Đào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.…
Chương 145: Tiểu công chúa khổng tước 6
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Edit: Lựu ĐạnTuy là nói diễn văn nghệ nhưng người tham gia cũng đâu phải là nghệ sỹ chuyên nghiệp, huống chi cũng không để ảnh hưởng quá lớn đến học tập, giáo viên chủ nhiệm của cũng dành thời gian luyện tập, chọn ra mười bạn học biểu diễn đã là quá, chỉ là do không có thời gian luyện tâp cho nên đội hợp xướng cũng lời trước lời sau không đồng đều, miễn cưỡng cũng đi vào lỗ tai người nghe. Còn có lớp cử ra hai bạn học, đứng giữa sân khấu, giọng điệu bình bình không chút cảm xúc diễn đọc bài thoi “Tổ quốc thân yêu của tôi.”Dù tiết mục có nhàm chán đến cỡ nào, học sinh dưới sân khấu vẫn cứ vô cùng vui vẻ, cũng là đangtrong áp lực học tập, lại trộm được nữa ngày nghỉ ngơi thư giãn, đối với họ mà nói thì là quá thỏa mãn rồi.Qua lời giới thiệu của MC bên dưới bắt đầu xôn xao lên.“Còn có biễu diễn múa? Trăm năm khó gặp a!”“Tô Đào là ai? Cái tên này có chút quen quen....”“Ai nha, chính là người kia, bạn gai của Thẩm Mặc Trần a!”“Đúng, đúng, tôi có biết, chính là hai người kết phường diệt trừ Diệt Tuyệt Sư Thái đó!!!”Thẩm Mặc Trần ngồi trong phòng nghe được, chung quanh đều là âm thanh bàn luận ríu rít... Lập tức đầu đầy vạch đen,... Chỉ là đôi mắt ngọc lại không chớp mắt nhìn về trung tâm sân khấu, một tháng qua, cậu chưa từng xem Đào Tử luyện tập, trong lòng cũng không kìm được tò mò, không biết cô bé diễn vai cây thông Noel trong trí nhớ kia, hôm náy sẽ mamh đến cho cậu niềm vui bất ngờ nào.một tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, trên sân khấu chỉ để hai bóng đèn, một bóng chiếu thẳng lên người Lăng Vân đang lướt mười ngó ngón tay như múa trên phím đàng, chỉ thấy cậu một thân tây trang, càng làm lộ thêm vẻ khí chất ôn nhuận như ngọc, đôi mắt đào hoa chuyên chú nhìn trên phím đàn, ánh sáng nơi đáy mắt chuyển đọng, đôi môi mỏng hồng nhạt như hoa đào khẽ mở, mười ngón tay như ngọc thon dài không ngừng lả lướt, phút chốc tựa như hoa rộ trong gió, cánh hoa theo gió nhảy múa đầy trời.Tiết tấu có nhanh có chậm, rõ ràng, cảm xúc trong tiếng nhạc vui tươi nhẹ nhàng.Đào Tử như hóa thành chim khổng tước trắng tinh khôi chậm rãi thức tỉnh vào sáng sớm, tư thái ưu nhã, cao quý chậm rãi bước nhỏ đến, giữa đường bắt đầu nhảy múa, chỉ thấy cô khi thì khẽ nghiên g người, khi thì xoay tròn, khi thì nhẹ nhàng bước đi, khi thì nhảy nhót chạy như bay...Giống như hồ nước trong xanh bị gió nhẹ thổi qua, từng đợt từng đợt sóng gợn, hồ nước nhẹ nhàng lay động.Ngón tay trái của cô mềm mại nhẹ động, sau đó kiefn chuyển sang ngón tay phải, ngón tay trắng nõn trong suốt, vô cùng xinh đẹp mà rung động.Bắt đầu là cơn sóng nhỏ sau dần dần tăng mạnh, sau đó tiếng nhạc càng thêm nhanh hơn, trong khoảnh khắc xoay tròn, cô bước bước nhỏ liền bỗng nhiên như nước chảy xiết, rồi lại bỗng nhiên chậm rãi như mây bay rồi đột ngột như mưa rơi nhẹ nhàng, rồi lại cứng rắn như bàn thạch.mỗi cái xoay tròn của cô, mỗi cái tung váy, mỗi cái uốn ngửa người, mỗi động tác múa của cô đều ưu nhã cao quý, giống như công chúa khổng tước rơi vào nhân gian...
