Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 104: Là vì cô ta
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayRồi mới ấn xuống điều khiển từ xa, để Tần Hãn tiến vào.Sở Ngự Bắc không biết, bốn chữ “Chúng ta về nhà” mang đến cho Tình Không bao nhiêu rung động, tay nhỏ cô ôm chặt vòng eo người đàn ông, chôn thật sâu chính mình ở trong lồng ngực của anh, gần như tham lam mà hít lấy hơi thở độc hữu của anh.Đột nhiên, Tình Không cảm thấy chính mình có lẽ có thể không cần ngày mai.Không cần suy nghĩ tương lai như thế nào, chỉ cần giờ khắc này, hết lòng với cảm giác của mình, nghe theo trái tim của mình, sống ngay lúc này liền đủ.……Lúc xe lái vào biệt thự, Tình Không còn đang ngủ say ở trong lòng ngực của Sở Ngự Bắc, anh kéo cao âu phục một chút, che lại môi đỏ có chút sưng đỏ, liễm diễm đến mức làm người nhịn không được muốn ngắt lấy của cô, cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô, khom lưng ra ngoài.Mở cửa xe, Sở Ngự Bắc cảm thấy được khí tràng quanh thân có chút không đúng.Chân trước vừa mới rơi xuống đất, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da thủ công kiểu cũ lau đến tỏa sáng, lại hướng lên trên, là quần tây định chế cao cấp ủi đến không có một nếp nhăn xuất ra từ những thợ may của nhà họ Lý……Không cần nhìn lên trên nữa, Sở Ngự Bắc liền biết thân phận người tới.Anh tất cung tất kính mà nhẹ kêu một tiếng, “Ông ngoại.” Tay ôm Tình Không không tự giác mà nắm thật chặt.Một thân khí tràng không giận mà uy của Sở Ngự Bắc, đại khái chính là di truyền cách thế hệ từ ông lão trước mắt.Đương nhiên, lão tổng thống cả đời tung hoành quan trường, xưa đâu bằng nay so với Sở Ngự Bắc trẻ tuổi.“Cháu rời khỏi khi đang họp, chính là vì cô ta?”“Lão tổng thống đại nhân, tiên sinh ngài ấy……”“Lui ra!” Lão tổng thống lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Hãn một cái, “Bí thư không xứng chức như anh cũng nên thoái vị đi rồi.”Tần Hãn sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn mà thối lui đến sau lưng Sở Ngự Bắc.“Ông ngoại, nếu ngài tính toán giao quốc gia này cho cháu, nên toàn quyền tín nhiệm cháu, nếu không, ông ngoại có thể mời cao mình khác.” Tay Sở Ngự Bắc ôm Tình Không lại nắm thật chặt, nhàn nhạt nói.Đôi mắt sắc bén của lão tổng thống híp lại, liếc mắt nhìn khuôn mặt trứng bị âu phục che đi một nửa của Lộ Tình Không.“Cũng không phải là ta không tín nhiệm cháu, từ xưa hồng nhan họa thủy, cháu đường đường là chủ tịch của một quốc gia, buông chuyện quốc gia dân chúng không màng, ban ngày ban mặt ôm một người phụ nữ lai lịch không rõ, không biết kiểm điểm, đây còn ra thể thống gì!”
Editor: May
Rồi mới ấn xuống điều khiển từ xa, để Tần Hãn tiến vào.
Sở Ngự Bắc không biết, bốn chữ “Chúng ta về nhà” mang đến cho Tình Không bao nhiêu rung động, tay nhỏ cô ôm chặt vòng eo người đàn ông, chôn thật sâu chính mình ở trong lồng ngực của anh, gần như tham lam mà hít lấy hơi thở độc hữu của anh.
Đột nhiên, Tình Không cảm thấy chính mình có lẽ có thể không cần ngày mai.
Không cần suy nghĩ tương lai như thế nào, chỉ cần giờ khắc này, hết lòng với cảm giác của mình, nghe theo trái tim của mình, sống ngay lúc này liền đủ.
……
Lúc xe lái vào biệt thự, Tình Không còn đang ngủ say ở trong lòng ngực của Sở Ngự Bắc, anh kéo cao âu phục một chút, che lại môi đỏ có chút sưng đỏ, liễm diễm đến mức làm người nhịn không được muốn ngắt lấy của cô, cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô, khom lưng ra ngoài.
Mở cửa xe, Sở Ngự Bắc cảm thấy được khí tràng quanh thân có chút không đúng.
Chân trước vừa mới rơi xuống đất, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da thủ công kiểu cũ lau đến tỏa sáng, lại hướng lên trên, là quần tây định chế cao cấp ủi đến không có một nếp nhăn xuất ra từ những thợ may của nhà họ Lý……
Không cần nhìn lên trên nữa, Sở Ngự Bắc liền biết thân phận người tới.
