Tác giả:

Thành phố S, trường đại học nam sinh  Phong Dương. Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại. Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không? Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy h**p nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha,…

Quyển 3 - Chương 10: Thực chi tính dã (*)

Đừng Chạy, Lão Sư!Tác giả: Lạc DậnTruyện Đam MỹThành phố S, trường đại học nam sinh  Phong Dương. Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại. Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không? Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy h**p nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha,… (*) Thực Chi Tính Dã: “Ăn cũng thuộc về bản chất”. Câu nói của Mạnh Tử, trích trong “Mạnh Tử — Cáo Tử Thượng”.Ý chỉ: Sự đói khát cũng như d*c v*ng (Thực) đều là một bản tính tự nhiên của con người (Tính).Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là anh sẽ đạt đến đỉnh điểm, chỉ một chút nữa thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể giải phóng. Ân Nhược Triệt bắt đầu mất dần kiên nhẫn.Lạc Dĩ Mạt đương nhiên biết anh muốn gì, quyết định không tiếp tục trêu đùa anh nữa, đưa tay cởi bỏ chiếc quần trong đã ướt hơn phân nửa, mở miệng tiếp tục l**m láp anh.th*n d*** được khoang miệng bao bọc, cái cảm giác này khiến người ta thoải mái đến tê dại, tất cả  tế bào thần kinh mẫn cảm đều bị k*ch th*ch triệt để. Tiếng la của Ân Nhược Triệt càng lúc càng lớn hơn, bàn tay đang chống trên mặt bàn cũng xiết chặt lại thành hình nấm đấm.Co một chân anh lên, nhanh như cắt, Lạc Dĩ Mạt nhắm ngay cửa động, dùng ngón tay cái mạnh mẽ ấn vào.“… A a a a a a…” Thứ dung dịch nóng ấm của Ân Nhược Triệt lập tức phun trào trong miệng người kia.Lạc Dĩ Mạt không chút cau mày, nuốt chửng toàn bộ vào trong cổ họng. Tuy hương vị của thứ ấy không dễ nuốt một chút nào, vừa tanh lại vừa chát, nhưng nó lại thuộc về người hắn yêu thương nhất, nên khi đến đầu lưỡi đều trở nên ngọt lịm.“Dĩ… Dĩ Mạt? Cậu ăn nó ư?” Ân Nhược Triệt sau khi đã điều chỉnh lại nhịp thở, không dám tin nhìn Lạc Dĩ Mạt.“Đúng! Ăn rất ngon.” Lạc Dĩ Mạt cười gian tiến đến gần anh.Ánh mắt ướt át của thầy thật sự quá đẹp.“Thứ ấy sao có thể ăn được?” Ân Nhược Triệt không dám nhìn thẳng vào hắn. Anh chưa từng nghĩ đến việc Lạc Dĩ Mạt lại đi nuốt thứ ấy của mình.“Thầy à, thầy có muốn nếm thử một chút hay không?” Lạc Dĩ Mạt giữ lấy gương mặt anh, khiến ánh nhìn của cả hai có dịp chạm vào nhau.“Ăn… của cậu hả?” Ân Nhược Triệt nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.Hắn rõ ràng không có ý này, tên ngốc kia lại tự tiện xuyên tạc. Có điều… đề nghị vừa rồi cũng không đến nỗi tệ, lần sau nhất định phải thử xem sao. Không muốn tiếp tục trêu chọc anh, Lạc Dĩ Mạt cầm lấy tay người kia, đẩy vào trong quần mình, hướng dẫn anh cầm lấy thứ đàn ông đang dựng đứng của hắn.“Thầy, em muốn.”