Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 120: Xem tiền như rác

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không lần thứ hai vô ngữ, bị cô ấy đánh bại, có loại cảm giác lên thuyền giặc.“Diệp Tử, chúng ta đây là đi nơi nào nha?” Tình Không càng nhìn càng thấy không thích hợp, đường lớn không đi, sao cứ phải đi loại đường nhỏ thâm sâu này.“Tới rồi cậu sẽ biết a, dù sao cậu cũng không thể đi xuống.”Tình Không, “……”Cuối cùng, Tình Không đi theo khuê mật không đáng tin cậy nghiêm trọng này, tới một địa phương giống như sòng bạc ngầm.“Cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì?”Diệp Nam Sanh đóng cửa xe, mặt đương nhiên lại không biểu tình nói, “Bài bạc a, cậu không nghe nói qua tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý sao?”Tình Không tự nhiên cũng không phải nữ tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn gì, nếu đã tới, cũng không che giấu, dứt khoát buông ra tới bồi Diệp Nam Sanh đại sát tam phương.Sòng bạc ngầm rộn ràng nhốn nháo, đủ loại hạng người người gì cũng có, duy chỉ không có loại cô gái nhỏ nũng nịu như Tình Không và Diệp Nam Sanh.Chỉ là phần lớn người đều giết đỏ cả mắt rồi, cũng không có chú ý tới các cô lắm.“Tới tới tới, không lừa già dối trẻ, mua xong rời tay……”Diệp Nam Sanh lôi kéo Tình Không, đi đến một phía trước một cái bàn đánh cược đại tiểu, không nói hai lời “rầm” mà một tiếng, thả một chồng nhân dân tệ đè ở trên mặt chữ “Ba số sáu”.“Tôi mua thông sát!”Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chủ nhân giọng nói nũng nịu này, Tình Không đỡ trán, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.Người chưa từng đánh cược cũng đều biết, tỷ lệ mở xúc xắc số đầu có bao nhiêu thấp, huống chi là chỉ định số đầu lớn nhất, có đôi khi một ngày đều không mở ra được một lần.Diệp Nam Sanh con nhóc chết tiệt kia vừa tiến đến liền đặt hết toàn bộ tài sản.“Như thế nào? Số tiền quá nhỏ, các người không chịu lý sao?” Diệp Nam Sanh chớp mắt to vô tội nhìn chằm chằm người chia bài.Người chia bài nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải, chỉ cần khách nhân đặt cược, chúng tôi đều nhận, không so đo lớn nhỏ.”Người chia bài đổi một vạn đồng của Diệp Nam Sanh thành thẻ đánh bạc, ánh mắt nhìn cô hiển nhiên là đang nhìn một kẻ siêu cấp xem tiền như rác

Editor: May

Tình Không lần thứ hai vô ngữ, bị cô ấy đánh bại, có loại cảm giác lên thuyền giặc.

“Diệp Tử, chúng ta đây là đi nơi nào nha?” Tình Không càng nhìn càng thấy không thích hợp, đường lớn không đi, sao cứ phải đi loại đường nhỏ thâm sâu này.

“Tới rồi cậu sẽ biết a, dù sao cậu cũng không thể đi xuống.”

Tình Không, “……”

Cuối cùng, Tình Không đi theo khuê mật không đáng tin cậy nghiêm trọng này, tới một địa phương giống như sòng bạc ngầm.

“Cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì?”

Diệp Nam Sanh đóng cửa xe, mặt đương nhiên lại không biểu tình nói, “Bài bạc a, cậu không nghe nói qua tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý sao?”

Tình Không tự nhiên cũng không phải nữ tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn gì, nếu đã tới, cũng không che giấu, dứt khoát buông ra tới bồi Diệp Nam Sanh đại sát tam phương.

Sòng bạc ngầm rộn ràng nhốn nháo, đủ loại hạng người người gì cũng có, duy chỉ không có loại cô gái nhỏ nũng nịu như Tình Không và Diệp Nam Sanh.

Chỉ là phần lớn người đều giết đỏ cả mắt rồi, cũng không có chú ý tới các cô lắm.

