Tuyết rơi lắc rắc, chưa tới nửa canh giờ đã cao quá nửa người. Nam nhân rốt cuộc đã tỉnh lại, gắng gượng cử động thân thể. Nội lực tạm thời chưa quay về, hắn lảo đảo thân người đứng lên, vất vả tới bên một gốc đại thụ gần nhất. Có chỗ dựa lưng liền chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Dễ dàng nhận thấy vết thương nặng hơn hắn tưởng.Tuy rằng còn xa mới đạt tới thương tổn chí mạng, thế nhưng cũng thật lâu rồi hắn không có cảm giác đau đớn như vậy, đau đớn, nhức buốt chầm chậm thấm vào cơ thể từng chút một. Hắn biết từng giọt, từng giọt máu đang rời bỏ cơ thể mình nhưng cũng chẳng thể đưa tay ấn chặt cầm máu, bị trúng độc khiến toàn thân hắn bắt đầu cứng ngắc. Không rõ đã trải qua bao nhiêu lâu, ngay lúc hắn sắp mất đi tri giác thì nhờ sự cảnh giác qua nhiều năm rèn luyện, hắn nghe thấy tiếng chân người bước trong tuyết. Miễn cưỡng giữ cho thần trí tỉnh táo, trong ánh mắt mông lung, hắn thấy một thiếu niên ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn mình. Lúc đó hắn yên tâm hôn mê bất tỉnh. Lần thứ…
Chương 24
Nhược ThụTác giả: VainyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm HiệpTuyết rơi lắc rắc, chưa tới nửa canh giờ đã cao quá nửa người. Nam nhân rốt cuộc đã tỉnh lại, gắng gượng cử động thân thể. Nội lực tạm thời chưa quay về, hắn lảo đảo thân người đứng lên, vất vả tới bên một gốc đại thụ gần nhất. Có chỗ dựa lưng liền chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Dễ dàng nhận thấy vết thương nặng hơn hắn tưởng.Tuy rằng còn xa mới đạt tới thương tổn chí mạng, thế nhưng cũng thật lâu rồi hắn không có cảm giác đau đớn như vậy, đau đớn, nhức buốt chầm chậm thấm vào cơ thể từng chút một. Hắn biết từng giọt, từng giọt máu đang rời bỏ cơ thể mình nhưng cũng chẳng thể đưa tay ấn chặt cầm máu, bị trúng độc khiến toàn thân hắn bắt đầu cứng ngắc. Không rõ đã trải qua bao nhiêu lâu, ngay lúc hắn sắp mất đi tri giác thì nhờ sự cảnh giác qua nhiều năm rèn luyện, hắn nghe thấy tiếng chân người bước trong tuyết. Miễn cưỡng giữ cho thần trí tỉnh táo, trong ánh mắt mông lung, hắn thấy một thiếu niên ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn mình. Lúc đó hắn yên tâm hôn mê bất tỉnh. Lần thứ… Những kẻ rời chủ viện suy nghĩ mãi không ra nguyên nhân thiếu niên phát bệnh, nhưng trong mắt người khác, tất thảy đều có liên quan đến bọn họ. Bảo chủ trở về nếu biết, chắc chắn sẽ trách hỏi bọn họ. Vì vậy không ai dám quấy quá nữa, chỉ an phận nghĩ cách ứng biến tình hình về sau.Tổng quản cũng suy tư suốt hai ngày, cuối cùng đi tới chủ viện, gõ cửa đi vào phòng.Tô Tư Ninh ngồi dựa bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, thần tình có chút buồn chán. Thấy tổng quản đến, khẽ gật đầu chào ông rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ.Tổng quản đứng phía sau y một lúc lâu, cuối cùng mở miệng hỏi:”Công tử đối với thái độ những khách nhân kia cảm thấy sao?”Tô Tư Ninh không đáp. Tổng quản cũng không hỏi lại, chỉ lẳng lặng đứng. Ông chờ y tỏ thái độ nhưng chung quy không chờ y trả lời, chợt thấy một giọt thủy châu rời khóe mắt chảy xuống gương mặt nọ.Thiêu niên trầm mặc để lệ châu tuôn rơi, cũng không lau đi. Tổng quản tức thì biết ý, không nhiều lời nữa, xin