Đào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.…
Chương 155: Em còn chưa hiểu 8
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Edit: Lựu Đạn“Ha, bọn họ là không đánh nhau???” Thầy Tống cúi đầu uống nước, ngẩng đầu lên nhìn, rất có hứng thú mà nhìn Lăng Vân nói “ Vậy bọn họ làm gì? Luận bàn võ công hả?”“Cái này…” Triệu Tuyết bị thầy hỏi nói không thành lời, quýnh quáng cả lên, giải thích lung tung “Chúng con là tập luyện cho tiết mục năm sai, sang năm…. Sang năm tụi con muốn tặng cho đàn em bài biểu diễn võ thuật Thiếu Lâm! Đúng!!! chính là võ thuật Thiếu Lâm!!“Võ thuật Thiếu Lâm??” Thầy Tống không vội không vàng, nuốt nước trong miệng xuống, nhìn vẻ mặt cầu xin của Triệu Tuyết, nhàn nhạt cười nói “Triệu Tuyết, con là nói giỡn với thầy hả? Hai người bọn họ nếu bây giờ, một người có thể đánh ra được một bộ quyền Thiếu Lâm Tự, thầy lập tức liền tha cho mấy đứa, cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa!”“….” Vẻ mặt Triệu Tuyết liền uể oải, cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, trong hai người họ sao có thể có người biết võ Thiếu Lâm đâu, cô biết Lăng Vân từ nhỏ chỉ học đàn, sớm thi qua cấp mười, đối với đánh đấm này nọ căn bản không có hứng thú. nói là cần bảo vệ đôi tay thật tốt, chỉ là không thể nghĩ được hôm nay lại đánh nhau với Thẩm Mặc Trần.Còn Thẩm Mặc Trần, cả trường ai mà không biết, cậu ta chưa bao giờ học giờ thể dục, có cho là đi học thì cũng chỉ là ngồi phơi nắng bên cạnh sân thể dục thôi, càng không thể nào sẽ biết được bài quyền Thiếu Lâm đâu.Ai….thật là vô vọng a….Triệu Tuyết thở dài một hơi….Lại không nghĩ đến, Thẩm Mặc Trần vốn luôn không hé môi bây giờ lại nhìn thẳng vào mắt thầy Tống, hờ hững hỏi “Lời này thật không?”“Hả?” Thầy Tống rất ngoài ý muốn mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, chuyện cậy bạn học này chưa bao giờ học thể dục, thầy cũng biết đến, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, đều được các thầy cô các khoa yêu thích, chỉ là vắng vẻ thầy thể cục làm thầy đau cả đầu.Chỉ là…một học sinh chưa lần nào lên lớp thể dục sao có thể biết võ thuật Thiếu Lâm chứ?Thầy Tống bưng ly nước, liền gật gù, trầm giọng nói “Thầy là người dạy học, nói được thì làm được!”Vừa dứt lời, Thẩm Mặc Trần liền đi đến giữa phòng, ôm quyền nói với thầy Tống “Võ thuật thiếu lâm được chia làm hai loại. Võ đơn hai đường tiểu hồng quyền, đại hồng quyền mười hai đường, ba đường La Hán quyền, thất tinh quyền hai đường, đối kháng có Lục hợp quyền sáu đường, hôm nay con vì thầy sẽ diễn thử ba đường La Hán quyền.”Thầy Tống nghe được một loạt lời này của Thẩm Mặc Trần, cái miệng há hốc, cái cằm muốn rơi xuống đất.Mà Thẩm Mặc Trần thật sự bài bản đánh một bài La Hán quyền, còn vừa đánh vừa giải thíchMắt thấy tay Thẩm Mặc Trần tựa như cong, vòng về sau, hoặc lệ hoặc xuống…không chỉ thầy Tống mà ngay cả Đào Tử, Lăng Vân, Triệu Tuyết cũng là có vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn cậu ra quyền nhẹ nhàng như gió, bước chân vững vàng, một chiêu một thức rõ ràng, nhung thật sự rất có khí thế.
