Tác giả:

-Mày đi ra khỏi nhà tao Trần gia không bao giờ chấp nhận mày. – Bà Lam đẩy Tuyết ra khỏi cửa chính tiện tay quẳng túi đồ của cô xuống cạnh cô. - Mẹ! Mẹ đừng đẩy Tuyết như vậy chứ cô ấy đang mang trong mình cháu của mẹ đó.- Trần Việt Bách cha của đứa bé trong bụng Tuyết vội đỡ Tuyết dậy. - Nó không phải cháu tao.- Bà chỉ tay về phía Tuyết.- Con này nó ăn nằm với thằng nào rồi ôm về đây cho mày hốt vỏ đó thằng ngu ạ.- Bà ta khinh bỉ mỉa mai Tuyết. - Mẹ không nhận nó thì thôi, mẹ đừng nói con con như vậy chứ.- Tuyết đưa tay ôm cái bụng đã nhô cao của mình như đang che chở cho đứa nhỏ đáng thương này. - Câm miệng! Tao cấm mày gọi tao là mẹ.- Khi nghe Tuyết gọi mình là mẹ bà Lam thực sự rất khinh tởm. - Mẹ chấp nhận Tuyết đi mà, đứa nhỏ này thực sự là con của con. Con rất yêu Tuyết con không muốn mất cô ấy đâu.- Bách ôm Tuyết vào lòng che chở cho cô. - Mày. Thằng bất hiếu mày yêu nó như vậy thì mày đi theo nó luôn đi đừng về đây gặp tao nữa.- Bà tức đến mức gần như rống lên. - Con xin lỗi…

Chương 15: Gây tổn thương

Hận TìnhTác giả: Layla125Truyện Ngôn Tình-Mày đi ra khỏi nhà tao Trần gia không bao giờ chấp nhận mày. – Bà Lam đẩy Tuyết ra khỏi cửa chính tiện tay quẳng túi đồ của cô xuống cạnh cô. - Mẹ! Mẹ đừng đẩy Tuyết như vậy chứ cô ấy đang mang trong mình cháu của mẹ đó.- Trần Việt Bách cha của đứa bé trong bụng Tuyết vội đỡ Tuyết dậy. - Nó không phải cháu tao.- Bà chỉ tay về phía Tuyết.- Con này nó ăn nằm với thằng nào rồi ôm về đây cho mày hốt vỏ đó thằng ngu ạ.- Bà ta khinh bỉ mỉa mai Tuyết. - Mẹ không nhận nó thì thôi, mẹ đừng nói con con như vậy chứ.- Tuyết đưa tay ôm cái bụng đã nhô cao của mình như đang che chở cho đứa nhỏ đáng thương này. - Câm miệng! Tao cấm mày gọi tao là mẹ.- Khi nghe Tuyết gọi mình là mẹ bà Lam thực sự rất khinh tởm. - Mẹ chấp nhận Tuyết đi mà, đứa nhỏ này thực sự là con của con. Con rất yêu Tuyết con không muốn mất cô ấy đâu.- Bách ôm Tuyết vào lòng che chở cho cô. - Mày. Thằng bất hiếu mày yêu nó như vậy thì mày đi theo nó luôn đi đừng về đây gặp tao nữa.- Bà tức đến mức gần như rống lên. - Con xin lỗi… Điều mà nó không thể ngờ đó là nó càng muốn tránh xa Thiên thì anh lại càng thân thiết tới nó, mỗi lần như vậy nó lại cảm thấy có lỗ với Yến. Ngày hôm đó nó quyết định hẹn anh ra công viên gần nhà để hỏi Thiên cho rõ ràng mọi chuyện.- Thiên, tôi hỏi anh rốt cuộc anh có thích Yến không.- Nó đứng khooanh tay lạnh nhạt nói.Thiên sợ nó hiểu lầm quan hệ giữa anh và Yến nên luống cuống giải thích cho nó hiểu.- Em nghĩ gì vậy, làm sao mà anh thích Yến được, anh chỉ coi em ấy như là em gái thôi.Nó thở dài trong lòng cảm thấy hụt hẫng thay Yến, nhưng bỗng nhiên nó cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui mà chính bản thân nó cũng không hiểu niềm vui này xuất phát từ đâu.- Yến thích anh.- nó vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng để nói chuyện với Thiên.- Thật sao?- Anh bất ngờ nói. Lần trước anh nói Yến thích anh chỉ là nói đùa không ngờ lại là sự thật.- Anh thật sự không thích Yến?.- Nó nhướng mày hỏi lại anh.- Không.- Anh chắc chắn nói.- Vậy thì sau này anh tránh xa tôi ra một chút, tránh để người khác hiểu lầm rằng anh thích tôi.- Nó nhẹ nhàng nói. Nó không hề biết những câu nói đó như hàng ngàn cây kim đâm vào tim anh. Vào lúc đó nó chỉ cúi xuống đất nên không nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Thiên.- Được, từ nay về sau anh sẽ không làm phiền tới em nữa.- Thiên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Anh quay lưng bước đi.Nó ngước mặt lên, chỉ thấy bóng lưng anh đang đi xa dần. Nó nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó. Trong vô thức nó đưa tay lên vị trí trái tim của mình “ chỗ này rất đau”Kể từ ngày hôm đó nó không còn thấy Thiên đâu nữa. Nó nhận ra rằng nó nhớ anh và hối hận về những câu nói mà nó đã nói với anh.Vài ngày sau đó, nó đang cùng Yến ngồi trên xích đu trước nhà nó, bỗng nhiên nó lên tiếng hỏi Yến- Yến dạo này sao không thấy Thiên đâu hết vậy.Yến như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn nó cực kì nghiêm túc.- Băng Băng có phải mày đã nói gì đó với Thiên không?Nó cảm thấy chột dạ, lắp bắp nói.- Đâu, đâu có…- Thiên đã nói với tao hết rồi. Băng Băng à mày ngốc quá, mày có biết mày đã tổn thương anh ấy đến nhường nào không?.- Yến nghẹn ngào nói gần như muốn bật khóc. Nó chỉ im lặng nhìn Yến.Yến nhìn về khoảng không trước mặt lạnh lùng nói- Thiên về thành phố rồi.Nó ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Yến.- Tao đã sớm từ bỏ tình cảm với Thiên rồi. Bởi vì căn bản người anh ấy thích không phải tao mà là mày Băng Băng ạ.- Yến quay sang nhìn nó, cười nhẹ.Nó đưa tay lên trái tim mình “chỗ này lại đau rồi”*Hết chương 15...