cáo lui ra ngoài.Một ngày nữa trôi qua, tổng quản mang đến giấy thư chỉ, bên ngoài ghi tên các “khách nhân” ở hậu viện, nội dung đại khái cảm tạ bọn họ tới làm khách tại Ngân Tùng Bảo, nhưng mấy ngày gần đây Ngân Tùng Bảo phát sinh nhiều chuyện, hiện chỉ có thể thỉnh bọn họ rời đi, chừng nào Ngân Tùng Bảo ổn định đâu vào đó, sẽ sai người đến tạ lỗi vì đã không chiếu cố thỏa đáng, lễ nghĩa khó được chu toàn.Tổng quản mở thư chỉ đặt trên bàn, đứng bên cạnh mài mực, nói với Tô Tư Ninh:”Hiện tại người đã có đủ tư cách đề tên đóng dấu.”Tô Tư Ninh nhìn ông rồi nhìn thư chỉ, lặng lẽ. Một lát sau, rốt cục nhấc bút lên. Nhưng rất lâu không có hạ xuống, một giọt mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, thấm rất nhanh. Tô Tư Ninh nhìn vết mực hồi lâu, hạ mắt, bỏ bút, liền ly khai khỏi bàn.——————Tô Tư Ninh dọn về Tiểu Trúc. Mặc cho các tỳ nữ khuyên can thế nào, y cũng chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ trong phòng Tiểu Trúc, nhìn bầu trời bên ngoài, cho đến tận khi mặt trời ngả bóng về tây. Y không ly khai, các tỳ nữ cũng không biết làm sao, đành đem chăn nệm rải ra, hầu y rửa mặt sau đó lên giường ngủ. Sau đó, sinh hoạt hằng ngày vẫn như cũ, chỉ là không bao giờ y bước ra Tiểu Trúc một bước.Mạch Thanh, Mạch Hồng tất nhiên là theo y quay về Tiểu Trúc, Quyên Tử và Anh Tử thay phiên nhau đến Tiểu Trúc, cùng tỷ muội Mạch tử hầu hạ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của y. Mỗi ngày đều khuyên giải nhưng Tô Tư Ninh không đáp một câu, thỉnh thoảng mỉm cười với các nàng, nụ cười khiến lời khuyên chẳng thể thoát ra khỏi miệng. Về sau cũng không đề cập tới nữa, dù sao Ngân Tùng Bảo lớn như vậy, y thích ở chỗ nào thì ở chỗ đó, mọi người có thể quản được ư? Lúc trước y không muốn dọn đến chủ ốc, bảo chủ không khuyên nổi, huống chi hiện tại bảo chủ không có ở đây.Chớp mắt hơn hai mươi ngày nữa trôi qua, tổng quản lệnh hạ nhân từ trên xuống dưới quét dọn Ngân Tùng Bảo. Hai ngày trước bồ câu đưa tin báo Thương Mặc hôm nay sẽ trở về.Mặt trời xuống núi, màn đêm bao phủ, Thương Mặc cùng thuộc hạ giục ngựa quay về Ngân Tùng Bảo. Xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho một hạ nhân, Thương Mặc tiện tay cởi áo choàng, thẳng hướng chủ ốc đi đến. Tổng quản ở phía sau, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.Đến chủ ốc, liếc qua thấy sân vườn quạnh quẽ, Thương Mặc sinh nghi, đẩy cửa phòng đi vào, quả nhiên là không có ai. Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, nhưng không có một chút khí tức con người. Thương Mặc cau mày, xoay người, nhìn về phía tổng quản.Tổng quản cúi đầu, cung kính nói:”Công tử ở Tiểu Trúc.”Thương Mặc vung vạt áo, bước ra cửa cũng không quay đầu lại, cười lạnh: “Quay về sẽ hỏi ngươi.”