Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 89: Cô bị bao? (1)

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không quay đầu lại, chớp mắt vài cái với anh, người liền ở chỗ này, còn đi qua đâu?Sở Ngự Bắc nhấp môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ như nhật nguyệt chợt đến gần, đột nhiên không kịp phòng ngừa, người Tình Không đã tới trong lòng ngực anh rồi.Nói chính xác, là tới trên đùi anh, ngay sau đó, bả vai trầm xuống, hơi thở nhân vật lớn liền theo sát tới.Anh gối đầu lên trên vai Lộ Tình Không, hô hấp dán ở cổ cô, ngứa ngứa, quái dị nói không nên lời.Tình Không không được tự nhiên động động, “Anh thả tôi xuống dưới……” Âm cuối kéo đến có chút dài, nghe vào trong lỗ tai người đàn ông, càng như là làm nũng.“Đừng nhúc nhích, để tôi ngủ một lát.”“Tình Không tiểu thư, giấc ngủ tiên sinh vẫn luôn không phải rất tốt, cô để ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Tần Hãn lái xe xen lời.“Tôi lại không phải gối ôm……” Tình Không nói thầm, rốt cuộc cũng không có giãy giụa muốn xuống dưới nữa.Sở Ngự Bắc nhắm hai mắt, tham lam ngửi hơi thở độc đáo của cô, thật ra lần đầu tiên ôm cô từ tiệc quốc yến, anh liền phát hiện, hơi thở trên người cô có thể làm anh thả lỏng.Anh hơi có chút thần kinh suy nhược, luôn ngủ cạn, khi niên thiếu từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, cảnh giác càng cao hơn người bình thường, chỉ một chút gió thổi cỏ lay đều có thể bừng tỉnh.Lại không biết vì sao, hơi thở trên người Tình Không, có thể làm anh rất thả lỏng.“Từ hôm nay trở đi thích ứng đi, làm gối ôm cũng là một phần công việc của cô.”Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ở giữa cổ cô, nhưng trải qua tối hôm qua thân mật như vậy, Tình Không cảm thấy thập phần không thích ứng, nhưng lại không thể đẩy người ra, thân thể đều là cứng đờ.“Tôi không thoải mái…… A……”Lời nói của Tình Không còn chưa có nói xong, cũng đã bị Sở Ngự Bắc xoay về một phương hướng, lại trở về tư thế khóa ngồi ở trên đùi anh giống như tối hôm qua.Cô quả thực khóc không ra nước mắt.Tối hôm qua cô cũng không có ngủ ngon, cầm nắm tay nhỏ, dứt khoát cũng không làm ra vẻ, đầu ghé vào trước ngực anh, ôm lại eo của anh, chưa đến một lúc cũng ngủ luôn.Cảm nhận được bên hông nhiều thêm đôi tay nhỏ kia, người đàn ông ở góc độ người ta nhìn không thấy, cong cong khóe môi.Tần Hãn thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn sang đôi nam nữ ôm nhau ngủ kia, vừa an ủi, lại lo lắng sốt ruột.Sáng sớm đầu mùa hè, hoa thơm chim hót, thấm vào ruột gan, mà ba người ở bên trong xe đều không có tâm thưởng thức.Xe vững vàng ngừng ở cửa nam đại học T, Tình Không còn chưa có tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là ngủ đến quá ít.

Editor: May

Tình Không quay đầu lại, chớp mắt vài cái với anh, người liền ở chỗ này, còn đi qua đâu?

Sở Ngự Bắc nhấp môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ như nhật nguyệt chợt đến gần, đột nhiên không kịp phòng ngừa, người Tình Không đã tới trong lòng ngực anh rồi.

Nói chính xác, là tới trên đùi anh, ngay sau đó, bả vai trầm xuống, hơi thở nhân vật lớn liền theo sát tới.

Anh gối đầu lên trên vai Lộ Tình Không, hô hấp dán ở cổ cô, ngứa ngứa, quái dị nói không nên lời.

Tình Không không được tự nhiên động động, “Anh thả tôi xuống dưới……” Âm cuối kéo đến có chút dài, nghe vào trong lỗ tai người đàn ông, càng như là làm nũng.

“Đừng nhúc nhích, để tôi ngủ một lát.”

“Tình Không tiểu thư, giấc ngủ tiên sinh vẫn luôn không phải rất tốt, cô để ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Tần Hãn lái xe xen lời.

“Tôi lại không phải gối ôm……” Tình Không nói thầm, rốt cuộc cũng không có giãy giụa muốn xuống dưới nữa.

Sở Ngự Bắc nhắm hai mắt, tham lam ngửi hơi thở độc đáo của cô, thật ra lần đầu tiên ôm cô từ tiệc quốc yến, anh liền phát hiện, hơi thở trên người cô có thể làm anh thả lỏng.

Anh hơi có chút thần kinh suy nhược, luôn ngủ cạn, khi niên thiếu từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, cảnh giác càng cao hơn người bình thường, chỉ một chút gió thổi cỏ lay đều có thể bừng tỉnh.