Điều mà nó không thể ngờ đó là nó càng muốn tránh xa Thiên thì anh lại càng thân thiết tới nó, mỗi lần như vậy nó lại cảm thấy có lỗ với Yến. Ngày hôm đó nó quyết định hẹn anh ra công viên gần nhà để hỏi Thiên cho rõ ràng mọi chuyện.

- Thiên, tôi hỏi anh rốt cuộc anh có thích Yến không.- Nó đứng khooanh tay lạnh nhạt nói.

Thiên sợ nó hiểu lầm quan hệ giữa anh và Yến nên luống cuống giải thích cho nó hiểu.

- Em nghĩ gì vậy, làm sao mà anh thích Yến được, anh chỉ coi em ấy như là em gái thôi.

Nó thở dài trong lòng cảm thấy hụt hẫng thay Yến, nhưng bỗng nhiên nó cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui mà chính bản thân nó cũng không hiểu niềm vui này xuất phát từ đâu.

- Yến thích anh.- nó vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng để nói chuyện với Thiên.

- Thật sao?- Anh bất ngờ nói. Lần trước anh nói Yến thích anh chỉ là nói đùa không ngờ lại là sự thật.

- Anh thật sự không thích Yến?.- Nó nhướng mày hỏi lại anh.

- Không.- Anh chắc chắn nói.

- Vậy thì sau này anh tránh xa tôi ra một chút, tránh để người khác hiểu lầm rằng anh thích tôi.- Nó nhẹ nhàng nói. Nó không hề biết những câu nói đó như hàng ngàn cây kim đâm vào tim anh. 

Vào lúc đó nó chỉ cúi xuống đất nên không nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Thiên.

- Được, từ nay về sau anh sẽ không làm phiền tới em nữa.- Thiên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Anh quay lưng bước đi.

Nó ngước mặt lên, chỉ thấy bóng lưng anh đang đi xa dần. Nó nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó. Trong vô thức nó đưa tay lên vị trí trái tim của mình “ chỗ này rất đau”

Kể từ ngày hôm đó nó không còn thấy Thiên đâu nữa. Nó nhận ra rằng nó nhớ anh và hối hận về những câu nói mà nó đã nói với anh.

Vài ngày sau đó, nó đang cùng Yến ngồi trên xích đu trước nhà nó, bỗng nhiên nó lên tiếng hỏi Yến

- Yến dạo này sao không thấy Thiên đâu hết vậy.

Yến như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn nó cực kì nghiêm túc.

- Băng Băng có phải mày đã nói gì đó với Thiên không?

Nó cảm thấy chột dạ, lắp bắp nói.

- Đâu, đâu có…

- Thiên đã nói với tao hết rồi. Băng Băng à mày ngốc quá, mày có biết mày đã tổn thương anh ấy đến nhường nào không?.- Yến nghẹn ngào nói gần như muốn bật khóc. Nó chỉ im lặng nhìn Yến.

Yến nhìn về khoảng không trước mặt lạnh lùng nói

- Thiên về thành phố rồi.

Nó ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Yến.

- Tao đã sớm từ bỏ tình cảm với Thiên rồi. Bởi vì căn bản người anh ấy thích không phải tao mà là mày Băng Băng ạ.- Yến quay sang nhìn nó, cười nhẹ.

Nó đưa tay lên trái tim mình “chỗ này lại đau rồi”

*Hết chương 15...