“Vâng.” Tổng quản vẫn cúi đầu, theo phía sau Thương Mặc.Tiểu Trúc đèn đuốc sáng trưng. Mạch Hồng, Mạch Thanh, và cả Quyên Tử thấy hắn, cúi người hành lễ. Thương Mặc khoát tay, ý bảo bọn họ lui xuống phía dưới, tự mình đẩy cửa vào.Trong phòng có tiếng nước, bình phong dựng che ngang. Nhìn xuyên qua lớp lụa trắng có thể thấy bóng người nọ ngồi trong bồn gỗ, đang chà lau một bên vai.Thương Mặc nhãn thần càng thêm thâm trầm, d*c v*ng và nhớ nhung tích tụ hơn một tháng qua lập tức chảy xuống chỗ dưới bụng. Đi thẳng về phía trước, đẩy bình phong, thấy người nọ nhướn mắt nhìn mình, đầu tiên là có chút ngây ngốc, tiếp đến dẫn theo ý cười:”Ngươi đã trở về.”Thương Mặc không nói gì, trực tiếp giật khăn vắt bên cạnh, tiến đến bọc lấy thiếu niên vừa đứng dậy, sau đó ôm lấy y, hướng về phía giường.Tô Tư Ninh bị thả lên giường, nước được lau khô. Chiếc khăn đang cuốn quanh mình bị kéo sang một bên. Thương Mặc nhìn một lượt cơ thể y vì ngâm nước ấm mà có điểm phiếm hồng, sau đó cởi y phục.Tô Tư Ninh nhìn y phục trên người hắn từngkiện, từng kiện một ly khai rơi xuống đất, mặt càng thêm đỏ, mắt không biết phải nhìn đi đâu, thân thể run nhè nhẹ. Nhưng khi Thương Mặc đè lên, y chủ động vươn hai tay ôm lấy bờ vai hắn.Thương Mặc vì động tác này mà mỉm cười, lòng tràn ngập vui sướng. Đưa tay nhẹ nhàng kéo gáy y lại gần, để y ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn y thật sâu.
Những kẻ rời chủ viện suy nghĩ mãi không ra nguyên nhân thiếu niên phát bệnh, nhưng trong mắt người khác, tất thảy đều có liên quan đến bọn họ. Bảo chủ trở về nếu biết, chắc chắn sẽ trách hỏi bọn họ. Vì vậy không ai dám quấy quá nữa, chỉ an phận nghĩ cách ứng biến tình hình về sau.
Tổng quản cũng suy tư suốt hai ngày, cuối cùng đi tới chủ viện, gõ cửa đi vào phòng.
Tô Tư Ninh ngồi dựa bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, thần tình có chút buồn chán. Thấy tổng quản đến, khẽ gật đầu chào ông rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Tổng quản đứng phía sau y một lúc lâu, cuối cùng mở miệng hỏi:”Công tử đối với thái độ những khách nhân kia cảm thấy sao?”
Tô Tư Ninh không đáp. Tổng quản cũng không hỏi lại, chỉ lẳng lặng đứng. Ông chờ y tỏ thái độ nhưng chung quy không chờ y trả lời, chợt thấy một giọt thủy châu rời khóe mắt chảy xuống gương mặt nọ.
Thiêu niên trầm mặc để lệ châu tuôn rơi, cũng không lau đi. Tổng quản tức thì biết ý, không nhiều lời nữa, xin cáo lui ra ngoài.
Một ngày nữa trôi qua, tổng quản mang đến giấy thư chỉ, bên ngoài ghi tên các “khách nhân” ở hậu viện, nội dung đại khái cảm tạ bọn họ tới làm khách tại Ngân Tùng Bảo, nhưng mấy ngày gần đây Ngân Tùng Bảo phát sinh nhiều chuyện, hiện chỉ có thể thỉnh bọn họ rời đi, chừng nào Ngân Tùng Bảo ổn định đâu vào đó, sẽ sai người đến tạ lỗi vì đã không chiếu cố thỏa đáng, lễ nghĩa khó được chu toàn.
Tổng quản mở thư chỉ đặt trên bàn, đứng bên cạnh mài mực, nói với Tô Tư Ninh:”Hiện tại người đã có đủ tư cách đề tên đóng dấu.”
Tô Tư Ninh nhìn ông rồi nhìn thư chỉ, lặng lẽ. Một lát sau, rốt cục nhấc bút lên. Nhưng rất lâu không có hạ xuống, một giọt mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, thấm rất nhanh. Tô Tư Ninh nhìn vết mực hồi lâu, hạ mắt, bỏ bút, liền ly khai khỏi bàn.
——————
Tô Tư Ninh dọn về Tiểu Trúc. Mặc cho các tỳ nữ khuyên can thế nào, y cũng chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ trong phòng Tiểu Trúc, nhìn bầu trời bên ngoài, cho đến tận khi mặt trời ngả bóng về tây. Y không ly khai, các tỳ nữ cũng không biết làm sao, đành đem chăn nệm rải ra, hầu y rửa mặt sau đó lên giường ngủ. Sau đó, sinh hoạt hằng ngày vẫn như cũ, chỉ là không bao giờ y bước ra Tiểu Trúc một bước.
