Tác giả:

- Anh! Khi nào thì chia tay với cô ta vậy? - Em đợi một thời gian nữa, khi nào anh lấy được tiền của cô ta thì lúc đó chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi! - Em không đợi được đâu, anh hứa từ lâu rồi mà còn chưa lấy được tiền của cô ta sao? - Sắp rồi em, gắng đợi anh thêm một thời gian nữa! Ngoan, cho anh thêm lần nữa! - Hừ! Anh phải nhanh lên đấy, em không thích nhìn anh với cô ta tình cảm đâu! - Yên tâm! Nào chúng ta tiếp tục, anh bên cạnh cô ta mà chẳng được sờ mó gì cả, chỉ có em là thương anh! Anh yêu em chết mất! - Thật sao??? - Thật! Những lời tình tứ, những tiếng m*t chụt từ trong phòng truyền ra bên ngoài cùng tiếng nỉ non: - Anh! Nhanh, nhanh cho vào! Em không chịu được rồi! - Từ từ nào! Đừng gấp, ngoan, ngậm nó! - Ưm...! Hai người bên trong đang thoả mãn mình nên không biết bên ngoài, cô An Diệp Lạc nhìn và nghe thấy tất cả. Nước mắt cô rơi nhìn căn phòng chuẩn bị cho tân hôn của mình, vậy mà giờ đây, ở trên giường đó là hai người, bạn thân và người yêu của cô đang không…

