Đào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.…
Chương 164: Đi học lớp tự học buổi tối 3
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Edit: Lựu Đạn“Tớ chỉ tò mò.” Khúc Vũ nhẹ nhàng đỡ lấy mắt kính trên mũi mình, bộ dáng hiền lành như trước, cười nhẹ nói “Từ lúc bắt đầu tự học đến giờ, mới hai mươi phú mà cậu thở dài mười hai làn, là có chuyện phiền não gì sao?”“Ặc… Haha…” Đào Tử xấu hổ gãi đầu, thật sự sẽ rất xấu hổ nếu đem chuyện mình bị bắt đi học lớp tự học, vì thế chỉ đành làm bộ khổ sở đáng thương, đem vở bài tập vật lý trên bàn quơ quơ trước mặt cậu, buồn bực nói “không phải, thầy giáo nói nhanh quá, nghe không hiểu được gì.”“A, vì chuyện này à.” Khóe môi Khúc Vũ cong cong, đem vở bài tập vật lý của mình đã làm xong dưới ngăn bàn ra, ôn hòa nói với Đào Tử “Chỗ nào không hiểu? Tớ có thế giải thích giúp cậu.”“thật á? Vậy cảm ơn cậu.” Đào Tử cười tủm tỉm nhìn Khúc Vũ, trong lòng kích động vô cùng, mình sao không nghĩ đến, Khúc Vũ chính là đứng nhất lớp đó sao, có cái gì không hiểu đều có thể hỏi cậu ấy.Chỉ là…Đào Tử nhận vở bài tập của cậu xong, cẩn thận xem xem, tuy rằng đa phần đều là số cùng chữ cái, nhưng những cái khác chữ hán viết rất đẹp, rất cẩn thận tựa như rồng bay phượng múa.Chữ viết này…Nhìn có chút hơi quen mắt a….“Sao vậy? Có chỗ nào không hiểu sao?” Khúc Vũ nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Đào Tử, cũng khôngnói, nên không khỏi hỏi cô.“không phải… Chỉ là cảm thấy… Chữ của cậu có chút quen mắt.” Đào Tử tay cầm vở của cậu, tay cầm bút đưa lên miệng gặm “Rốt cuộc là thấy ở đâu nhỉ…?”“Đúng không…” Ánh mắt Khúc Vũ hơi lóe lóe cười nói “Đều là bạn học chung lớp, có lẽ lần trước thầy giáo gọi tớ lên bảng làm giải bài tập, nên cậu thấy qua?”“Ừ…nói cũng đúng…” Tư duy Đào Tử rất đơn giản, nghe xong những lời này của Khúc Vũ, nên cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ vào một đề bài trong đó, hỏi cậu “Bài này thì làm sao?”“Ừ, bài này….” Khúc Vũ cầm lấy đề bài, nhìn sơ qua, liền cầm bút trong tay giải thích cách tính toán lên giấy nháp của Đào Tử.Ngày thu gió đêm oi bức, dù cho cửa sổ lớp có mở toang ra cũng không mang theo chút mát mẻ nào.Dưới sự kiên nhẫn giảng giải của Khúc Vũ, Đào Tử nhanh chóng làm xong đống bài tập.“thật cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu quá!” Đào Tử sung sướng nhìn một đống bài tập của mình, không thể ngờ được, năng lực diễn đạt của Khúc Vũ lại tốt đến như vậy, bài tập phức tạp đến như vậy dưới sự giảng giải của cậu nháy mắt liền trở nên dễ hiểu như vậy.“không cần ngại, tớ rất sẵn lòng.” Khúc Vũ cười hiền với Đào Tử, sau đó dùng bút gõ gõ xuống vở của mình nói “Hôm nay tớ làm bài tập xong sớm, bây giờ làm bài tập khác.”“Oa, thật lợi hại!” Đào Tử thật tâm khen ngợi cậu bạn, người này rõ ràng đã làm bài tập xong từ lâu mà lại tự nguyện ngồi ngốc trong phòng đợi tiết tự học buổi tối, khó trách mỗi kỳ thi đều đứng nhất.“Tớ với Thẩm Mặc Trần, ai lợi hại hơn?” Khúc Vũ cười tủm tỉm hỏi cô.
Edit: Lựu Đạn
“Tớ chỉ tò mò.” Khúc Vũ nhẹ nhàng đỡ lấy mắt kính trên mũi mình, bộ dáng hiền lành như trước, cười nhẹ nói “Từ lúc bắt đầu tự học đến giờ, mới hai mươi phú mà cậu thở dài mười hai làn, là có chuyện phiền não gì sao?”