Anh tất cung tất kính mà nhẹ kêu một tiếng, “Ông ngoại.” Tay ôm Tình Không không tự giác mà nắm thật chặt.
Một thân khí tràng không giận mà uy của Sở Ngự Bắc, đại khái chính là di truyền cách thế hệ từ ông lão trước mắt.
Đương nhiên, lão tổng thống cả đời tung hoành quan trường, xưa đâu bằng nay so với Sở Ngự Bắc trẻ tuổi.
“Cháu rời khỏi khi đang họp, chính là vì cô ta?”
“Lão tổng thống đại nhân, tiên sinh ngài ấy……”
“Lui ra!” Lão tổng thống lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Hãn một cái, “Bí thư không xứng chức như anh cũng nên thoái vị đi rồi.”
Tần Hãn sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn mà thối lui đến sau lưng Sở Ngự Bắc.
“Ông ngoại, nếu ngài tính toán giao quốc gia này cho cháu, nên toàn quyền tín nhiệm cháu, nếu không, ông ngoại có thể mời cao mình khác.” Tay Sở Ngự Bắc ôm Tình Không lại nắm thật chặt, nhàn nhạt nói.
Đôi mắt sắc bén của lão tổng thống híp lại, liếc mắt nhìn khuôn mặt trứng bị âu phục che đi một nửa của Lộ Tình Không.
“Cũng không phải là ta không tín nhiệm cháu, từ xưa hồng nhan họa thủy, cháu đường đường là chủ tịch của một quốc gia, buông chuyện quốc gia dân chúng không màng, ban ngày ban mặt ôm một người phụ nữ lai lịch không rõ, không biết kiểm điểm, đây còn ra thể thống gì!”
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayRồi mới ấn xuống điều khiển từ xa, để Tần Hãn tiến vào.Sở Ngự Bắc không biết, bốn chữ “Chúng ta về nhà” mang đến cho Tình Không bao nhiêu rung động, tay nhỏ cô ôm chặt vòng eo người đàn ông, chôn thật sâu chính mình ở trong lồng ngực của anh, gần như tham lam mà hít lấy hơi thở độc hữu của anh.Đột nhiên, Tình Không cảm thấy chính mình có lẽ có thể không cần ngày mai.Không cần suy nghĩ tương lai như thế nào, chỉ cần giờ khắc này, hết lòng với cảm giác của mình, nghe theo trái tim của mình, sống ngay lúc này liền đủ.……Lúc xe lái vào biệt thự, Tình Không còn đang ngủ say ở trong lòng ngực của Sở Ngự Bắc, anh kéo cao âu phục một chút, che lại môi đỏ có chút sưng đỏ, liễm diễm đến mức làm người nhịn không được muốn ngắt lấy của cô, cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô, khom lưng ra ngoài.Mở cửa xe, Sở Ngự Bắc cảm thấy được khí tràng quanh thân có chút không đúng.Chân trước vừa mới rơi xuống đất, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da thủ công kiểu cũ lau đến tỏa sáng, lại hướng lên trên, là quần tây định chế cao cấp ủi đến không có một nếp nhăn xuất ra từ những thợ may của nhà họ Lý……Không cần nhìn lên trên nữa, Sở Ngự Bắc liền biết thân phận người tới.Anh tất cung tất kính mà nhẹ kêu một tiếng, “Ông ngoại.” Tay ôm Tình Không không tự giác mà nắm thật chặt.Một thân khí tràng không giận mà uy của Sở Ngự Bắc, đại khái chính là di truyền cách thế hệ từ ông lão trước mắt.Đương nhiên, lão tổng thống cả đời tung hoành quan trường, xưa đâu bằng nay so với Sở Ngự Bắc trẻ tuổi.“Cháu rời khỏi khi đang họp, chính là vì cô ta?”“Lão tổng thống đại nhân, tiên sinh ngài ấy……”“Lui ra!” Lão tổng thống lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Hãn một cái, “Bí thư không xứng chức như anh cũng nên thoái vị đi rồi.”Tần Hãn sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn mà thối lui đến sau lưng Sở Ngự Bắc.“Ông ngoại, nếu ngài tính toán giao quốc gia này cho cháu, nên toàn quyền tín nhiệm cháu, nếu không, ông ngoại có thể mời cao mình khác.” Tay Sở Ngự Bắc ôm Tình Không lại nắm thật chặt, nhàn nhạt nói.Đôi mắt sắc bén của lão tổng thống híp lại, liếc mắt nhìn khuôn mặt trứng bị âu phục che đi một nửa của Lộ Tình Không.“Cũng không phải là ta không tín nhiệm cháu, từ xưa hồng nhan họa thủy, cháu đường đường là chủ tịch của một quốc gia, buông chuyện quốc gia dân chúng không màng, ban ngày ban mặt ôm một người phụ nữ lai lịch không rõ, không biết kiểm điểm, đây còn ra thể thống gì!”