Chương 67

Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật ChínhTác giả: Mạc LýTruyện Ngôn Tình- Anh! Khi nào thì chia tay với cô ta vậy? - Em đợi một thời gian nữa, khi nào anh lấy được tiền của cô ta thì lúc đó chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi! - Em không đợi được đâu, anh hứa từ lâu rồi mà còn chưa lấy được tiền của cô ta sao? - Sắp rồi em, gắng đợi anh thêm một thời gian nữa! Ngoan, cho anh thêm lần nữa! - Hừ! Anh phải nhanh lên đấy, em không thích nhìn anh với cô ta tình cảm đâu! - Yên tâm! Nào chúng ta tiếp tục, anh bên cạnh cô ta mà chẳng được sờ mó gì cả, chỉ có em là thương anh! Anh yêu em chết mất! - Thật sao??? - Thật! Những lời tình tứ, những tiếng m*t chụt từ trong phòng truyền ra bên ngoài cùng tiếng nỉ non: - Anh! Nhanh, nhanh cho vào! Em không chịu được rồi! - Từ từ nào! Đừng gấp, ngoan, ngậm nó! - Ưm...! Hai người bên trong đang thoả mãn mình nên không biết bên ngoài, cô An Diệp Lạc nhìn và nghe thấy tất cả. Nước mắt cô rơi nhìn căn phòng chuẩn bị cho tân hôn của mình, vậy mà giờ đây, ở trên giường đó là hai người, bạn thân và người yêu của cô đang không… Khi Dương Thiên Lỗi chạy ra nhìn thì kinh ngạc, anh ta không nghĩ lại bị hai người An Diệp Lạc cùng Tóing Nghiêm Tịch đứng ngoài cửa, anh ta bối rối nói:- Xin lỗi hai người, chúng tôi có chút chuyện cần xử lý riêng, mong hai người có thể xuống dưới nhà đợi được không vậy?Triệu Hạ Nhiên lúc này mới nhớ ra mình bên ngoài còn có An Diệp Lạc, coi ta vội lên tiếng:- Diệp Lạc! Cậu mau vào cứu mình hu hu!Nghe vậy, An Diệp Lạc nhìn Dương Thiên Lỗi, cô không nói gì mà bước vào trong phòng, nhìn Triệu Hạ Nhiên bị đánh bầm dập cuộn tròn dưới sàn, An Diệp Lạc bước lại gần. Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy giọng khó chịu nói:- Phiền hai người rời khỏi phòng của tôi, tôi và vợ tôi có chuyện riêng cần giải quyết!- Dương Thiên Lỗi! Đồ khốn nhà anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Lạc Nguyên, làm ơn đưa mình rời khỏi đây được không?- Cô dám rời khỏi đây thì đừng trách tôi!- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên đe doạ, sau đó anh ta nói với An Diệp Lạc: - Diệp chủ tịch, cô nếu đưa cô ta đi thì cô sẽ hối hận đấy!- Anh nói coi, vì sao tôi phải hối hận?- An Diệp Lạc không nâng Triệu Hạ Nhiên ngồi dậy, mà cô đứng nhìn Dương Thiên Lỗi nói chuyện.- Cô chỉ cần biết rằng nếu không nghe lời khuyên của tôi thì cô sẽ hối hận. Vậy thôi!- Lạc Nguyên cậu đừng nghe lời hắn nói!- Triệu Hạ Nhiên vội vàng nói.- Sao nào? Cô giờ có chịu ly hôn không?- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi.- Không đời nào, Dương Thiên Lỗi, tôi sẽ kiện anh ra toà!- Cô dám kiện sao? Vậy cô kiện đi, tôi có vào tù thì cô cũng phải vào tù, thậm chí cô có khi ở trong tù nhiều hơn tôi đấy!- Hạ Nhiên chúng ta đi, mình đưa cậu rời khỏi đây!- An Diệp Lạc bước lại gàn nâng Triệu Hạ Nhiên đứng dậy.- Diệp tiểu thư, cô ta không phải là bạn của cô!- Dương Thiên Lỗi thấy vậy liền nói.- Anh nói gì?- An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc hỏi Dương Thiên Lỗi.- Không, không phải, Lạc Nguyên, cậu đừng nghe hắn nói vậy!- Triệu Hạ Nhiên nắm chặt tay An Diệp Lạc lắc đầu.- Tôi có bằng chứng, cô có muóin nghe không?- Dương Thiên Lỗi ung dung hỏi An Diệp Lạc.- Anh nói dối!- Triệu Hạ Nhiên hét lên.- Nói dối? Được, vậy tôi cho cô nghe cái này!Dương Thiên Lỗi nói xong, anh ta mở điện thoại của mình lên, trong điện thoại là đoạn hội thoại mà Triệu Hạ Nhiên nói với Dương Thiên Lỗi gạt Diệp Lạc Nguyên rằng mình bị mất trí nhớ nên không nhận ra Diệp Lạc Nguyên cô.Nghe xong, An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc, cô quay sang nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi:- Cậu... cậu gạt mình? Thì ra cậu không phải là bị mất trí nhớ?- Không... không, Lạc Nguyên, mình thực sự không muốn gạt cậu!- Triệu Hạ Nhiên trong lòng lúc này căm thù Dương Thiên Lỗi, cô ta không nghĩ mình lại bị hắn ghi âm lại lời nói lúc đó, nếu biết trước hắn như vậy thì khi xưa cô ta đã không cùng hắn hại An Diệp Lạc. Cay cú nhìn Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên quay sang An Diệp Lạc, đau khổ nhìn cô nói: - Lạc Nguyên, là mình trước kia không tốt, mình đã gạt cậu, nhưng mình thật sự rất muốn làm bạn với cậu!- Ừ! Mình tin cậu!- An Diệp Lạc gật đầu.- Vậy, vậy cậu có còn coi mình là bạn không?- Triệu Hạ Nhiên lo lắng nhìn An Diệp Lạc hỏi, cô ta sợ nếu An Diệp Lạc từ chối thì cô ta chỉ có con đường chết, cô ta không muốn chết, cô ta còn muốn trở thành một bà chủ lớn.An Diệp Lạc nhìn Triệu Hạ Nhiên khẽ cười, sau đó gật đầu coi như xác nhận. Lúc này Triệu Hạ Nhiên như trút được gánh nặng, cô ta quay sang nhìn Dương Thiên Lỗi nói:- Dương Thiên Lỗi, dù tôi có chết cũng sẽ kéo anh chết theo tôi, anh chờ mà xem!- Được! Nếu cô muốn vậy thì tôi sẵn sàng chờ!Nói xong, Dương Thiên Lỗi đi xuống lầu, lúc này tiểu Nhu đang ngồi ở ghế, nhìn thấy Dương Thiên Lỗi đi xuống cô lo lắng hỏi:- Sao rồi anh?Đang bực tức, Dương Thiên Lỗi nghe tiểu Nhu quan tâm, hắn cố gắng bình tĩnh lại nói:- Không sao đâu em, đừng lo cho anh!