Edit: Lựu Đạn
“Ha, bọn họ là không đánh nhau???” Thầy Tống cúi đầu uống nước, ngẩng đầu lên nhìn, rất có hứng thú mà nhìn Lăng Vân nói “ Vậy bọn họ làm gì? Luận bàn võ công hả?”
“Cái này…” Triệu Tuyết bị thầy hỏi nói không thành lời, quýnh quáng cả lên, giải thích lung tung “Chúng con là tập luyện cho tiết mục năm sai, sang năm…. Sang năm tụi con muốn tặng cho đàn em bài biểu diễn võ thuật Thiếu Lâm! Đúng!!! chính là võ thuật Thiếu Lâm!!
“Võ thuật Thiếu Lâm??” Thầy Tống không vội không vàng, nuốt nước trong miệng xuống, nhìn vẻ mặt cầu xin của Triệu Tuyết, nhàn nhạt cười nói “Triệu Tuyết, con là nói giỡn với thầy hả? Hai người bọn họ nếu bây giờ, một người có thể đánh ra được một bộ quyền Thiếu Lâm Tự, thầy lập tức liền tha cho mấy đứa, cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa!”
“….” Vẻ mặt Triệu Tuyết liền uể oải, cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, trong hai người họ sao có thể có người biết võ Thiếu Lâm đâu, cô biết Lăng Vân từ nhỏ chỉ học đàn, sớm thi qua cấp mười, đối với đánh đấm này nọ căn bản không có hứng thú. nói là cần bảo vệ đôi tay thật tốt, chỉ là không thể nghĩ được hôm nay lại đánh nhau với Thẩm Mặc Trần.
Còn Thẩm Mặc Trần, cả trường ai mà không biết, cậu ta chưa bao giờ học giờ thể dục, có cho là đi học thì cũng chỉ là ngồi phơi nắng bên cạnh sân thể dục thôi, càng không thể nào sẽ biết được bài quyền Thiếu Lâm đâu.
Ai….thật là vô vọng a….
Triệu Tuyết thở dài một hơi….
Lại không nghĩ đến, Thẩm Mặc Trần vốn luôn không hé môi bây giờ lại nhìn thẳng vào mắt thầy Tống, hờ hững hỏi “Lời này thật không?”
“Hả?” Thầy Tống rất ngoài ý muốn mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, chuyện cậy bạn học này chưa bao giờ học thể dục, thầy cũng biết đến, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, đều được các thầy cô các khoa yêu thích, chỉ là vắng vẻ thầy thể cục làm thầy đau cả đầu.
Chỉ là…một học sinh chưa lần nào lên lớp thể dục sao có thể biết võ thuật Thiếu Lâm chứ?
Thầy Tống bưng ly nước, liền gật gù, trầm giọng nói “Thầy là người dạy học, nói được thì làm được!”
Vừa dứt lời, Thẩm Mặc Trần liền đi đến giữa phòng, ôm quyền nói với thầy Tống “Võ thuật thiếu lâm được chia làm hai loại. Võ đơn hai đường tiểu hồng quyền, đại hồng quyền mười hai đường, ba đường La Hán quyền, thất tinh quyền hai đường, đối kháng có Lục hợp quyền sáu đường, hôm nay con vì thầy sẽ diễn thử ba đường La Hán quyền.”
Thầy Tống nghe được một loạt lời này của Thẩm Mặc Trần, cái miệng há hốc, cái cằm muốn rơi xuống đất.
Mà Thẩm Mặc Trần thật sự bài bản đánh một bài La Hán quyền, còn vừa đánh vừa giải thích
Mắt thấy tay Thẩm Mặc Trần tựa như cong, vòng về sau, hoặc lệ hoặc xuống…
không chỉ thầy Tống mà ngay cả Đào Tử, Lăng Vân, Triệu Tuyết cũng là có vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn cậu ra quyền nhẹ nhàng như gió, bước chân vững vàng, một chiêu một thức rõ ràng, nhung thật sự rất có khí thế.
