ tao. -ns2 tiếp tục mơ màng – Tỉnh lại đi. -ns1 cốc đầu ns2 – Ui da, mày làm gì dzậy. -ns2 ôm đầu xuýt xoa – Mày chưa nghe wa “thành tích” của đám người muốn “cưa” nhỏ hả – Thành tích gì. -ns2 ngơ ngác như cá thác lác =)) – Haiz, mày đúng là hông biết thiệt rồi. Nghe nè, tao nghe nói ai cua nhỏ đều nằm viện hết. Nhẹ thì 1 tuần nặng thì mấy tháng trời đó. – Wow, fan nhỏ dzữ dzậy hả. – Đâu phải fan. Nhỏ tự “động thủ” mà. – Xời, mày nhìn coi, tướng nhỏ dzậy thì sao mà đánh người được. -ns2 nhún nhún vai – Mày hông tin thôi. -ns1 thở dài Người mà 2 tên ns1 và ns2 đang nói tới chính là Lý Nhã Thư. 1 cô gái xinh đẹp, tài giỏi. Thân hình cao gầy, mái tóc dài đen mượt, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn đen… Một nam tử trung niên mặc bộ áo màu huyết dụ đi đến.– Ngươi là ai?– Ta? Ta là ta. Hắc hắc. -cô cười cười– Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai mà dám xâm nhập vào vườn thuốc của ta. -nam tử nhíu nhíu đôi mày rậm hỏi cô– Ngươi hỏi ta là ai, tại sao ngươi lại không nói ngươi là ai. -cô nhướn mày– Ngươi không biết ta là ai sao? -nam tử nhìn cô với 1 ánh mắt kì lạ– Ngươi là ai mà ta phải biết.– Hahaha, ta chính là ta. -nam tử cười như không cười nhìn cô– Ách, ngươi ăn cắp bản quyền của ta. -cô rống lên (fly: xuyên 1 cái tỷ í trở về nguyên hình rùi ==”)– Ăn cắp bản quyền?– Ách, không phải, là ngươi bắt chước ta. -cô giậm giậm chân bĩu môi– Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu. -nam tử đi đến– Ngươi…ngươi qua đây làm cái gì. -nam tử tiến mấy bước, cô lùi mấy bước– Ta không làm gì ngươi. Đứng lại cho ta xem nào.– …. -cô bỗng có 1 cảm giác an toàn(Fly: ngọc nhi là chiếc vòng nhaz ghi chiếc vòng thấy kì wa’ nên thôi vít Ngọc Nhi vậy)– Hưm, tiểu nha đầu, ngươi thật là đẹp nha. Thế nào, muốn làm đồ đệ ta không. -nam tử cười cười– Không. -cô nhún nhún vai– Tại sao? -nam tử ý cười càng đậm– Ta không biết ngươi là ai, lỡ ngươi đem ta bán vào kĩ viện thì sao. Rất có thể nha.– Ách, tiểu nha đầu, ngươi thật là …… Haiz, ai bảo ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Nhịn ngươi vậy. Ta là Đệ nhất thần y Lãnh Ngạo, thế nào, chịu theo ta học chứ.– Thần y? Ngươi lấy gì chứng minh.– Ta cũng không biết. -nam tử nhún nhún vai (Fly: ==” Cha này già r mà còn điên thí sợ)– Haiz, thôi được. Ta đồng ý. Thấy 1 lão tử như ngươi năn nỉ cũng không phải phép, ta đành làm đồ đệ của ngươi vậy. (Fly: taz pó chíu vs tỉ này rùi ==”)– Ngươ..ngươi…….Aizzzz, thật là tức chết ta mà. -nam tử lắc lắc đầu– Hắc hắc, ai bảo ngươi nhìn trúng ta. -cô ôm bụng cười– Hừ, xú nha đầu, mau theo ta đi vào. Ở ngoài này bị phong hàn ta không có dư thuốc mà chữa cho ngươi.– Ai nha, sư phụ a. Mới ngày đầu ngươi đã đối xử với ta như vậy sau này ta làm sao dám bái ngươi làm sư phụ a. -cô nũng nịu, chớp chớp đôi mắt to ngân ngấn nước. (Fly: tỉ này cũng gớm wa’ ==”)– Không nói nhiều với ngươi, mau theo ta vào.Cô nối gót theo Lãnh Ngạo đi vào 1 gian nhà mộc mạc. Mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí tạo cho người ta một cảm giác thật yên bình.