“Ừm.”Lạc Dĩ Mạt một tay đặt nguyên trên hông anh, tay khác trực tiếp tiến vào cửa động. Ân Nhược Triệt nghe lời tựa hẳn vào vai hắn, một tay từ tốn x** n*n cho hắn, một tay cởi bỏ quần áo của đối phương, tận tình giúp hắn cảm thấy thoải mái.Vì toàn bộ chất bôi trơn đều để cả ở trong phòng ngủ, nên hôm nay hắn muốn tiện tay dùng bánh ga tô một phen, thay cho dịch lỏng.Lớp kem mềm mại, dường như vẫn còn lành lạnh, nhưng hoàn toàn đảm đương tốt vị trí của chất bôi trơn. “Thầy, em không nhịn được nữa. Nếu đau thì nói em.”“… Ưm…” Lạc Dĩ Mạt trực tiếp đẩy hai đầu ngón tay vào. Đột nhiên bỏ vào nhiều như vậy khiến cho cơ thể anh lúc đầu không kịp thích ứng, nhưng vì cả hai ngày nào cũng làm chuyện này nên động nhỏ của anh cũng nhanh chóng được mở ra. Sau cơn đau nhỏ nhoi kia, là trùng trùng điệp điệp bao nhiêu kh*** c*m.Vì mới phóng thích, nên đằng sau đặc biệt nhạy cảm, chỉ vài đầu ngón tay nhúc nhích của người kia… không đủ để thỏa mãn anh. “Dĩ Mạt… Được… Được rồi…”“Không được đâu thầy, còn chưa mở ra hết mà.”“Tôi nói được rồi mà.” Ân Nhược Triệt nhanh chóng kéo thứ ấy của hắn đến trước cửa động của mình, tay kia gạt bỏ bàn tay vẫn còn đâm rút kia ra, lập tức đẩy vào.Lối vào vẫn chưa mở hoàn toàn, khi tiến vào thân thể anh, cả hai đều đồng loạt nhíu mày.“Đau không?” Lạc Dĩ Mạt vừa hỏi vừa xem xét, ở yên trong cơ thể anh, không dám cử động.Ân Nhược Triệt lắc đầu động viên. “Tiếp đi!”Lạc Dĩ Mạt cúi người, cuốn anh vào một nụ hôn nóng bỏng, sau đó cầm tấm đệm lót ghế, tiến sát lại người Ân Nhược Triệt, nhấc anh lên, lót tấm đệm giữa nơi tiếp xúc của anh và chiếc bàn.“Thầy, em muốn cử động.”“… Ừm… Ư a… Ư… A ha…”Thân thể bị Lạc Dĩ Mạt kéo ra, ở giữa không trung. Tấm đệm lót giữa lưng anh và cạnh bàn giúp Ân Nhược Triệt không cảm thấy đau đớn, nhưng cánh tay lại phải miễn cưỡng chống lên bàn, làm trụ đỡ. Đôi chân thanh mảnh bị người kia đặt trên vai, thắt lưng bị kiềm giữ trong tay đối phương. Cảm giác bị khuất phục mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Mỗi lần hắn tiến vào đều khiến hông anh vô thức tuột xuống, tạo điều kiện cho thứ ấy thâm nhập sâu hơn, tưởng chừng chạm vào nội tạng của Ân Nhược Triệt.Tư thế này tuy khiến sự kết hợp của họ càng thêm hoàn mỹ, nhưng lại chỉ dựa vào lực đỡ của cánh tay Lạc Dĩ Mạt.“Thầy, đâm vào như thế này, thầy thích không?”“… A a… Aha… Cậu… đừng hỏi… tôi… A…” Lạc Dĩ Mạt lúc nào cũng thích dùng lời nói k*ch th*ch anh. Tuy rất khó nghe, nhưng sự k*ch th*ch còn lớn hơn.“Thầy, em vẫn luôn gọi thầy là thầy, nhưng thầy chưa dạy cho em bất cứ thứ gì!” Động tác của Lạc Dĩ Mạt vẫn không chậm lại. Hắn nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Ân Nhược Triệt, gian ác nói: “Tất cả những chuyện chăn gối đều là em dạy cho thầy. Chính em là người đã dạy thầy trở nên ph*ng đ*ng như thế này.”“Đừng nói nữa… A… Đừng… nói…”“Thầy, la lên cho em…” Lạc Dĩ Mạt nói với anh bằng giọng điệu trầm thấp nặng nề.Bị khỏa lấp bởi tầng tầng lớp lớp h*m m**n cháy bỏng, ánh mắt hắn bây giờ hung tợn đến đáng sợ.“Thầy, mau cầu xin em tiến sâu vào trong thầy. Cầu xin em điên cuồng đâm sâu vào trong thầy.”