Lại không biết vì sao, hơi thở trên người Tình Không, có thể làm anh rất thả lỏng.

“Từ hôm nay trở đi thích ứng đi, làm gối ôm cũng là một phần công việc của cô.”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ở giữa cổ cô, nhưng trải qua tối hôm qua thân mật như vậy, Tình Không cảm thấy thập phần không thích ứng, nhưng lại không thể đẩy người ra, thân thể đều là cứng đờ.

“Tôi không thoải mái…… A……”

Lời nói của Tình Không còn chưa có nói xong, cũng đã bị Sở Ngự Bắc xoay về một phương hướng, lại trở về tư thế khóa ngồi ở trên đùi anh giống như tối hôm qua.

Cô quả thực khóc không ra nước mắt.

Tối hôm qua cô cũng không có ngủ ngon, cầm nắm tay nhỏ, dứt khoát cũng không làm ra vẻ, đầu ghé vào trước ngực anh, ôm lại eo của anh, chưa đến một lúc cũng ngủ luôn.

Cảm nhận được bên hông nhiều thêm đôi tay nhỏ kia, người đàn ông ở góc độ người ta nhìn không thấy, cong cong khóe môi.

Tần Hãn thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn sang đôi nam nữ ôm nhau ngủ kia, vừa an ủi, lại lo lắng sốt ruột.

Sáng sớm đầu mùa hè, hoa thơm chim hót, thấm vào ruột gan, mà ba người ở bên trong xe đều không có tâm thưởng thức.

Xe vững vàng ngừng ở cửa nam đại học T, Tình Không còn chưa có tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là ngủ đến quá ít.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không quay đầu lại, chớp mắt vài cái với anh, người liền ở chỗ này, còn đi qua đâu?Sở Ngự Bắc nhấp môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ như nhật nguyệt chợt đến gần, đột nhiên không kịp phòng ngừa, người Tình Không đã tới trong lòng ngực anh rồi.Nói chính xác, là tới trên đùi anh, ngay sau đó, bả vai trầm xuống, hơi thở nhân vật lớn liền theo sát tới.Anh gối đầu lên trên vai Lộ Tình Không, hô hấp dán ở cổ cô, ngứa ngứa, quái dị nói không nên lời.Tình Không không được tự nhiên động động, “Anh thả tôi xuống dưới……” Âm cuối kéo đến có chút dài, nghe vào trong lỗ tai người đàn ông, càng như là làm nũng.“Đừng nhúc nhích, để tôi ngủ một lát.”“Tình Không tiểu thư, giấc ngủ tiên sinh vẫn luôn không phải rất tốt, cô để ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Tần Hãn lái xe xen lời.“Tôi lại không phải gối ôm……” Tình Không nói thầm, rốt cuộc cũng không có giãy giụa muốn xuống dưới nữa.Sở Ngự Bắc nhắm hai mắt, tham lam ngửi hơi thở độc đáo của cô, thật ra lần đầu tiên ôm cô từ tiệc quốc yến, anh liền phát hiện, hơi thở trên người cô có thể làm anh thả lỏng.Anh hơi có chút thần kinh suy nhược, luôn ngủ cạn, khi niên thiếu từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, cảnh giác càng cao hơn người bình thường, chỉ một chút gió thổi cỏ lay đều có thể bừng tỉnh.Lại không biết vì sao, hơi thở trên người Tình Không, có thể làm anh rất thả lỏng.“Từ hôm nay trở đi thích ứng đi, làm gối ôm cũng là một phần công việc của cô.”Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ở giữa cổ cô, nhưng trải qua tối hôm qua thân mật như vậy, Tình Không cảm thấy thập phần không thích ứng, nhưng lại không thể đẩy người ra, thân thể đều là cứng đờ.“Tôi không thoải mái…… A……”Lời nói của Tình Không còn chưa có nói xong, cũng đã bị Sở Ngự Bắc xoay về một phương hướng, lại trở về tư thế khóa ngồi ở trên đùi anh giống như tối hôm qua.Cô quả thực khóc không ra nước mắt.Tối hôm qua cô cũng không có ngủ ngon, cầm nắm tay nhỏ, dứt khoát cũng không làm ra vẻ, đầu ghé vào trước ngực anh, ôm lại eo của anh, chưa đến một lúc cũng ngủ luôn.Cảm nhận được bên hông nhiều thêm đôi tay nhỏ kia, người đàn ông ở góc độ người ta nhìn không thấy, cong cong khóe môi.Tần Hãn thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn sang đôi nam nữ ôm nhau ngủ kia, vừa an ủi, lại lo lắng sốt ruột.Sáng sớm đầu mùa hè, hoa thơm chim hót, thấm vào ruột gan, mà ba người ở bên trong xe đều không có tâm thưởng thức.Xe vững vàng ngừng ở cửa nam đại học T, Tình Không còn chưa có tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là ngủ đến quá ít.

Chương 89: Cô bị bao? (1)