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Edit: Lựu Đạn“Ha, bọn họ là không đánh nhau???” Thầy Tống cúi đầu uống nước, ngẩng đầu lên nhìn, rất có hứng thú mà nhìn Lăng Vân nói “ Vậy bọn họ làm gì? Luận bàn võ công hả?”“Cái này…” Triệu Tuyết bị thầy hỏi nói không thành lời, quýnh quáng cả lên, giải thích lung tung “Chúng con là tập luyện cho tiết mục năm sai, sang năm…. Sang năm tụi con muốn tặng cho đàn em bài biểu diễn võ thuật Thiếu Lâm! Đúng!!! chính là võ thuật Thiếu Lâm!!“Võ thuật Thiếu Lâm??” Thầy Tống không vội không vàng, nuốt nước trong miệng xuống, nhìn vẻ mặt cầu xin của Triệu Tuyết, nhàn nhạt cười nói “Triệu Tuyết, con là nói giỡn với thầy hả? Hai người bọn họ nếu bây giờ, một người có thể đánh ra được một bộ quyền Thiếu Lâm Tự, thầy lập tức liền tha cho mấy đứa, cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa!”“….” Vẻ mặt Triệu Tuyết liền uể oải, cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, trong hai người họ sao có thể có người biết võ Thiếu Lâm đâu, cô biết Lăng Vân từ nhỏ chỉ học đàn, sớm thi qua cấp mười, đối với đánh đấm này nọ căn bản không có hứng thú. nói là cần bảo vệ đôi tay thật tốt, chỉ là không thể nghĩ được hôm nay lại đánh nhau với Thẩm Mặc Trần.Còn Thẩm Mặc Trần, cả trường ai mà không biết, cậu ta chưa bao giờ học giờ thể dục, có cho là đi học thì cũng chỉ là ngồi phơi nắng bên cạnh sân thể dục thôi, càng không thể nào sẽ biết được bài quyền Thiếu Lâm đâu.Ai….thật là vô vọng a….Triệu Tuyết thở dài một hơi….Lại không nghĩ đến, Thẩm Mặc Trần vốn luôn không hé môi bây giờ lại nhìn thẳng vào mắt thầy Tống, hờ hững hỏi “Lời này thật không?”“Hả?” Thầy Tống rất ngoài ý muốn mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, chuyện cậy bạn học này chưa bao giờ học thể dục, thầy cũng biết đến, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, đều được các thầy cô các khoa yêu thích, chỉ là vắng vẻ thầy thể cục làm thầy đau cả đầu.Chỉ là…một học sinh chưa lần nào lên lớp thể dục sao có thể biết võ thuật Thiếu Lâm chứ?Thầy Tống bưng ly nước, liền gật gù, trầm giọng nói “Thầy là người dạy học, nói được thì làm được!”Vừa dứt lời, Thẩm Mặc Trần liền đi đến giữa phòng, ôm quyền nói với thầy Tống “Võ thuật thiếu lâm được chia làm hai loại. Võ đơn hai đường tiểu hồng quyền, đại hồng quyền mười hai đường, ba đường La Hán quyền, thất tinh quyền hai đường, đối kháng có Lục hợp quyền sáu đường, hôm nay con vì thầy sẽ diễn thử ba đường La Hán quyền.”Thầy Tống nghe được một loạt lời này của Thẩm Mặc Trần, cái miệng há hốc, cái cằm muốn rơi xuống đất.Mà Thẩm Mặc Trần thật sự bài bản đánh một bài La Hán quyền, còn vừa đánh vừa giải thíchMắt thấy tay Thẩm Mặc Trần tựa như cong, vòng về sau, hoặc lệ hoặc xuống…không chỉ thầy Tống mà ngay cả Đào Tử, Lăng Vân, Triệu Tuyết cũng là có vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn cậu ra quyền nhẹ nhàng như gió, bước chân vững vàng, một chiêu một thức rõ ràng, nhung thật sự rất có khí thế.