Khi Dương Thiên Lỗi chạy ra nhìn thì kinh ngạc, anh ta không nghĩ lại bị hai người An Diệp Lạc cùng Tóing Nghiêm Tịch đứng ngoài cửa, anh ta bối rối nói:

- Xin lỗi hai người, chúng tôi có chút chuyện cần xử lý riêng, mong hai người có thể xuống dưới nhà đợi được không vậy?

Triệu Hạ Nhiên lúc này mới nhớ ra mình bên ngoài còn có An Diệp Lạc, coi ta vội lên tiếng:

- Diệp Lạc! Cậu mau vào cứu mình hu hu!

Nghe vậy, An Diệp Lạc nhìn Dương Thiên Lỗi, cô không nói gì mà bước vào trong phòng, nhìn Triệu Hạ Nhiên bị đánh bầm dập cuộn tròn dưới sàn, An Diệp Lạc bước lại gần. Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy giọng khó chịu nói:

- Phiền hai người rời khỏi phòng của tôi, tôi và vợ tôi có chuyện riêng cần giải quyết!

- Dương Thiên Lỗi! Đồ khốn nhà anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Lạc Nguyên, làm ơn đưa mình rời khỏi đây được không?

- Cô dám rời khỏi đây thì đừng trách tôi!- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên đe doạ, sau đó anh ta nói với An Diệp Lạc: - Diệp chủ tịch, cô nếu đưa cô ta đi thì cô sẽ hối hận đấy!

- Anh nói coi, vì sao tôi phải hối hận?- An Diệp Lạc không nâng Triệu Hạ Nhiên ngồi dậy, mà cô đứng nhìn Dương Thiên Lỗi nói chuyện.

- Cô chỉ cần biết rằng nếu không nghe lời khuyên của tôi thì cô sẽ hối hận. Vậy thôi!

- Lạc Nguyên cậu đừng nghe lời hắn nói!- Triệu Hạ Nhiên vội vàng nói.

- Sao nào? Cô giờ có chịu ly hôn không?- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi.

- Không đời nào, Dương Thiên Lỗi, tôi sẽ kiện anh ra toà!

- Cô dám kiện sao? Vậy cô kiện đi, tôi có vào tù thì cô cũng phải vào tù, thậm chí cô có khi ở trong tù nhiều hơn tôi đấy!

- Hạ Nhiên chúng ta đi, mình đưa cậu rời khỏi đây!- An Diệp Lạc bước lại gàn nâng Triệu Hạ Nhiên đứng dậy.

- Diệp tiểu thư, cô ta không phải là bạn của cô!- Dương Thiên Lỗi thấy vậy liền nói.

- Anh nói gì?- An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc hỏi Dương Thiên Lỗi.

- Không, không phải, Lạc Nguyên, cậu đừng nghe hắn nói vậy!- Triệu Hạ Nhiên nắm chặt tay An Diệp Lạc lắc đầu.

- Tôi có bằng chứng, cô có muóin nghe không?- Dương Thiên Lỗi ung dung hỏi An Diệp Lạc.

- Anh nói dối!- Triệu Hạ Nhiên hét lên.

- Nói dối? Được, vậy tôi cho cô nghe cái này!

Dương Thiên Lỗi nói xong, anh ta mở điện thoại của mình lên, trong điện thoại là đoạn hội thoại mà Triệu Hạ Nhiên nói với Dương Thiên Lỗi gạt Diệp Lạc Nguyên rằng mình bị mất trí nhớ nên không nhận ra Diệp Lạc Nguyên cô.

Nghe xong, An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc, cô quay sang nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi:

- Cậu... cậu gạt mình? Thì ra cậu không phải là bị mất trí nhớ?

- Không... không, Lạc Nguyên, mình thực sự không muốn gạt cậu!- Triệu Hạ Nhiên trong lòng lúc này căm thù Dương Thiên Lỗi, cô ta không nghĩ mình lại bị hắn ghi âm lại lời nói lúc đó, nếu biết trước hắn như vậy thì khi xưa cô ta đã không cùng hắn hại An Diệp Lạc. Cay cú nhìn Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên quay sang An Diệp Lạc, đau khổ nhìn cô nói: - Lạc Nguyên, là mình trước kia không tốt, mình đã gạt cậu, nhưng mình thật sự rất muốn làm bạn với cậu!

