"Aaaa..." Tiếng la thất thanh vang lên "Bịch..." Sau tiếng la hét đinh tai nhức óc. Thì hai vật thể lạ từ trên trời rơi xuống hạ cánh một cách an toàn. Không sai hai vật thể lạ này chính là hai nữ chính thân mến của chúng ta Trần Thiên Nguyệt và Lâm Nhược Ảnh. Hai nàng không hẹn cùng nhau mở mắt. Nhìn thân thể mình, rồi nhìn sang người bên cạnh. Nhược Ảnh vui mừng ôm lấy Thiên Nguyệt nước mắt xước mướt, ướt hết cả vai áo của Thiên Nguyệt. "Mạng chúng ta thật lớn mà, như vậy vẫn còn sống...hic..." Nhược Ảnh khóc thút thít nói Số là như vầy, hôm nay hai nàng đi trộm một viên kim cương màu hồng giá trị liên thành, của một ông chủ tập đoàn lớn. Không may bị mai phục, bị dồn vào đường cùng. Đứng trên sân thượng, không còn đường thoát. Hai nàng đành liều chết cùng nhau nhảy xuống. Trong lúc rơi xuống một ánh sáng màu trắng lóe lên. Hai nàng mất dần ý thức, khi tỉnh lại thì rơi từ trên trời rơi xuống. Cứ tưởng là sẽ tan xương nát thịt không ngờ lại có thể hồi sinh một lần nữa. Thiên Nguyệt…
Chương 11: Đầu óc chấn động?
Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ NgươiTác giả: ☁ Hắc Thiên Sứ ☁Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Aaaa..." Tiếng la thất thanh vang lên "Bịch..." Sau tiếng la hét đinh tai nhức óc. Thì hai vật thể lạ từ trên trời rơi xuống hạ cánh một cách an toàn. Không sai hai vật thể lạ này chính là hai nữ chính thân mến của chúng ta Trần Thiên Nguyệt và Lâm Nhược Ảnh. Hai nàng không hẹn cùng nhau mở mắt. Nhìn thân thể mình, rồi nhìn sang người bên cạnh. Nhược Ảnh vui mừng ôm lấy Thiên Nguyệt nước mắt xước mướt, ướt hết cả vai áo của Thiên Nguyệt. "Mạng chúng ta thật lớn mà, như vậy vẫn còn sống...hic..." Nhược Ảnh khóc thút thít nói Số là như vầy, hôm nay hai nàng đi trộm một viên kim cương màu hồng giá trị liên thành, của một ông chủ tập đoàn lớn. Không may bị mai phục, bị dồn vào đường cùng. Đứng trên sân thượng, không còn đường thoát. Hai nàng đành liều chết cùng nhau nhảy xuống. Trong lúc rơi xuống một ánh sáng màu trắng lóe lên. Hai nàng mất dần ý thức, khi tỉnh lại thì rơi từ trên trời rơi xuống. Cứ tưởng là sẽ tan xương nát thịt không ngờ lại có thể hồi sinh một lần nữa. Thiên Nguyệt… Nguyệt Ảnh lâu"Ta gửi thư cho lão già đó rồi, gửi không xót một bức nào hết. Xem như lòng tốt của ngươi ta đã nhận rồi" từ nay về sao nàng không dám nhận nữa đâu a. Đâu ai hiểu cảm giác của nàng chứ, viết mấy bức thư đó thật sự rất nhàm chán, chán kinh khủng. Nhưng nàng cũng cảm thấy rất có thành tựu nha, lão già đó đọc được thư của nàng chắc chắn sẽ rất cảm động. T_TThiên Nguyệt uống trà chỉ "ừ" một tiếng. Nhưng chợt sựng người lại, 'Không xót một bức' chẳng lẽ nào Nhược Ảnh... Không phải Nhược Ảnh thật sự ngu xuẩn như vậy