“Ặc… Haha…” Đào Tử xấu hổ gãi đầu, thật sự sẽ rất xấu hổ nếu đem chuyện mình bị bắt đi học lớp tự học, vì thế chỉ đành làm bộ khổ sở đáng thương, đem vở bài tập vật lý trên bàn quơ quơ trước mặt cậu, buồn bực nói “không phải, thầy giáo nói nhanh quá, nghe không hiểu được gì.”
“A, vì chuyện này à.” Khóe môi Khúc Vũ cong cong, đem vở bài tập vật lý của mình đã làm xong dưới ngăn bàn ra, ôn hòa nói với Đào Tử “Chỗ nào không hiểu? Tớ có thế giải thích giúp cậu.”
“thật á? Vậy cảm ơn cậu.” Đào Tử cười tủm tỉm nhìn Khúc Vũ, trong lòng kích động vô cùng, mình sao không nghĩ đến, Khúc Vũ chính là đứng nhất lớp đó sao, có cái gì không hiểu đều có thể hỏi cậu ấy.
Chỉ là…Đào Tử nhận vở bài tập của cậu xong, cẩn thận xem xem, tuy rằng đa phần đều là số cùng chữ cái, nhưng những cái khác chữ hán viết rất đẹp, rất cẩn thận tựa như rồng bay phượng múa.
Chữ viết này…Nhìn có chút hơi quen mắt a….
“Sao vậy? Có chỗ nào không hiểu sao?” Khúc Vũ nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Đào Tử, cũng khôngnói, nên không khỏi hỏi cô.
“không phải… Chỉ là cảm thấy… Chữ của cậu có chút quen mắt.” Đào Tử tay cầm vở của cậu, tay cầm bút đưa lên miệng gặm “Rốt cuộc là thấy ở đâu nhỉ…?”
“Đúng không…” Ánh mắt Khúc Vũ hơi lóe lóe cười nói “Đều là bạn học chung lớp, có lẽ lần trước thầy giáo gọi tớ lên bảng làm giải bài tập, nên cậu thấy qua?”
“Ừ…nói cũng đúng…” Tư duy Đào Tử rất đơn giản, nghe xong những lời này của Khúc Vũ, nên cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ vào một đề bài trong đó, hỏi cậu “Bài này thì làm sao?”
“Ừ, bài này….” Khúc Vũ cầm lấy đề bài, nhìn sơ qua, liền cầm bút trong tay giải thích cách tính toán lên giấy nháp của Đào Tử.
Ngày thu gió đêm oi bức, dù cho cửa sổ lớp có mở toang ra cũng không mang theo chút mát mẻ nào.
Dưới sự kiên nhẫn giảng giải của Khúc Vũ, Đào Tử nhanh chóng làm xong đống bài tập.
“thật cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu quá!” Đào Tử sung sướng nhìn một đống bài tập của mình, không thể ngờ được, năng lực diễn đạt của Khúc Vũ lại tốt đến như vậy, bài tập phức tạp đến như vậy dưới sự giảng giải của cậu nháy mắt liền trở nên dễ hiểu như vậy.
“không cần ngại, tớ rất sẵn lòng.” Khúc Vũ cười hiền với Đào Tử, sau đó dùng bút gõ gõ xuống vở của mình nói “Hôm nay tớ làm bài tập xong sớm, bây giờ làm bài tập khác.”
“Oa, thật lợi hại!” Đào Tử thật tâm khen ngợi cậu bạn, người này rõ ràng đã làm bài tập xong từ lâu mà lại tự nguyện ngồi ngốc trong phòng đợi tiết tự học buổi tối, khó trách mỗi kỳ thi đều đứng nhất.
“Tớ với Thẩm Mặc Trần, ai lợi hại hơn?” Khúc Vũ cười tủm tỉm hỏi cô.