Hận TìnhTác giả: Layla125Truyện Ngôn Tình-Mày đi ra khỏi nhà tao Trần gia không bao giờ chấp nhận mày. – Bà Lam đẩy Tuyết ra khỏi cửa chính tiện tay quẳng túi đồ của cô xuống cạnh cô. - Mẹ! Mẹ đừng đẩy Tuyết như vậy chứ cô ấy đang mang trong mình cháu của mẹ đó.- Trần Việt Bách cha của đứa bé trong bụng Tuyết vội đỡ Tuyết dậy. - Nó không phải cháu tao.- Bà chỉ tay về phía Tuyết.- Con này nó ăn nằm với thằng nào rồi ôm về đây cho mày hốt vỏ đó thằng ngu ạ.- Bà ta khinh bỉ mỉa mai Tuyết. - Mẹ không nhận nó thì thôi, mẹ đừng nói con con như vậy chứ.- Tuyết đưa tay ôm cái bụng đã nhô cao của mình như đang che chở cho đứa nhỏ đáng thương này. - Câm miệng! Tao cấm mày gọi tao là mẹ.- Khi nghe Tuyết gọi mình là mẹ bà Lam thực sự rất khinh tởm. - Mẹ chấp nhận Tuyết đi mà, đứa nhỏ này thực sự là con của con. Con rất yêu Tuyết con không muốn mất cô ấy đâu.- Bách ôm Tuyết vào lòng che chở cho cô. - Mày. Thằng bất hiếu mày yêu nó như vậy thì mày đi theo nó luôn đi đừng về đây gặp tao nữa.- Bà tức đến mức gần như rống lên. - Con xin lỗi… Điều mà nó không thể ngờ đó là nó càng muốn tránh xa Thiên thì anh lại càng thân thiết tới nó, mỗi lần như vậy nó lại cảm thấy có lỗ với Yến. Ngày hôm đó nó quyết định hẹn anh ra công viên gần nhà để hỏi Thiên cho rõ ràng mọi chuyện.- Thiên, tôi hỏi anh rốt cuộc anh có thích Yến không.- Nó đứng khooanh tay lạnh nhạt nói.Thiên sợ nó hiểu lầm quan hệ giữa anh và Yến nên luống cuống giải thích cho nó hiểu.- Em nghĩ gì vậy, làm sao mà anh thích Yến được, anh chỉ coi em ấy như là em gái thôi.Nó thở dài trong lòng cảm thấy hụt hẫng thay Yến, nhưng bỗng nhiên nó cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui mà chính bản thân nó cũng không hiểu niềm vui này xuất phát từ đâu.- Yến thích anh.- nó vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng để nói chuyện với Thiên.- Thật sao?- Anh bất ngờ nói. Lần trước anh nói Yến thích anh chỉ là nói đùa không ngờ lại là sự thật.- Anh thật sự không thích Yến?.- Nó nhướng mày hỏi lại anh.- Không.- Anh chắc chắn nói.- Vậy thì sau này anh tránh xa tôi ra một chút, tránh để người khác hiểu lầm rằng anh thích tôi.- Nó nhẹ nhàng nói. Nó không hề biết những câu nói đó như hàng ngàn cây kim đâm vào tim anh. Vào lúc đó nó chỉ cúi xuống đất nên không nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Thiên.- Được, từ nay về sau anh sẽ không làm phiền tới em nữa.- Thiên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Anh quay lưng bước đi.Nó ngước mặt lên, chỉ thấy bóng lưng anh đang đi xa dần. Nó nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó. Trong vô thức nó đưa tay lên vị trí trái tim của mình “ chỗ này rất đau”Kể từ ngày hôm đó nó không còn thấy Thiên đâu nữa. Nó nhận ra rằng nó nhớ anh và hối hận về những câu nói mà nó đã nói với anh.Vài ngày sau đó, nó đang cùng Yến ngồi trên xích đu trước nhà nó, bỗng nhiên nó lên tiếng hỏi Yến- Yến dạo này sao không thấy Thiên đâu hết vậy.Yến như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn nó cực kì nghiêm túc.- Băng Băng có phải mày đã nói gì đó với Thiên không?Nó cảm thấy chột dạ, lắp bắp nói.- Đâu, đâu có…- Thiên đã nói với tao hết rồi. Băng Băng à mày ngốc quá, mày có biết mày đã tổn thương anh ấy đến nhường nào không?.- Yến nghẹn ngào nói gần như muốn bật khóc. Nó chỉ im lặng nhìn Yến.Yến nhìn về khoảng không trước mặt lạnh lùng nói- Thiên về thành phố rồi.Nó ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Yến.- Tao đã sớm từ bỏ tình cảm với Thiên rồi. Bởi vì căn bản người anh ấy thích không phải tao mà là mày Băng Băng ạ.- Yến quay sang nhìn nó, cười nhẹ.Nó đưa tay lên trái tim mình “chỗ này lại đau rồi”*Hết chương 15...

Chương 15: Gây tổn thương