Đào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.…
Chương 130: Lần đầu hẹn hò 8
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Hai tay lộ ra bên ngoài của cậu sờ vào lạnh như băng, Đào Tử chịu không được lại dùng sức ôm eo cậu chặt hơn, nghĩ là để nhiệt độ trên cơ thể mình truyền sang cho cậu.May mắn là chỉ chờ có vài phút, xe bus liền tới, Đào Tử vội vàng nắm tay Thẩm Mặc Trần lên xe.Bên trong xe chật chội, tuy rằng đông người, nhưng độ ấm trong xe cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, thân thể lạnh lẽo của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng có chút ấm áp.“thật là, anh so đo với cá heo làm gì chứ....” Đào Tử nhìn sắc mặt dần dần có sắc hồng của Thẩm Mặc Trần, tức giận mà trừng cậu một cái.Thẩm Mặc Trần yên lặng, không nói lời nào, vẫn cứ nắm tay Đào Tử như cũ, một tay lại nắm vòng treo, qua hồi lâu mới chịu nói với Đào Tử: “thật ra thì chúng nó rất đáng thương.”“Sao ạ.” Đào Tử nghe cậu nói không đầu không đuôi một câu như thế, không khỏi sửng sốt một chút mở to mắt nghi hoặc nhìn cậu hỏi: “Ai? Đáng thương cái gì á?”“Những chú cá heo đó.” Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần lóe lên cảm xúc ảm đạm, sườn mặt cậu vậy mà lại có chút thương hại cùng cô đơn, cậu vòng tay ôm lấy eo của Đào Tử thật chặt, cúi đầu hỏi: “Đào Tử, em có biết cá heo sống ở biển, tuổi thọ là bao nhiêu không?”“Em không biết.” Đào Tử lắc đầu...“Vỏn vẹn là sáu mươi năm.” Thẩm Mặc trần nhàn nhạt trả lời, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy em có biết cá heo sống trong thủy cung có thể sống trong bao lâu không?”
Hai tay lộ ra bên ngoài của cậu sờ vào lạnh như băng, Đào Tử chịu không được lại dùng sức ôm eo cậu chặt hơn, nghĩ là để nhiệt độ trên cơ thể mình truyền sang cho cậu.
May mắn là chỉ chờ có vài phút, xe bus liền tới, Đào Tử vội vàng nắm tay Thẩm Mặc Trần lên xe.
Bên trong xe chật chội, tuy rằng đông người, nhưng độ ấm trong xe cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, thân thể lạnh lẽo của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng có chút ấm áp.
“thật là, anh so đo với cá heo làm gì chứ....” Đào Tử nhìn sắc mặt dần dần có sắc hồng của Thẩm Mặc Trần, tức giận mà trừng cậu một cái.
Thẩm Mặc Trần yên lặng, không nói lời nào, vẫn cứ nắm tay Đào Tử như cũ, một tay lại nắm vòng treo, qua hồi lâu mới chịu nói với Đào Tử: “thật ra thì chúng nó rất đáng thương.”
“Sao ạ.” Đào Tử nghe cậu nói không đầu không đuôi một câu như thế, không khỏi sửng sốt một chút mở to mắt nghi hoặc nhìn cậu hỏi: “Ai? Đáng thương cái gì á?”
“Những chú cá heo đó.” Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần lóe lên cảm xúc ảm đạm, sườn mặt cậu vậy mà lại có chút thương hại cùng cô đơn, cậu vòng tay ôm lấy eo của Đào Tử thật chặt, cúi đầu hỏi: “Đào Tử, em có biết cá heo sống ở biển, tuổi thọ là bao nhiêu không?”
“Em không biết.” Đào Tử lắc đầu...
“Vỏn vẹn là sáu mươi năm.” Thẩm Mặc trần nhàn nhạt trả lời, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy em có biết cá heo sống trong thủy cung có thể sống trong bao lâu không?”
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Hai tay lộ ra bên ngoài của cậu sờ vào lạnh như băng, Đào Tử chịu không được lại dùng sức ôm eo cậu chặt hơn, nghĩ là để nhiệt độ trên cơ thể mình truyền sang cho cậu.May mắn là chỉ chờ có vài phút, xe bus liền tới, Đào Tử vội vàng nắm tay Thẩm Mặc Trần lên xe.Bên trong xe chật chội, tuy rằng đông người, nhưng độ ấm trong xe cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, thân thể lạnh lẽo của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng có chút ấm áp.“thật là, anh so đo với cá heo làm gì chứ....” Đào Tử nhìn sắc mặt dần dần có sắc hồng của Thẩm Mặc Trần, tức giận mà trừng cậu một cái.Thẩm Mặc Trần yên lặng, không nói lời nào, vẫn cứ nắm tay Đào Tử như cũ, một tay lại nắm vòng treo, qua hồi lâu mới chịu nói với Đào Tử: “thật ra thì chúng nó rất đáng thương.”“Sao ạ.” Đào Tử nghe cậu nói không đầu không đuôi một câu như thế, không khỏi sửng sốt một chút mở to mắt nghi hoặc nhìn cậu hỏi: “Ai? Đáng thương cái gì á?”“Những chú cá heo đó.” Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần lóe lên cảm xúc ảm đạm, sườn mặt cậu vậy mà lại có chút thương hại cùng cô đơn, cậu vòng tay ôm lấy eo của Đào Tử thật chặt, cúi đầu hỏi: “Đào Tử, em có biết cá heo sống ở biển, tuổi thọ là bao nhiêu không?”“Em không biết.” Đào Tử lắc đầu...“Vỏn vẹn là sáu mươi năm.” Thẩm Mặc trần nhàn nhạt trả lời, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy em có biết cá heo sống trong thủy cung có thể sống trong bao lâu không?”