(*) Thực Chi Tính Dã: “Ăn cũng thuộc về bản chất”. Câu nói của Mạnh Tử, trích trong “Mạnh Tử — Cáo Tử Thượng”.

Ý chỉ: Sự đói khát cũng như d*c v*ng (Thực) đều là một bản tính tự nhiên của con người (Tính).

Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là anh sẽ đạt đến đỉnh điểm, chỉ một chút nữa thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể giải phóng. Ân Nhược Triệt bắt đầu mất dần kiên nhẫn.

Lạc Dĩ Mạt đương nhiên biết anh muốn gì, quyết định không tiếp tục trêu đùa anh nữa, đưa tay cởi bỏ chiếc quần trong đã ướt hơn phân nửa, mở miệng tiếp tục l**m láp anh.

th*n d*** được khoang miệng bao bọc, cái cảm giác này khiến người ta thoải mái đến tê dại, tất cả  tế bào thần kinh mẫn cảm đều bị k*ch th*ch triệt để. Tiếng la của Ân Nhược Triệt càng lúc càng lớn hơn, bàn tay đang chống trên mặt bàn cũng xiết chặt lại thành hình nấm đấm.

Co một chân anh lên, nhanh như cắt, Lạc Dĩ Mạt nhắm ngay cửa động, dùng ngón tay cái mạnh mẽ ấn vào.

“… A a a a a a…” Thứ dung dịch nóng ấm của Ân Nhược Triệt lập tức phun trào trong miệng người kia.

Lạc Dĩ Mạt không chút cau mày, nuốt chửng toàn bộ vào trong cổ họng. Tuy hương vị của thứ ấy không dễ nuốt một chút nào, vừa tanh lại vừa chát, nhưng nó lại thuộc về người hắn yêu thương nhất, nên khi đến đầu lưỡi đều trở nên ngọt lịm.

“Dĩ… Dĩ Mạt? Cậu ăn nó ư?” Ân Nhược Triệt sau khi đã điều chỉnh lại nhịp thở, không dám tin nhìn Lạc Dĩ Mạt.

“Đúng! Ăn rất ngon.” Lạc Dĩ Mạt cười gian tiến đến gần anh.

Ánh mắt ướt át của thầy thật sự quá đẹp.

“Thứ ấy sao có thể ăn được?” Ân Nhược Triệt không dám nhìn thẳng vào hắn. Anh chưa từng nghĩ đến việc Lạc Dĩ Mạt lại đi nuốt thứ ấy của mình.

“Thầy à, thầy có muốn nếm thử một chút hay không?” Lạc Dĩ Mạt giữ lấy gương mặt anh, khiến ánh nhìn của cả hai có dịp chạm vào nhau.

“Ăn… của cậu hả?” Ân Nhược Triệt nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.

Hắn rõ ràng không có ý này, tên ngốc kia lại tự tiện xuyên tạc. Có điều… đề nghị vừa rồi cũng không đến nỗi tệ, lần sau nhất định phải thử xem sao. Không muốn tiếp tục trêu chọc anh, Lạc Dĩ Mạt cầm lấy tay người kia, đẩy vào trong quần mình, hướng dẫn anh cầm lấy thứ đàn ông đang dựng đứng của hắn.

“Thầy, em muốn.”

“Ừm.”

Lạc Dĩ Mạt một tay đặt nguyên trên hông anh, tay khác trực tiếp tiến vào cửa động. Ân Nhược Triệt nghe lời tựa hẳn vào vai hắn, một tay từ tốn x** n*n cho hắn, một tay cởi bỏ quần áo của đối phương, tận tình giúp hắn cảm thấy thoải mái.

Vì toàn bộ chất bôi trơn đều để cả ở trong phòng ngủ, nên hôm nay hắn muốn tiện tay dùng bánh ga tô một phen, thay cho dịch lỏng.

Lớp kem mềm mại, dường như vẫn còn lành lạnh, nhưng hoàn toàn đảm đương tốt vị trí của chất bôi trơn. “Thầy, em không nhịn được nữa. Nếu đau thì nói em.”