– Nha đầu. Ngươi tên là gì?– Ta? -cô tự chỉ vào mình– Ừm, không lẽ ta cứ gọi ngươi là nha đầu sao.– Ta là Lý Nhã Thư.– Ưm, tên đẹp nhỉ.Bỗng nhiên……Rầm….Cánh cửa được “mở” ra hết sức “nhẹ nhàng” (Fly: giống như ss nhà taz ở mí chap đầu ý, đạp cửa mà vào)– Lão Đại. Ngươi mau ra đây. -một người mặc bộ áo màu đen trông thật uy nghiêm nóng nảy bước vào– A…..Lão Tam. Hôm nay có chuyện gì mà ngươi lại ghé qua tệ xá của ta a. -Lãnh Ngạo nịnh nọt, gương mặt cười hết cỡ– Dẹp gương mặt đó vào đi. Ngươi cũng biết là nó không có tác dụng với bọn ta mà. -một giọng nói ấm áp truyền vào, một nam nhân mặc bộ áo màu xanh nhạt tay cầm một thanh nhuyễn kiếm bước vào– A..Lão Nhị. Ngươi cũng tới sao.Cô đứng ngây ngốc ở đó nhìn 3 tên nam tử đang diễn trò. (Fly: ==” Ngọc Nhi nhà ta trả lới như không trả lời)Bỗng nam tử áo xanh liếc mắt sang cô.– Lão Đại, đây là….. -nam tử áo xanh nhíu mày– Là đồ đệ của ta, ngươi thấy sao. Đẹp quá chứ hả. Hắc hắc hắc. -Lãnh Ngạo chống nạnh hất hàm cười hăng hắcGân xanh trên đầu 2 nam tử kia nổi lên…..Bốp bốp bốp….Đầu Lãnh Ngạo “được tô điểm” thêm vài cục u ^^!– 2 ngươi có cần phải vậy không. Ta chỉ đùa thôi mà. -Lãnh Ngạo bĩu môi(Fly: sao taz thấy mấy lão này già rồi mà teen dzữ z taz)Nam tử áo xanh liếc mắt 1 cái. Lãnh Ngạo biết điều im bặt, không dám phát ra tiếng động. Gương mặt xịu xuống, nhìn cô với ánh mắt cún con. Còn nam tử mặc áo đen lúc nãy thì đứng yên 1 chỗ quan sát động tĩnh.– Vị tiểu cô nương này xin hỏi danh tính của ngươi là gì?– Ta tên Lý Nhã Thư. Nhã trong phong nhã, Thư trong thư thái.– A, một cái tên thật hay. -nam tử áo xanh cười nhẹ, nhã nhặn hỏi tiếp- Xin hỏi tiểu cô nương có phải bị lão huynh ta ép làm đồ đệ hay không. Nếu bị ép cứ nói với bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngươi rời khỏi tên ngốc này. -nam tử vẫn cười nhưng trên đầu hình như lại tỏa ra sát khí.– À không..không. Ta nguyện ý làm đồ đệ hắn mà. -cô mỉm cườiLãnh Ngạo đôi mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười. Nam tử áo đen hơi nhíu mày 1 tý. Nam tử áo xanh lại hỏi tiếp:– Xin hỏi gia đình ngươi có biết ngươi bái tên ngốc này làm sư phụ không. -nam tử vừa nói vừa chỉ tay về phía Lãnh Ngạo.– A, gia đình ta…. đã…..đã không còn ai nữa. -cô tỏ vẻ đáng thương– A, ta….ta xin lỗi vì nhắc lại chuyện buồn. -nam tử áo xanh bối rối– Không sao, dù gì ngài cũng không cố ý. -cô mỉm cười– A….nha đầu. Lúc nãy sao ngươi không có hiền như vậy a….Ta bị ngươi chọc cho sắp thổ huyết luôn a. -Lãnh Ngạo bĩu môi nhìn cô– Lão chết tiệt, ngươi im mồm cho ta. -cô 1 tay chống nạnh, 1 tay chỉ vào mặt Lãnh Ngạo quát.2 nam tử mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên không thôi. Cô bất chợt quay lại, thấy 2 nam tử nghệch mặt ra, cười hăng hắc– Hắc hắc, xin lỗi 2 vị. Đã thất lễ.

Chương 5