chứ."19 bức còn lại đâu?" Thiên Nguyệt hai mắt đăm chiêu nhìn Nhược Ảnh, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình là rất có khả năng nha."Ta đã nói gửi hết, là gửi hết 20 bức rồi a" Nhược Ảnh một tay bánh quế hoa một tay bánh đậu đỏ vừa ăn vừa trả lời hết sức ngây thơ. Thiên Nguyệt đứng hình tại chỗ, rõ ràng mỗi bức cũng chỉ có một nội dung viết đi viết lại mà. 20 bức gửi toàn bộ Nhược Ảnh này đúng là ăn không rững mỡ mà, lại có thể rãnh rỗi như vậy. Nhưng bồ câu của nàng a, chắc chắn là Nhược Ảnh lấy bồ câu của nàng huấn luyện rồi. Bồ câu, bồ câu của nàng không biết còn có thể toàn mạng trở về hay không. Không chừng sớm đã thành thịt nướng cho lão già đó ăn rồi. Thiên Nguyệt đứng dậy đi thẳng vào phòng, nếu nàng tiếp tục ngồi ở đây thì không cam đoan có thể kìm chế được mà không xuất một chưởng đánh Nhược Ảnh. Nhược Ảnh đại ngốc này, suốt ngày nghĩ đến ăn thôi, nàng hiện giờ thực sự rất có hứng muốn đánh người.Nhìn tảng băng Thiên Nguyệt đi vào trong, Nhược Ảnh rùng mình. Đột nhiên lại nổi điên gì đây, lại trưng ra bộ mặt nàng là rất vô tội nha, nàng không biết gì hết.------Hỏa Vân cốcNguyên Tôn lão sư mở bức thư ra xem. Vừa nhìn chữ đã biết là ai viết rồi, làm gì có ai viết chữ xấu kinh khủng như Nhược Ảnh chứ. Nếu Nhược Ảnh biết được suy nghĩ của lão sư phụ đáng kính chắc chắn gào khóc rất thương tâm a -_-! Nha đầu Nhược Ảnh này võ công, khinh công, nội lực... Đều học đâu hiểu đó nha, rất có tố chất. Nhưng những thứ còn lại đều không biết, nhớ một lần nàng tập đàn làm đứt toàn bộ dây của đàn, đó còn là một cây đàn quỹ của hắn a. Còn nhờ công lao làm thí nghiệm thiên tài của Nhược Ảnh, nhà của hắn trong 3 năm đã sửa lần thứ n rồi. Hai con nha đầu này còn suốt ngày nói lảm nhảm cái ngôn ngữ gì mà hắn không thể hiểu được. Cái gì mà bye? Cái gì mà Hello? Có khi nào hai nha đầu này sau khi từ trên trời rơi xuống đầu óc bị chấn động không đây. (tg: 3 năm rồi mới nghĩ đến -_-;;)"Không biết hai nha đầu sau này có thể đảm đương nổi trọng trách này không đây..."
Nguyệt Ảnh lâu
"Ta gửi thư cho lão già đó rồi, gửi không xót một bức nào hết. Xem như lòng tốt của ngươi ta đã nhận rồi" từ nay về sao nàng không dám nhận nữa đâu a. Đâu ai hiểu cảm giác của nàng chứ, viết mấy bức thư đó thật sự rất nhàm chán, chán kinh khủng. Nhưng nàng cũng cảm thấy rất có thành tựu nha, lão già đó đọc được thư của nàng chắc chắn sẽ rất cảm động. T_T
Thiên Nguyệt uống trà chỉ "ừ" một tiếng. Nhưng chợt sựng người lại, 'Không xót một bức' chẳng lẽ nào Nhược Ảnh... Không phải Nhược Ảnh thật sự ngu xuẩn như vậy chứ.
"19 bức còn lại đâu?" Thiên Nguyệt hai mắt đăm chiêu nhìn Nhược Ảnh, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình là rất có khả năng nha.