“… Ưm…” Lạc Dĩ Mạt trực tiếp đẩy hai đầu ngón tay vào. Đột nhiên bỏ vào nhiều như vậy khiến cho cơ thể anh lúc đầu không kịp thích ứng, nhưng vì cả hai ngày nào cũng làm chuyện này nên động nhỏ của anh cũng nhanh chóng được mở ra. Sau cơn đau nhỏ nhoi kia, là trùng trùng điệp điệp bao nhiêu kh*** c*m.Vì mới phóng thích, nên đằng sau đặc biệt nhạy cảm, chỉ vài đầu ngón tay nhúc nhích của người kia… không đủ để thỏa mãn anh. “Dĩ Mạt… Được… Được rồi…”

“Không được đâu thầy, còn chưa mở ra hết mà.”

“Tôi nói được rồi mà.” Ân Nhược Triệt nhanh chóng kéo thứ ấy của hắn đến trước cửa động của mình, tay kia gạt bỏ bàn tay vẫn còn đâm rút kia ra, lập tức đẩy vào.

Lối vào vẫn chưa mở hoàn toàn, khi tiến vào thân thể anh, cả hai đều đồng loạt nhíu mày.

“Đau không?” Lạc Dĩ Mạt vừa hỏi vừa xem xét, ở yên trong cơ thể anh, không dám cử động.

Ân Nhược Triệt lắc đầu động viên. “Tiếp đi!”

Lạc Dĩ Mạt cúi người, cuốn anh vào một nụ hôn nóng bỏng, sau đó cầm tấm đệm lót ghế, tiến sát lại người Ân Nhược Triệt, nhấc anh lên, lót tấm đệm giữa nơi tiếp xúc của anh và chiếc bàn.

“Thầy, em muốn cử động.”

“… Ừm… Ư a… Ư… A ha…”

Thân thể bị Lạc Dĩ Mạt kéo ra, ở giữa không trung. Tấm đệm lót giữa lưng anh và cạnh bàn giúp Ân Nhược Triệt không cảm thấy đau đớn, nhưng cánh tay lại phải miễn cưỡng chống lên bàn, làm trụ đỡ. Đôi chân thanh mảnh bị người kia đặt trên vai, thắt lưng bị kiềm giữ trong tay đối phương. Cảm giác bị khuất phục mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Mỗi lần hắn tiến vào đều khiến hông anh vô thức tuột xuống, tạo điều kiện cho thứ ấy thâm nhập sâu hơn, tưởng chừng chạm vào nội tạng của Ân Nhược Triệt.

Tư thế này tuy khiến sự kết hợp của họ càng thêm hoàn mỹ, nhưng lại chỉ dựa vào lực đỡ của cánh tay Lạc Dĩ Mạt.

“Thầy, đâm vào như thế này, thầy thích không?”

“… A a… Aha… Cậu… đừng hỏi… tôi… A…” Lạc Dĩ Mạt lúc nào cũng thích dùng lời nói k*ch th*ch anh. Tuy rất khó nghe, nhưng sự k*ch th*ch còn lớn hơn.

“Thầy, em vẫn luôn gọi thầy là thầy, nhưng thầy chưa dạy cho em bất cứ thứ gì!” Động tác của Lạc Dĩ Mạt vẫn không chậm lại. Hắn nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Ân Nhược Triệt, gian ác nói: “Tất cả những chuyện chăn gối đều là em dạy cho thầy. Chính em là người đã dạy thầy trở nên ph*ng đ*ng như thế này.”

“Đừng nói nữa… A… Đừng… nói…”

“Thầy, la lên cho em…” Lạc Dĩ Mạt nói với anh bằng giọng điệu trầm thấp nặng nề.

Bị khỏa lấp bởi tầng tầng lớp lớp h*m m**n cháy bỏng, ánh mắt hắn bây giờ hung tợn đến đáng sợ.

“Thầy, mau cầu xin em tiến sâu vào trong thầy. Cầu xin em điên cuồng đâm sâu vào trong thầy.”