Edit: Lựu Đạn
Tuy là nói diễn văn nghệ nhưng người tham gia cũng đâu phải là nghệ sỹ chuyên nghiệp, huống chi cũng không để ảnh hưởng quá lớn đến học tập, giáo viên chủ nhiệm của cũng dành thời gian luyện tập, chọn ra mười bạn học biểu diễn đã là quá, chỉ là do không có thời gian luyện tâp cho nên đội hợp xướng cũng lời trước lời sau không đồng đều, miễn cưỡng cũng đi vào lỗ tai người nghe. Còn có lớp cử ra hai bạn học, đứng giữa sân khấu, giọng điệu bình bình không chút cảm xúc diễn đọc bài thoi “Tổ quốc thân yêu của tôi.”
Dù tiết mục có nhàm chán đến cỡ nào, học sinh dưới sân khấu vẫn cứ vô cùng vui vẻ, cũng là đangtrong áp lực học tập, lại trộm được nữa ngày nghỉ ngơi thư giãn, đối với họ mà nói thì là quá thỏa mãn rồi.
Qua lời giới thiệu của MC bên dưới bắt đầu xôn xao lên.
“Còn có biễu diễn múa? Trăm năm khó gặp a!”
“Tô Đào là ai? Cái tên này có chút quen quen....”
“Ai nha, chính là người kia, bạn gai của Thẩm Mặc Trần a!”
“Đúng, đúng, tôi có biết, chính là hai người kết phường diệt trừ Diệt Tuyệt Sư Thái đó!!!”
Thẩm Mặc Trần ngồi trong phòng nghe được, chung quanh đều là âm thanh bàn luận ríu rít... Lập tức đầu đầy vạch đen,... Chỉ là đôi mắt ngọc lại không chớp mắt nhìn về trung tâm sân khấu, một tháng qua, cậu chưa từng xem Đào Tử luyện tập, trong lòng cũng không kìm được tò mò, không biết cô bé diễn vai cây thông Noel trong trí nhớ kia, hôm náy sẽ mamh đến cho cậu niềm vui bất ngờ nào.
một tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, trên sân khấu chỉ để hai bóng đèn, một bóng chiếu thẳng lên người Lăng Vân đang lướt mười ngó ngón tay như múa trên phím đàng, chỉ thấy cậu một thân tây trang, càng làm lộ thêm vẻ khí chất ôn nhuận như ngọc, đôi mắt đào hoa chuyên chú nhìn trên phím đàn, ánh sáng nơi đáy mắt chuyển đọng, đôi môi mỏng hồng nhạt như hoa đào khẽ mở, mười ngón tay như ngọc thon dài không ngừng lả lướt, phút chốc tựa như hoa rộ trong gió, cánh hoa theo gió nhảy múa đầy trời.
Tiết tấu có nhanh có chậm, rõ ràng, cảm xúc trong tiếng nhạc vui tươi nhẹ nhàng.
Đào Tử như hóa thành chim khổng tước trắng tinh khôi chậm rãi thức tỉnh vào sáng sớm, tư thái ưu nhã, cao quý chậm rãi bước nhỏ đến, giữa đường bắt đầu nhảy múa, chỉ thấy cô khi thì khẽ nghiên g người, khi thì xoay tròn, khi thì nhẹ nhàng bước đi, khi thì nhảy nhót chạy như bay...
Giống như hồ nước trong xanh bị gió nhẹ thổi qua, từng đợt từng đợt sóng gợn, hồ nước nhẹ nhàng lay động.
Ngón tay trái của cô mềm mại nhẹ động, sau đó kiefn chuyển sang ngón tay phải, ngón tay trắng nõn trong suốt, vô cùng xinh đẹp mà rung động.
Bắt đầu là cơn sóng nhỏ sau dần dần tăng mạnh, sau đó tiếng nhạc càng thêm nhanh hơn, trong khoảnh khắc xoay tròn, cô bước bước nhỏ liền bỗng nhiên như nước chảy xiết, rồi lại bỗng nhiên chậm rãi như mây bay rồi đột ngột như mưa rơi nhẹ nhàng, rồi lại cứng rắn như bàn thạch.
mỗi cái xoay tròn của cô, mỗi cái tung váy, mỗi cái uốn ngửa người, mỗi động tác múa của cô đều ưu nhã cao quý, giống như công chúa khổng tước rơi vào nhân gian...