"Ta đã nói gửi hết, là gửi hết 20 bức rồi a" Nhược Ảnh một tay bánh quế hoa một tay bánh đậu đỏ vừa ăn vừa trả lời hết sức ngây thơ. Thiên Nguyệt đứng hình tại chỗ, rõ ràng mỗi bức cũng chỉ có một nội dung viết đi viết lại mà. 20 bức gửi toàn bộ Nhược Ảnh này đúng là ăn không rững mỡ mà, lại có thể rãnh rỗi như vậy. Nhưng bồ câu của nàng a, chắc chắn là Nhược Ảnh lấy bồ câu của nàng huấn luyện rồi. Bồ câu, bồ câu của nàng không biết còn có thể toàn mạng trở về hay không. Không chừng sớm đã thành thịt nướng cho lão già đó ăn rồi. Thiên Nguyệt đứng dậy đi thẳng vào phòng, nếu nàng tiếp tục ngồi ở đây thì không cam đoan có thể kìm chế được mà không xuất một chưởng đánh Nhược Ảnh. Nhược Ảnh đại ngốc này, suốt ngày nghĩ đến ăn thôi, nàng hiện giờ thực sự rất có hứng muốn đánh người.
Nhìn tảng băng Thiên Nguyệt đi vào trong, Nhược Ảnh rùng mình. Đột nhiên lại nổi điên gì đây, lại trưng ra bộ mặt nàng là rất vô tội nha, nàng không biết gì hết.
------
Hỏa Vân cốc
Nguyên Tôn lão sư mở bức thư ra xem. Vừa nhìn chữ đã biết là ai viết rồi, làm gì có ai viết chữ xấu kinh khủng như Nhược Ảnh chứ. Nếu Nhược Ảnh biết được suy nghĩ của lão sư phụ đáng kính chắc chắn gào khóc rất thương tâm a -_-! Nha đầu Nhược Ảnh này võ công, khinh công, nội lực... Đều học đâu hiểu đó nha, rất có tố chất. Nhưng những thứ còn lại đều không biết, nhớ một lần nàng tập đàn làm đứt toàn bộ dây của đàn, đó còn là một cây đàn quỹ của hắn a. Còn nhờ công lao làm thí nghiệm thiên tài của Nhược Ảnh, nhà của hắn trong 3 năm đã sửa lần thứ n rồi. Hai con nha đầu này còn suốt ngày nói lảm nhảm cái ngôn ngữ gì mà hắn không thể hiểu được. Cái gì mà bye? Cái gì mà Hello? Có khi nào hai nha đầu này sau khi từ trên trời rơi xuống đầu óc bị chấn động không đây. (tg: 3 năm rồi mới nghĩ đến -_-;;)
"Không biết hai nha đầu sau này có thể đảm đương nổi trọng trách này không đây..."
Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ NgươiTác giả: ☁ Hắc Thiên Sứ ☁Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Aaaa..." Tiếng la thất thanh vang lên "Bịch..." Sau tiếng la hét đinh tai nhức óc. Thì hai vật thể lạ từ trên trời rơi xuống hạ cánh một cách an toàn. Không sai hai vật thể lạ này chính là hai nữ chính thân mến của chúng ta Trần Thiên Nguyệt và Lâm Nhược Ảnh. Hai nàng không hẹn cùng nhau mở mắt. Nhìn thân thể mình, rồi nhìn sang người bên cạnh. Nhược Ảnh vui mừng ôm lấy Thiên Nguyệt nước mắt xước mướt, ướt hết cả vai áo của Thiên Nguyệt. "Mạng chúng ta thật lớn mà, như vậy vẫn còn sống...hic..." Nhược Ảnh khóc thút thít nói Số là như vầy, hôm nay hai nàng đi trộm một viên kim cương màu hồng giá trị liên thành, của một ông chủ tập đoàn lớn. Không may bị mai phục, bị dồn vào đường cùng. Đứng trên sân thượng, không còn đường thoát. Hai nàng đành liều chết cùng