Đừng Chạy, Lão Sư!Tác giả: Lạc DậnTruyện Đam MỹThành phố S, trường đại học nam sinh  Phong Dương. Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại. Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không? Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy h**p nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha,… (*) Thực Chi Tính Dã: “Ăn cũng thuộc về bản chất”. Câu nói của Mạnh Tử, trích trong “Mạnh Tử — Cáo Tử Thượng”.Ý chỉ: Sự đói khát cũng như d*c v*ng (Thực) đều là một bản tính tự nhiên của con người (Tính).Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là anh sẽ đạt đến đỉnh điểm, chỉ một chút nữa thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể giải phóng. Ân Nhược Triệt bắt đầu mất dần kiên nhẫn.Lạc Dĩ Mạt đương nhiên biết anh muốn gì, quyết định không tiếp tục trêu đùa anh nữa, đưa tay cởi bỏ chiếc quần trong đã ướt hơn phân nửa, mở miệng tiếp tục l**m láp anh.th*n d*** được khoang miệng bao bọc, cái cảm giác này khiến người ta thoải mái đến tê dại, tất cả  tế bào thần kinh mẫn cảm đều bị k*ch th*ch triệt để. Tiếng la của Ân Nhược Triệt càng lúc càng lớn hơn, bàn tay đang chống trên mặt bàn cũng xiết chặt lại thành hình nấm đấm.Co một chân anh lên, nhanh như cắt, Lạc Dĩ Mạt nhắm ngay cửa động, dùng ngón tay cái mạnh mẽ ấn vào.“… A a a a a a…” Thứ dung dịch nóng ấm của Ân Nhược Triệt lập tức phun trào trong miệng người kia.Lạc Dĩ Mạt không chút cau mày, nuốt chửng toàn bộ vào trong cổ họng. Tuy hương vị của thứ ấy không dễ nuốt một chút nào, vừa tanh lại vừa chát, nhưng nó lại thuộc về người hắn yêu thương nhất, nên khi đến đầu lưỡi đều trở nên ngọt lịm.“Dĩ… Dĩ Mạt? Cậu ăn nó ư?” Ân Nhược Triệt sau khi đã điều chỉnh lại nhịp thở, không dám tin nhìn Lạc Dĩ Mạt.“Đúng! Ăn rất ngon.” Lạc Dĩ Mạt cười gian tiến đến gần anh.Ánh mắt ướt át của thầy thật sự quá đẹp.“Thứ ấy sao có thể ăn được?” Ân Nhược Triệt không dám nhìn thẳng vào hắn. Anh chưa từng nghĩ đến việc Lạc Dĩ Mạt lại đi nuốt thứ ấy của mình.“Thầy à, thầy có muốn nếm thử một chút hay không?” Lạc Dĩ Mạt giữ lấy gương mặt anh, khiến ánh nhìn của cả hai có dịp chạm vào nhau.“Ăn… của cậu hả?” Ân Nhược Triệt nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.Hắn rõ ràng không có ý này, tên ngốc kia lại tự tiện xuyên tạc. Có điều… đề nghị vừa rồi cũng không đến nỗi tệ, lần sau nhất định phải thử xem sao. Không muốn tiếp tục trêu chọc anh, Lạc Dĩ Mạt cầm lấy tay người kia, đẩy vào trong quần mình, hướng dẫn anh cầm lấy thứ đàn ông đang dựng đứng của hắn.“Thầy, em muốn.”“Ừm.”Lạc Dĩ Mạt một tay đặt nguyên trên hông anh, tay khác trực tiếp tiến vào cửa động. Ân Nhược Triệt nghe lời tựa hẳn vào vai hắn, một tay từ tốn x** n*n cho hắn, một tay cởi bỏ quần áo của đối phương, tận tình giúp hắn cảm thấy thoải mái.Vì toàn bộ chất bôi trơn đều để cả ở trong phòng ngủ, nên hôm nay hắn muốn tiện tay dùng bánh ga tô một phen, thay cho dịch lỏng.Lớp kem mềm mại, dường như vẫn còn lành lạnh, nhưng hoàn toàn đảm đương tốt vị trí của chất bôi trơn. “Thầy, em không nhịn được nữa. Nếu đau thì nói em.”