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Edit: Lựu ĐạnTuy là nói diễn văn nghệ nhưng người tham gia cũng đâu phải là nghệ sỹ chuyên nghiệp, huống chi cũng không để ảnh hưởng quá lớn đến học tập, giáo viên chủ nhiệm của cũng dành thời gian luyện tập, chọn ra mười bạn học biểu diễn đã là quá, chỉ là do không có thời gian luyện tâp cho nên đội hợp xướng cũng lời trước lời sau không đồng đều, miễn cưỡng cũng đi vào lỗ tai người nghe. Còn có lớp cử ra hai bạn học, đứng giữa sân khấu, giọng điệu bình bình không chút cảm xúc diễn đọc bài thoi “Tổ quốc thân yêu của tôi.”Dù tiết mục có nhàm chán đến cỡ nào, học sinh dưới sân khấu vẫn cứ vô cùng vui vẻ, cũng là đangtrong áp lực học tập, lại trộm được nữa ngày nghỉ ngơi thư giãn, đối với họ mà nói thì là quá thỏa mãn rồi.Qua lời giới thiệu của MC bên dưới bắt đầu xôn xao lên.“Còn có biễu diễn múa? Trăm năm khó gặp a!”“Tô Đào là ai? Cái tên này có chút quen quen....”“Ai nha, chính là người kia, bạn gai của Thẩm Mặc Trần a!”“Đúng, đúng, tôi có biết, chính là hai người kết phường diệt trừ Diệt Tuyệt Sư Thái đó!!!”Thẩm Mặc Trần ngồi trong phòng nghe được, chung quanh đều là âm thanh bàn luận ríu rít... Lập tức đầu đầy vạch đen,... Chỉ là đôi mắt ngọc lại không chớp mắt nhìn về trung tâm sân khấu, một tháng qua, cậu chưa từng xem Đào Tử luyện tập, trong lòng cũng không kìm được tò mò, không biết cô bé diễn vai cây thông Noel trong trí nhớ kia, hôm náy sẽ mamh đến cho cậu niềm vui bất ngờ nào.một tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, trên sân khấu chỉ để hai bóng đèn, một bóng chiếu thẳng lên người Lăng Vân đang lướt mười ngó ngón tay như múa trên phím đàng, chỉ thấy cậu một thân tây trang, càng làm lộ thêm vẻ khí chất ôn nhuận như ngọc, đôi mắt đào hoa chuyên chú nhìn trên phím đàn, ánh sáng nơi đáy mắt chuyển đọng, đôi môi mỏng hồng nhạt như hoa đào khẽ mở, mười ngón tay như ngọc thon dài không ngừng lả lướt, phút chốc tựa như hoa rộ trong gió, cánh hoa theo gió nhảy múa đầy trời.Tiết tấu có nhanh có chậm, rõ ràng, cảm xúc trong tiếng nhạc vui tươi nhẹ nhàng.Đào Tử như hóa thành chim khổng tước trắng tinh khôi chậm rãi thức tỉnh vào sáng sớm, tư thái ưu nhã, cao quý chậm rãi bước nhỏ đến, giữa đường bắt đầu nhảy múa, chỉ thấy cô khi thì khẽ nghiên g người, khi thì xoay tròn, khi thì nhẹ nhàng bước đi, khi thì nhảy nhót chạy như bay...Giống như hồ nước trong xanh bị gió nhẹ thổi qua, từng đợt từng đợt sóng gợn, hồ nước nhẹ nhàng lay động.Ngón tay trái của cô mềm mại nhẹ động, sau đó kiefn chuyển sang ngón tay phải, ngón tay trắng nõn trong suốt, vô cùng xinh đẹp mà rung động.Bắt đầu là cơn sóng nhỏ sau dần dần tăng mạnh, sau đó tiếng nhạc càng thêm nhanh hơn, trong khoảnh khắc xoay tròn, cô bước bước nhỏ liền bỗng nhiên như nước chảy xiết, rồi lại bỗng nhiên chậm rãi như mây bay rồi đột ngột như mưa rơi nhẹ nhàng, rồi lại cứng rắn như bàn thạch.mỗi cái xoay tròn của cô, mỗi cái tung váy, mỗi cái uốn ngửa người, mỗi động tác múa của cô đều ưu nhã cao quý, giống như công chúa khổng tước rơi vào nhân gian...