Mạch Thanh, Mạch Hồng tất nhiên là theo y quay về Tiểu Trúc, Quyên Tử và Anh Tử thay phiên nhau đến Tiểu Trúc, cùng tỷ muội Mạch tử hầu hạ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của y. Mỗi ngày đều khuyên giải nhưng Tô Tư Ninh không đáp một câu, thỉnh thoảng mỉm cười với các nàng, nụ cười khiến lời khuyên chẳng thể thoát ra khỏi miệng. Về sau cũng không đề cập tới nữa, dù sao Ngân Tùng Bảo lớn như vậy, y thích ở chỗ nào thì ở chỗ đó, mọi người có thể quản được ư? Lúc trước y không muốn dọn đến chủ ốc, bảo chủ không khuyên nổi, huống chi hiện tại bảo chủ không có ở đây.
Chớp mắt hơn hai mươi ngày nữa trôi qua, tổng quản lệnh hạ nhân từ trên xuống dưới quét dọn Ngân Tùng Bảo. Hai ngày trước bồ câu đưa tin báo Thương Mặc hôm nay sẽ trở về.
Mặt trời xuống núi, màn đêm bao phủ, Thương Mặc cùng thuộc hạ giục ngựa quay về Ngân Tùng Bảo. Xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho một hạ nhân, Thương Mặc tiện tay cởi áo choàng, thẳng hướng chủ ốc đi đến. Tổng quản ở phía sau, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.
Đến chủ ốc, liếc qua thấy sân vườn quạnh quẽ, Thương Mặc sinh nghi, đẩy cửa phòng đi vào, quả nhiên là không có ai. Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, nhưng không có một chút khí tức con người. Thương Mặc cau mày, xoay người, nhìn về phía tổng quản.
Tổng quản cúi đầu, cung kính nói:”Công tử ở Tiểu Trúc.”
Thương Mặc vung vạt áo, bước ra cửa cũng không quay đầu lại, cười lạnh: “Quay về sẽ hỏi ngươi.”
“Vâng.” Tổng quản vẫn cúi đầu, theo phía sau Thương Mặc.
Tiểu Trúc đèn đuốc sáng trưng. Mạch Hồng, Mạch Thanh, và cả Quyên Tử thấy hắn, cúi người hành lễ. Thương Mặc khoát tay, ý bảo bọn họ lui xuống phía dưới, tự mình đẩy cửa vào.
Trong phòng có tiếng nước, bình phong dựng che ngang. Nhìn xuyên qua lớp lụa trắng có thể thấy bóng người nọ ngồi trong bồn gỗ, đang chà lau một bên vai.
Thương Mặc nhãn thần càng thêm thâm trầm, d*c v*ng và nhớ nhung tích tụ hơn một tháng qua lập tức chảy xuống chỗ dưới bụng. Đi thẳng về phía trước, đẩy bình phong, thấy người nọ nhướn mắt nhìn mình, đầu tiên là có chút ngây ngốc, tiếp đến dẫn theo ý cười:”Ngươi đã trở về.”
Thương Mặc không nói gì, trực tiếp giật khăn vắt bên cạnh, tiến đến bọc lấy thiếu niên vừa đứng dậy, sau đó ôm lấy y, hướng về phía giường.
Tô Tư Ninh bị thả lên giường, nước được lau khô. Chiếc khăn đang cuốn quanh mình bị kéo sang một bên. Thương Mặc nhìn một lượt cơ thể y vì ngâm nước ấm mà có điểm phiếm hồng, sau đó cởi y phục.
Tô Tư Ninh nhìn y phục trên người hắn từngkiện, từng kiện một ly khai rơi xuống đất, mặt càng thêm đỏ, mắt không biết phải nhìn đi đâu, thân thể run nhè nhẹ. Nhưng khi Thương Mặc đè lên, y chủ động vươn hai tay ôm lấy bờ vai hắn.
Thương Mặc vì động tác này mà mỉm cười, lòng tràn ngập vui sướng. Đưa tay nhẹ nhàng kéo gáy y lại gần, để y ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn y thật sâu.