“Tới tới tới, không lừa già dối trẻ, mua xong rời tay……”

Diệp Nam Sanh lôi kéo Tình Không, đi đến một phía trước một cái bàn đánh cược đại tiểu, không nói hai lời “rầm” mà một tiếng, thả một chồng nhân dân tệ đè ở trên mặt chữ “Ba số sáu”.

“Tôi mua thông sát!”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chủ nhân giọng nói nũng nịu này, Tình Không đỡ trán, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Người chưa từng đánh cược cũng đều biết, tỷ lệ mở xúc xắc số đầu có bao nhiêu thấp, huống chi là chỉ định số đầu lớn nhất, có đôi khi một ngày đều không mở ra được một lần.

Diệp Nam Sanh con nhóc chết tiệt kia vừa tiến đến liền đặt hết toàn bộ tài sản.

“Như thế nào? Số tiền quá nhỏ, các người không chịu lý sao?” Diệp Nam Sanh chớp mắt to vô tội nhìn chằm chằm người chia bài.

Người chia bài nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải, chỉ cần khách nhân đặt cược, chúng tôi đều nhận, không so đo lớn nhỏ.”

Người chia bài đổi một vạn đồng của Diệp Nam Sanh thành thẻ đánh bạc, ánh mắt nhìn cô hiển nhiên là đang nhìn một kẻ siêu cấp xem tiền như rác

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không lần thứ hai vô ngữ, bị cô ấy đánh bại, có loại cảm giác lên thuyền giặc.“Diệp Tử, chúng ta đây là đi nơi nào nha?” Tình Không càng nhìn càng thấy không thích hợp, đường lớn không đi, sao cứ phải đi loại đường nhỏ thâm sâu này.“Tới rồi cậu sẽ biết a, dù sao cậu cũng không thể đi xuống.”Tình Không, “……”Cuối cùng, Tình Không đi theo khuê mật không đáng tin cậy nghiêm trọng này, tới một địa phương giống như sòng bạc ngầm.“Cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì?”Diệp Nam Sanh đóng cửa xe, mặt đương nhiên lại không biểu tình nói, “Bài bạc a, cậu không nghe nói qua tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý sao?”Tình Không tự nhiên cũng không phải nữ tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn gì, nếu đã tới, cũng không che giấu, dứt khoát buông ra tới bồi Diệp Nam Sanh đại sát tam phương.Sòng bạc ngầm rộn ràng nhốn nháo, đủ loại hạng người người gì cũng có, duy chỉ không có loại cô gái nhỏ nũng nịu như Tình Không và Diệp Nam Sanh.Chỉ là phần lớn người đều giết đỏ cả mắt rồi, cũng không có chú ý tới các cô lắm.“Tới tới tới, không lừa già dối trẻ, mua xong rời tay……”Diệp Nam Sanh lôi kéo Tình Không, đi đến một phía trước một cái bàn đánh cược đại tiểu, không nói hai lời “rầm” mà một tiếng, thả một chồng nhân dân tệ đè ở trên mặt chữ “Ba số sáu”.“Tôi mua thông sát!”Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chủ nhân giọng nói nũng nịu này, Tình Không đỡ trán, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.Người chưa từng đánh cược cũng đều biết, tỷ lệ mở xúc xắc số đầu có bao nhiêu thấp, huống chi là chỉ định số đầu lớn nhất, có đôi khi một ngày đều không mở ra được một lần.Diệp Nam Sanh con nhóc chết tiệt kia vừa tiến đến liền đặt hết toàn bộ tài sản.“Như thế nào? Số tiền quá nhỏ, các người không chịu lý sao?” Diệp Nam Sanh chớp mắt to vô tội nhìn chằm chằm người chia bài.Người chia bài nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải, chỉ cần khách nhân đặt cược, chúng tôi đều nhận, không so đo lớn nhỏ.”Người chia bài đổi một vạn đồng của Diệp Nam Sanh thành thẻ đánh bạc, ánh mắt nhìn cô hiển nhiên là đang nhìn một kẻ siêu cấp xem tiền như rác

Chương 120: Xem tiền như rác