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan GiaTác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu, Mèo Quên Thở, Mèo Quên Hô HấpTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở trên giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt nói: “ Ba đứa nhỏ, em muốn ăn đào......” một câu nói là cho người đàn ông cao một mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn, anhđi đâu mua đào cho em a? không bằng em ăn táo đi anh có thể nhờ bác anh ở dưới quê mang một ít lên đây cho em.” Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra không lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu không con gái em liền gọi là Đào Tử đi.” Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn không có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình không chú ý, vụng trộm đem con gái trở thành quả đào một ngụm cắn. Vì thế, Đào Tử dưới sự bảo vệ của ba Đào Tử đang kinh hồn bạt vía, trên người an toàn không có bất cứ dấu răng nào.… Edit: Lựu Đạn“Tớ chỉ tò mò.” Khúc Vũ nhẹ nhàng đỡ lấy mắt kính trên mũi mình, bộ dáng hiền lành như trước, cười nhẹ nói “Từ lúc bắt đầu tự học đến giờ, mới hai mươi phú mà cậu thở dài mười hai làn, là có chuyện phiền não gì sao?”“Ặc… Haha…” Đào Tử xấu hổ gãi đầu, thật sự sẽ rất xấu hổ nếu đem chuyện mình bị bắt đi học lớp tự học, vì thế chỉ đành làm bộ khổ sở đáng thương, đem vở bài tập vật lý trên bàn quơ quơ trước mặt cậu, buồn bực nói “không phải, thầy giáo nói nhanh quá, nghe không hiểu được gì.”“A, vì chuyện này à.” Khóe môi Khúc Vũ cong cong, đem vở bài tập vật lý của mình đã làm xong dưới ngăn bàn ra, ôn hòa nói với Đào Tử “Chỗ nào không hiểu? Tớ có thế giải thích giúp cậu.”“thật á? Vậy cảm ơn cậu.” Đào Tử cười tủm tỉm nhìn Khúc Vũ, trong lòng kích động vô cùng, mình sao không nghĩ đến, Khúc Vũ chính là đứng nhất lớp đó sao, có cái gì không hiểu đều có thể hỏi cậu ấy.Chỉ là…Đào Tử nhận vở bài tập của cậu xong, cẩn thận xem xem, tuy rằng đa phần đều là số cùng chữ cái, nhưng những cái khác chữ hán viết rất đẹp, rất cẩn thận tựa như rồng bay phượng múa.Chữ viết này…Nhìn có chút hơi quen mắt a….“Sao vậy? Có chỗ nào không hiểu sao?” Khúc Vũ nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Đào Tử, cũng khôngnói, nên không khỏi hỏi cô.“không phải… Chỉ là cảm thấy… Chữ của cậu có chút quen mắt.” Đào Tử tay cầm vở của cậu, tay cầm bút đưa lên miệng gặm “Rốt cuộc là thấy ở đâu nhỉ…?”“Đúng không…” Ánh mắt Khúc Vũ hơi lóe lóe cười nói “Đều là bạn học chung lớp, có lẽ lần trước thầy giáo gọi tớ lên bảng làm giải bài tập, nên cậu thấy qua?”“Ừ…nói cũng đúng…” Tư duy Đào Tử rất đơn giản, nghe xong những lời này của Khúc Vũ, nên cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ vào một đề bài trong đó, hỏi cậu “Bài này thì làm sao?”“Ừ, bài này….” Khúc Vũ cầm lấy đề bài, nhìn sơ qua, liền cầm bút trong tay giải thích cách tính toán lên giấy nháp của Đào Tử.Ngày thu gió đêm oi bức, dù cho cửa sổ lớp có mở toang ra cũng không mang theo chút mát mẻ nào.Dưới sự kiên nhẫn giảng giải của Khúc Vũ, Đào Tử nhanh chóng làm xong đống bài tập.“thật cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu quá!” Đào Tử sung sướng nhìn một đống bài tập của mình, không thể ngờ được, năng lực diễn đạt của Khúc Vũ lại tốt đến như vậy, bài tập phức tạp đến như vậy dưới sự giảng giải của cậu nháy mắt liền trở nên dễ hiểu như vậy.“không cần ngại, tớ rất sẵn lòng.” Khúc Vũ cười hiền với Đào Tử, sau đó dùng bút gõ gõ xuống vở của mình nói “Hôm nay tớ làm bài tập xong sớm, bây giờ làm bài tập khác.”“Oa, thật lợi hại!” Đào Tử thật tâm khen ngợi cậu bạn, người này rõ ràng đã làm bài tập xong từ lâu mà lại tự nguyện ngồi ngốc trong phòng đợi tiết tự học buổi tối, khó trách mỗi kỳ thi đều đứng nhất.“Tớ với Thẩm Mặc Trần, ai lợi hại hơn?” Khúc Vũ cười tủm tỉm hỏi cô.