Nhược ThụTác giả: VainyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm HiệpTuyết rơi lắc rắc, chưa tới nửa canh giờ đã cao quá nửa người. Nam nhân rốt cuộc đã tỉnh lại, gắng gượng cử động thân thể. Nội lực tạm thời chưa quay về, hắn lảo đảo thân người đứng lên, vất vả tới bên một gốc đại thụ gần nhất. Có chỗ dựa lưng liền chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Dễ dàng nhận thấy vết thương nặng hơn hắn tưởng.Tuy rằng còn xa mới đạt tới thương tổn chí mạng, thế nhưng cũng thật lâu rồi hắn không có cảm giác đau đớn như vậy, đau đớn, nhức buốt chầm chậm thấm vào cơ thể từng chút một. Hắn biết từng giọt, từng giọt máu đang rời bỏ cơ thể mình nhưng cũng chẳng thể đưa tay ấn chặt cầm máu, bị trúng độc khiến toàn thân hắn bắt đầu cứng ngắc. Không rõ đã trải qua bao nhiêu lâu, ngay lúc hắn sắp mất đi tri giác thì nhờ sự cảnh giác qua nhiều năm rèn luyện, hắn nghe thấy tiếng chân người bước trong tuyết. Miễn cưỡng giữ cho thần trí tỉnh táo, trong ánh mắt mông lung, hắn thấy một thiếu niên ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn mình. Lúc đó hắn yên tâm hôn mê bất tỉnh. Lần thứ… Những kẻ rời chủ viện suy nghĩ mãi không ra nguyên nhân thiếu niên phát bệnh, nhưng trong mắt người khác, tất thảy đều có liên quan đến bọn họ. Bảo chủ trở về nếu biết, chắc chắn sẽ trách hỏi bọn họ. Vì vậy không ai dám quấy quá nữa, chỉ an phận nghĩ cách ứng biến tình hình về sau.Tổng quản cũng suy tư suốt hai ngày, cuối cùng đi tới chủ viện, gõ cửa đi vào phòng.Tô Tư Ninh ngồi dựa bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, thần tình có chút buồn chán. Thấy tổng quản đến, khẽ gật đầu chào ông rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ.Tổng quản đứng phía sau y một lúc lâu, cuối cùng mở miệng hỏi:”Công tử đối với thái độ những khách nhân kia cảm thấy sao?”Tô Tư Ninh không đáp. Tổng quản cũng không hỏi lại, chỉ lẳng lặng đứng. Ông chờ y tỏ thái độ nhưng chung quy không chờ y trả lời, chợt thấy một giọt thủy châu rời khóe mắt chảy xuống gương mặt nọ.Thiêu niên trầm mặc để lệ châu tuôn rơi, cũng không lau đi. Tổng quản tức thì biết ý, không nhiều lời nữa, xin cáo lui ra ngoài.Một ngày nữa trôi qua, tổng quản mang đến giấy thư chỉ, bên ngoài ghi tên các “khách nhân” ở hậu viện, nội dung đại khái cảm tạ bọn họ tới làm khách tại Ngân Tùng Bảo, nhưng mấy ngày gần đây Ngân Tùng Bảo phát sinh nhiều chuyện, hiện chỉ có thể thỉnh bọn họ rời đi, chừng nào Ngân Tùng Bảo ổn định đâu vào đó, sẽ sai người đến tạ lỗi vì đã không chiếu cố thỏa đáng, lễ nghĩa khó được chu toàn.Tổng quản mở thư chỉ đặt trên bàn, đứng bên cạnh mài mực, nói với Tô Tư Ninh:”Hiện tại người đã có đủ tư cách đề tên đóng dấu.”Tô Tư Ninh nhìn ông rồi nhìn thư chỉ, lặng lẽ. Một lát sau, rốt cục nhấc bút lên. Nhưng rất lâu không có hạ xuống, một giọt mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, thấm rất nhanh. Tô Tư Ninh nhìn vết mực hồi lâu, hạ mắt, bỏ bút, liền ly khai khỏi bàn.