- Ừ! Mình tin cậu!- An Diệp Lạc gật đầu.

- Vậy, vậy cậu có còn coi mình là bạn không?- Triệu Hạ Nhiên lo lắng nhìn An Diệp Lạc hỏi, cô ta sợ nếu An Diệp Lạc từ chối thì cô ta chỉ có con đường chết, cô ta không muốn chết, cô ta còn muốn trở thành một bà chủ lớn.

An Diệp Lạc nhìn Triệu Hạ Nhiên khẽ cười, sau đó gật đầu coi như xác nhận. Lúc này Triệu Hạ Nhiên như trút được gánh nặng, cô ta quay sang nhìn Dương Thiên Lỗi nói:

- Dương Thiên Lỗi, dù tôi có chết cũng sẽ kéo anh chết theo tôi, anh chờ mà xem!

- Được! Nếu cô muốn vậy thì tôi sẵn sàng chờ!

Nói xong, Dương Thiên Lỗi đi xuống lầu, lúc này tiểu Nhu đang ngồi ở ghế, nhìn thấy Dương Thiên Lỗi đi xuống cô lo lắng hỏi:

- Sao rồi anh?

Đang bực tức, Dương Thiên Lỗi nghe tiểu Nhu quan tâm, hắn cố gắng bình tĩnh lại nói:

- Không sao đâu em, đừng lo cho anh!

Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật ChínhTác giả: Mạc LýTruyện Ngôn Tình- Anh! Khi nào thì chia tay với cô ta vậy? - Em đợi một thời gian nữa, khi nào anh lấy được tiền của cô ta thì lúc đó chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi! - Em không đợi được đâu, anh hứa từ lâu rồi mà còn chưa lấy được tiền của cô ta sao? - Sắp rồi em, gắng đợi anh thêm một thời gian nữa! Ngoan, cho anh thêm lần nữa! - Hừ! Anh phải nhanh lên đấy, em không thích nhìn anh với cô ta tình cảm đâu! - Yên tâm! Nào chúng ta tiếp tục, anh bên cạnh cô ta mà chẳng được sờ mó gì cả, chỉ có em là thương anh! Anh yêu em chết mất! - Thật sao??? - Thật! Những lời tình tứ, những tiếng m*t chụt từ trong phòng truyền ra bên ngoài cùng tiếng nỉ non: - Anh! Nhanh, nhanh cho vào! Em không chịu được rồi! - Từ từ nào! Đừng gấp, ngoan, ngậm nó! - Ưm...! Hai người bên trong đang thoả mãn mình nên không biết bên ngoài, cô An Diệp Lạc nhìn và nghe thấy tất cả. Nước mắt cô rơi nhìn căn phòng chuẩn bị cho tân hôn của mình, vậy mà giờ đây, ở trên giường đó là hai người, bạn thân và người yêu của cô đang không… Khi Dương Thiên Lỗi chạy ra nhìn thì kinh ngạc, anh ta không nghĩ lại bị hai người An Diệp Lạc cùng Tóing Nghiêm Tịch đứng ngoài cửa, anh ta bối rối nói:- Xin lỗi hai người, chúng tôi có chút chuyện cần xử lý riêng, mong hai người có thể xuống dưới nhà đợi được không vậy?Triệu Hạ Nhiên lúc này mới nhớ ra mình bên ngoài còn có An Diệp Lạc, coi ta vội lên tiếng:- Diệp Lạc! Cậu mau vào cứu mình hu hu!Nghe vậy, An Diệp Lạc nhìn Dương Thiên Lỗi, cô không nói gì mà bước vào trong phòng, nhìn Triệu Hạ Nhiên bị đánh bầm dập cuộn tròn dưới sàn, An Diệp Lạc bước lại gần. Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy giọng khó chịu nói:- Phiền hai người rời khỏi phòng của tôi, tôi và vợ tôi có chuyện riêng cần giải quyết!- Dương Thiên Lỗi! Đồ khốn nhà anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Lạc Nguyên, làm ơn đưa mình rời khỏi đây được không?- Cô dám rời khỏi đây thì đừng trách tôi!- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên đe doạ, sau đó anh ta nói với An Diệp Lạc: - Diệp chủ tịch, cô nếu đưa cô ta đi thì cô sẽ hối hận đấy!- Anh nói coi, vì sao tôi phải hối hận?- An Diệp Lạc không nâng Triệu Hạ Nhiên ngồi dậy, mà cô đứng nhìn Dương Thiên Lỗi nói chuyện.- Cô chỉ cần biết rằng nếu không nghe lời khuyên của tôi thì cô sẽ hối hận. Vậy thôi!- Lạc Nguyên cậu đừng nghe lời hắn nói!- Triệu Hạ Nhiên vội vàng nói.- Sao nào? Cô giờ có chịu ly hôn không?- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi.- Không đời nào, Dương Thiên Lỗi, tôi sẽ kiện anh ra toà!- Cô dám kiện sao? Vậy cô kiện đi, tôi có vào tù thì cô cũng phải vào tù, thậm chí cô có khi ở trong tù nhiều hơn tôi đấy!- Hạ Nhiên chúng ta đi, mình đưa cậu rời khỏi đây!- An Diệp Lạc bước lại gàn nâng Triệu Hạ Nhiên đứng dậy.- Diệp tiểu thư, cô ta không phải là bạn của cô!- Dương Thiên Lỗi thấy vậy liền nói.- Anh nói gì?- An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc hỏi Dương Thiên Lỗi.- Không, không phải, Lạc Nguyên, cậu đừng nghe hắn nói vậy!- Triệu Hạ Nhiên nắm chặt tay An Diệp Lạc lắc đầu.- Tôi có bằng chứng, cô có muóin nghe không?- Dương Thiên Lỗi ung dung hỏi An Diệp Lạc.- Anh nói dối!- Triệu Hạ Nhiên hét lên.- Nói dối? Được, vậy tôi cho cô nghe cái này!Dương Thiên Lỗi nói xong, anh ta mở điện thoại của mình lên, trong điện thoại là đoạn hội thoại mà Triệu Hạ Nhiên nói với Dương Thiên Lỗi gạt Diệp Lạc Nguyên rằng mình bị mất trí nhớ nên không nhận ra Diệp Lạc Nguyên cô.Nghe xong, An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc, cô quay sang nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi:- Cậu... cậu gạt mình? Thì ra cậu không phải là bị mất trí nhớ?- Không... không, Lạc Nguyên, mình thực sự không muốn gạt cậu!- Triệu Hạ Nhiên trong lòng lúc này căm thù Dương Thiên Lỗi, cô ta không nghĩ mình lại bị hắn ghi âm lại lời nói lúc đó, nếu biết trước hắn như vậy thì khi xưa cô ta đã không cùng hắn hại An Diệp Lạc. Cay cú nhìn Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên quay sang An Diệp Lạc, đau khổ nhìn cô nói: - Lạc Nguyên, là mình trước kia không tốt, mình đã gạt cậu, nhưng mình thật sự rất muốn làm bạn với cậu!- Ừ! Mình tin cậu!- An Diệp Lạc gật đầu.- Vậy, vậy cậu có còn coi mình là bạn không?- Triệu Hạ Nhiên lo lắng nhìn An Diệp Lạc hỏi, cô ta sợ nếu An Diệp Lạc từ chối thì cô ta chỉ có con đường chết, cô ta không muốn chết, cô ta còn muốn trở thành một bà chủ lớn.An Diệp Lạc nhìn Triệu Hạ Nhiên khẽ cười, sau đó gật đầu coi như xác nhận. Lúc này Triệu Hạ Nhiên như trút được gánh nặng, cô ta quay sang nhìn Dương Thiên Lỗi nói:- Dương Thiên Lỗi, dù tôi có chết cũng sẽ kéo anh chết theo tôi, anh chờ mà xem!- Được! Nếu cô muốn vậy thì tôi sẵn sàng chờ!Nói xong, Dương Thiên Lỗi đi xuống lầu, lúc này tiểu Nhu đang ngồi ở ghế, nhìn thấy Dương Thiên Lỗi đi xuống cô lo lắng hỏi:- Sao rồi anh?Đang bực tức, Dương Thiên Lỗi nghe tiểu Nhu quan tâm, hắn cố gắng bình tĩnh lại nói:- Không sao đâu em, đừng lo cho anh!

Chương 67