nhau nhảy xuống. Trong lúc rơi xuống một ánh sáng màu trắng lóe lên. Hai nàng mất dần ý thức, khi tỉnh lại thì rơi từ trên trời rơi xuống. Cứ tưởng là sẽ tan xương nát thịt không ngờ lại có thể hồi sinh một lần nữa. Thiên Nguyệt… Nguyệt Ảnh lâu"Ta gửi thư cho lão già đó rồi, gửi không xót một bức nào hết. Xem như lòng tốt của ngươi ta đã nhận rồi" từ nay về sao nàng không dám nhận nữa đâu a. Đâu ai hiểu cảm giác của nàng chứ, viết mấy bức thư đó thật sự rất nhàm chán, chán kinh khủng. Nhưng nàng cũng cảm thấy rất có thành tựu nha, lão già đó đọc được thư của nàng chắc chắn sẽ rất cảm động. T_TThiên Nguyệt uống trà chỉ "ừ" một tiếng. Nhưng chợt sựng người lại, 'Không xót một bức' chẳng lẽ nào Nhược Ảnh... Không phải Nhược Ảnh thật sự ngu xuẩn như vậy chứ."19 bức còn lại đâu?" Thiên Nguyệt hai mắt đăm chiêu nhìn Nhược Ảnh, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình là rất có khả năng nha."Ta đã nói gửi hết, là gửi hết 20 bức rồi a" Nhược Ảnh một tay bánh quế hoa một tay bánh đậu đỏ vừa ăn vừa trả lời hết sức ngây thơ. Thiên Nguyệt đứng hình tại chỗ, rõ ràng mỗi bức cũng chỉ có một nội dung viết đi viết lại mà. 20 bức gửi toàn bộ Nhược Ảnh này đúng là ăn không rững mỡ mà, lại có thể rãnh rỗi như vậy. Nhưng bồ câu của nàng a, chắc chắn là Nhược Ảnh lấy bồ câu của nàng huấn luyện rồi. Bồ câu, bồ câu của nàng không biết còn có thể toàn mạng trở về hay không. Không chừng sớm đã thành thịt nướng cho lão già đó ăn rồi. Thiên Nguyệt đứng dậy đi thẳng vào phòng, nếu nàng tiếp tục ngồi ở đây thì không cam đoan có thể kìm chế được mà không xuất một chưởng đánh Nhược Ảnh. Nhược Ảnh đại ngốc này, suốt ngày nghĩ đến ăn thôi, nàng hiện giờ thực sự rất có hứng muốn đánh người.Nhìn tảng băng Thiên Nguyệt đi vào trong, Nhược Ảnh rùng mình. Đột nhiên lại nổi điên gì đây, lại trưng ra bộ mặt nàng là rất vô tội nha, nàng không biết gì hết.------Hỏa Vân cốcNguyên Tôn lão sư mở bức thư ra xem. Vừa nhìn chữ đã biết là ai viết rồi, làm gì có ai viết chữ xấu kinh khủng như Nhược Ảnh chứ. Nếu Nhược Ảnh biết được suy nghĩ của lão sư phụ đáng kính chắc chắn gào khóc rất thương tâm a -_-! Nha đầu Nhược Ảnh này võ công, khinh công, nội lực... Đều học đâu hiểu đó nha, rất có tố chất. Nhưng những thứ còn lại đều không biết, nhớ một lần nàng tập đàn làm đứt toàn bộ dây của đàn, đó còn là một cây đàn quỹ của hắn a. Còn nhờ công lao làm thí nghiệm thiên tài của Nhược Ảnh, nhà của hắn trong 3 năm đã sửa lần thứ n rồi. Hai con nha đầu này còn suốt ngày nói lảm nhảm cái ngôn ngữ gì mà hắn không thể hiểu được. Cái gì mà bye? Cái gì mà Hello? Có khi nào hai nha đầu này sau khi từ trên trời rơi xuống đầu óc bị chấn động không đây. (tg: 3 năm rồi mới nghĩ đến -_-;;)"Không biết hai nha đầu sau này có thể đảm đương nổi trọng trách này không đây..."