“… Ưm…” Lạc Dĩ Mạt trực tiếp đẩy hai đầu ngón tay vào. Đột nhiên bỏ vào nhiều như vậy khiến cho cơ thể anh lúc đầu không kịp thích ứng, nhưng vì cả hai ngày nào cũng làm chuyện này nên động nhỏ của anh cũng nhanh chóng được mở ra. Sau cơn đau nhỏ nhoi kia, là trùng trùng điệp điệp bao nhiêu kh*** c*m.Vì mới phóng thích, nên đằng sau đặc biệt nhạy cảm, chỉ vài đầu ngón tay nhúc nhích của người kia… không đủ để thỏa mãn anh. “Dĩ Mạt… Được… Được rồi…”“Không được đâu thầy, còn chưa mở ra hết mà.”“Tôi nói được rồi mà.” Ân Nhược Triệt nhanh chóng kéo thứ ấy của hắn đến trước cửa động của mình, tay kia gạt bỏ bàn tay vẫn còn đâm rút kia ra, lập tức đẩy vào.Lối vào vẫn chưa mở hoàn toàn, khi tiến vào thân thể anh, cả hai đều đồng loạt nhíu mày.“Đau không?” Lạc Dĩ Mạt vừa hỏi vừa xem xét, ở yên trong cơ thể anh, không dám cử động.Ân Nhược Triệt lắc đầu động viên. “Tiếp đi!”Lạc Dĩ Mạt cúi người, cuốn anh vào một nụ hôn nóng bỏng, sau đó cầm tấm đệm lót ghế, tiến sát lại người Ân Nhược Triệt, nhấc anh lên, lót tấm đệm giữa nơi tiếp xúc của anh và chiếc bàn.“Thầy, em muốn cử động.”“… Ừm… Ư a… Ư… A ha…”Thân thể bị Lạc Dĩ Mạt kéo ra, ở giữa không trung. Tấm đệm lót giữa lưng anh và cạnh bàn giúp Ân Nhược Triệt không cảm thấy đau đớn, nhưng cánh tay lại phải miễn cưỡng chống lên bàn, làm trụ đỡ. Đôi chân thanh mảnh bị người kia đặt trên vai, thắt lưng bị kiềm giữ trong tay đối phương. Cảm giác bị khuất phục mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Mỗi lần hắn tiến vào đều khiến hông anh vô thức tuột xuống, tạo điều kiện cho thứ ấy thâm nhập sâu hơn, tưởng chừng chạm vào nội tạng của Ân Nhược Triệt.Tư thế này tuy khiến sự kết hợp của họ càng thêm hoàn mỹ, nhưng lại chỉ dựa vào lực đỡ của cánh tay Lạc Dĩ Mạt.“Thầy, đâm vào như thế này, thầy thích không?”“… A a… Aha… Cậu… đừng hỏi… tôi… A…” Lạc Dĩ Mạt lúc nào cũng thích dùng lời nói k*ch th*ch anh. Tuy rất khó nghe, nhưng sự k*ch th*ch còn lớn hơn.“Thầy, em vẫn luôn gọi thầy là thầy, nhưng thầy chưa dạy cho em bất cứ thứ gì!” Động tác của Lạc Dĩ Mạt vẫn không chậm lại. Hắn nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Ân Nhược Triệt, gian ác nói: “Tất cả những chuyện chăn gối đều là em dạy cho thầy. Chính em là người đã dạy thầy trở nên ph*ng đ*ng như thế này.”“Đừng nói nữa… A… Đừng… nói…”“Thầy, la lên cho em…” Lạc Dĩ Mạt nói với anh bằng giọng điệu trầm thấp nặng nề.Bị khỏa lấp bởi tầng tầng lớp lớp h*m m**n cháy bỏng, ánh mắt hắn bây giờ hung tợn đến đáng sợ.“Thầy, mau cầu xin em tiến sâu vào trong thầy. Cầu xin em điên cuồng đâm sâu vào trong thầy.”

Quyển 3 - Chương 10: Thực chi tính dã (*)