——————Tô Tư Ninh dọn về Tiểu Trúc. Mặc cho các tỳ nữ khuyên can thế nào, y cũng chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ trong phòng Tiểu Trúc, nhìn bầu trời bên ngoài, cho đến tận khi mặt trời ngả bóng về tây. Y không ly khai, các tỳ nữ cũng không biết làm sao, đành đem chăn nệm rải ra, hầu y rửa mặt sau đó lên giường ngủ. Sau đó, sinh hoạt hằng ngày vẫn như cũ, chỉ là không bao giờ y bước ra Tiểu Trúc một bước.Mạch Thanh, Mạch Hồng tất nhiên là theo y quay về Tiểu Trúc, Quyên Tử và Anh Tử thay phiên nhau đến Tiểu Trúc, cùng tỷ muội Mạch tử hầu hạ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của y. Mỗi ngày đều khuyên giải nhưng Tô Tư Ninh không đáp một câu, thỉnh thoảng mỉm cười với các nàng, nụ cười khiến lời khuyên chẳng thể thoát ra khỏi miệng. Về sau cũng không đề cập tới nữa, dù sao Ngân Tùng Bảo lớn như vậy, y thích ở chỗ nào thì ở chỗ đó, mọi người có thể quản được ư? Lúc trước y không muốn dọn đến chủ ốc, bảo chủ không khuyên nổi, huống chi hiện tại bảo chủ không có ở đây.Chớp mắt hơn hai mươi ngày nữa trôi qua, tổng quản lệnh hạ nhân từ trên xuống dưới quét dọn Ngân Tùng Bảo. Hai ngày trước bồ câu đưa tin báo Thương Mặc hôm nay sẽ trở về.Mặt trời xuống núi, màn đêm bao phủ, Thương Mặc cùng thuộc hạ giục ngựa quay về Ngân Tùng Bảo. Xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho một hạ nhân, Thương Mặc tiện tay cởi áo choàng, thẳng hướng chủ ốc đi đến. Tổng quản ở phía sau, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.Đến chủ ốc, liếc qua thấy sân vườn quạnh quẽ, Thương Mặc sinh nghi, đẩy cửa phòng đi vào, quả nhiên là không có ai. Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, nhưng không có một chút khí tức con người. Thương Mặc cau mày, xoay người, nhìn về phía tổng quản.Tổng quản cúi đầu, cung kính nói:”Công tử ở Tiểu Trúc.”Thương Mặc vung vạt áo, bước ra cửa cũng không quay đầu lại, cười lạnh: “Quay về sẽ hỏi ngươi.”“Vâng.” Tổng quản vẫn cúi đầu, theo phía sau Thương Mặc.Tiểu Trúc đèn đuốc sáng trưng. Mạch Hồng, Mạch Thanh, và cả Quyên Tử thấy hắn, cúi người hành lễ. Thương Mặc khoát tay, ý bảo bọn họ lui xuống phía dưới, tự mình đẩy cửa vào.Trong phòng có tiếng nước, bình phong dựng che ngang. Nhìn xuyên qua lớp lụa trắng có thể thấy bóng người nọ ngồi trong bồn gỗ, đang chà lau một bên vai.Thương Mặc nhãn thần càng thêm thâm trầm, d*c v*ng và nhớ nhung tích tụ hơn một tháng qua lập tức chảy xuống chỗ dưới bụng. Đi thẳng về phía trước, đẩy bình phong, thấy người nọ nhướn mắt nhìn mình, đầu tiên là có chút ngây ngốc, tiếp đến dẫn theo ý cười:”Ngươi đã trở về.”Thương Mặc không nói gì, trực tiếp giật khăn vắt bên cạnh, tiến đến bọc lấy thiếu niên vừa đứng dậy, sau đó ôm lấy y, hướng về phía giường.Tô Tư Ninh bị thả lên giường, nước được lau khô. Chiếc khăn đang cuốn quanh mình bị kéo sang một bên. Thương Mặc nhìn một lượt cơ thể y vì ngâm nước ấm mà có điểm phiếm hồng, sau đó cởi y phục.Tô Tư Ninh nhìn y phục trên người hắn từngkiện, từng kiện một ly khai rơi xuống đất, mặt càng thêm đỏ, mắt không biết phải nhìn đi đâu, thân thể run nhè nhẹ. Nhưng khi Thương Mặc đè lên, y chủ động vươn hai tay ôm lấy bờ vai hắn.Thương Mặc vì động tác này mà mỉm cười, lòng tràn ngập vui sướng. Đưa tay nhẹ nhàng kéo gáy y lại gần, để y ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn y thật sâu.