Thành phố S, trường đại học nam sinh Phong Dương. Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại. Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không? Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy h**p nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha,…
Quyển 3 - Chương 35: Tình và dục
Đừng Chạy, Lão Sư!Tác giả: Lạc DậnTruyện Đam MỹThành phố S, trường đại học nam sinh Phong Dương. Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại. Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không? Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy h**p nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha,… “Tại sao?” Cuối cùng Ân Nhược Triệt cũng dời ánh nhìn yêu thương khỏi những vết sẹo kia, mở to mắt nhìn hắn.“Vì… em nhớ thầy.” Lạc Dĩ Mạt ngồi dậy, tựa trán mình vào trán anh. “Mỗi khi nhớ đến thầy, nhớ đến nỗi không sao dừng lại được, em đành dùng một con dao nhỏ cứa vào da thịt mình. Triệt, thầy đừng khóc. Chỉ có nỗi đau thể xác mới giảm bớt phần nào cơn đau dai dẳng trong tâm hồn. Mỗi lần như vậy, em đều đau đớn đến ngạt thở, cảm giác như có thứ gì đấy tắc nghẽn nơi cuống họng. Em không còn cách nào khác. Chỉ có như vậy, chỉ có ở chỗ mà người khác không sao phát hiện, em mới có thể giải tỏa nỗi thống khổ của mình.”“Khốn kiếp! Sao cậu có thể hủy hoại cơ thể mình đến nhường này?” Nước mắt nhỏ xuống thấm ướt gương mặt. Nỗi đau chia cắt suốt ba năm, anh có thể không biết ư, có thể không hiểu ư? Nhưng tại sao hắn lại chọn cách cực đoan này để giảm bớt đau đớn?“Khóc gì chứ? Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta kia mà, là ngày đại hỉ đấy!” Lạc Dĩ Mạt giữ lấy cằm anh, cọ xát môi mình vào môi anh. Khoang miệng Ân Nhược Triệt chỉ toàn vị đắng nghét. Hóa ra nước mắt đau lòng lại có vị mặn đắng đến nhường này. “Làm ơn cười đi mà! Triệt, ba năm không chạm vào thầy, nhẫn nhịn đến phát điên. Thầy nhất định phải dùng cách này hành hạ em sao?”Kéo tay người kia đặt lên thứ ấy của mình, không đợi anh phản ứng, Lạc Dĩ Mạt đã ấn anh xuống giường. “Em chờ hết nổi rồi. Thầy đúng là đang hành hạ người khác mà. Lần sau sẽ để thầy chủ động. Bây giờ em sẽ ăn thầy!”……“Thầy… ngày mai, em nhất định khiến thầy không thể bước xuống giường…”……Đêm động phòng ngập vị ái tình, đúng là khiến những ai vô tình nghe thấy, nhìn thấy phải đỏ mặt tía tai. (* Còn ai ngoài tác giả đây)Có lẽ “tình” không thể chỉ dùng một chữ “dục” để hình dung, nhưng chữ “dục” ấy một khi thiếu đi yêu thương lại là một chữ “dục” không trọn vẹn. Chỉ khi yêu, con người ta mới thật sự cảm nhận đầy đủ hương vị của đam mê. Cũng chỉ khi yêu, con người ta mới hiểu ra rằng, nét mặt hòa lẫn âm thanh thỏa mãn của người mình yêu, là điều vĩnh viễn không có ai thay thế được.Trong lúc hai cơ thể giao hòa làm một, có nhiều kẻ vì người mình yêu thương mà sẵn sàng làm những thứ bản thân không ham thích, nhưng… chỉ cần nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của người kia, thử hỏi còn ai để tâm tính toán nữa đây?
“Tại sao?” Cuối cùng Ân Nhược Triệt cũng dời ánh nhìn yêu thương khỏi những vết sẹo kia, mở to mắt nhìn hắn.
“Vì… em nhớ thầy.” Lạc Dĩ Mạt ngồi dậy, tựa trán mình vào trán anh. “Mỗi khi nhớ đến thầy, nhớ đến nỗi không sao dừng lại được, em đành dùng một con dao nhỏ cứa vào da thịt mình. Triệt, thầy đừng khóc. Chỉ có nỗi đau thể xác mới giảm bớt phần nào cơn đau dai dẳng trong tâm hồn. Mỗi lần như vậy, em đều đau đớn đến ngạt thở, cảm giác như có thứ gì đấy tắc nghẽn nơi cuống họng. Em không còn cách nào khác. Chỉ có như vậy, chỉ có ở chỗ mà người khác không sao phát hiện, em mới có thể giải tỏa nỗi thống khổ của mình.”
“Khốn kiếp! Sao cậu có thể hủy hoại cơ thể mình đến nhường này?” Nước mắt nhỏ xuống thấm ướt gương mặt. Nỗi đau chia cắt suốt ba năm, anh có thể không biết ư, có thể không hiểu ư? Nhưng tại sao hắn lại chọn cách cực đoan này để giảm bớt đau đớn?
“Khóc gì chứ? Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta kia mà, là ngày đại hỉ đấy!” Lạc Dĩ Mạt giữ lấy cằm anh, cọ xát môi mình vào môi anh. Khoang miệng Ân Nhược Triệt chỉ toàn vị đắng nghét. Hóa ra nước mắt đau lòng lại có vị mặn đắng đến nhường này. “Làm ơn cười đi mà! Triệt, ba năm không chạm vào thầy, nhẫn nhịn đến phát điên. Thầy nhất định phải dùng cách này hành hạ em sao?”
Kéo tay người kia đặt lên thứ ấy của mình, không đợi anh phản ứng, Lạc Dĩ Mạt đã ấn anh xuống giường. “Em chờ hết nổi rồi. Thầy đúng là đang hành hạ người khác mà. Lần sau sẽ để thầy chủ động. Bây giờ em sẽ ăn thầy!”
…
…
“Thầy… ngày mai, em nhất định khiến thầy không thể bước xuống giường…”
…
…
Đêm động phòng ngập vị ái tình, đúng là khiến những ai vô tình nghe thấy, nhìn thấy phải đỏ mặt tía tai. (* Còn ai ngoài tác giả đây)
Có lẽ “tình” không thể chỉ dùng một chữ “dục” để hình dung, nhưng chữ “dục” ấy một khi thiếu đi yêu thương lại là một chữ “dục” không trọn vẹn. Chỉ khi yêu, con người ta mới thật sự cảm nhận đầy đủ hương vị của đam mê. Cũng chỉ khi yêu, con người ta mới hiểu ra rằng, nét mặt hòa lẫn âm thanh thỏa mãn của người mình yêu, là điều vĩnh viễn không có ai thay thế được.
Trong lúc hai cơ thể giao hòa làm một, có nhiều kẻ vì người mình yêu thương mà sẵn sàng làm những thứ bản thân không ham thích, nhưng… chỉ cần nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của người kia, thử hỏi còn ai để tâm tính toán nữa đây?
Đừng Chạy, Lão Sư!Tác giả: Lạc DậnTruyện Đam MỹThành phố S, trường đại học nam sinh Phong Dương. Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại. Hắn tuy ở đại học có chơi đùa quá trớn một chút, bạn gái cũng hơi nhiều một chút, hành động cũng thiếu tổ chức một chút. Nhưng ông cha dã man của hắn có cần tống hắn vào cái trường ngay cả muỗi cũng là giống đực này không? Dù vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Hắn rõ ràng luôn sử dụng biện pháp phòng tránh rất tốt. Tại sao lại có con nhỏ không biết tên nào đó mang bụng bầu đến tìm cha hắn chứ? Còn uy h**p nếu không chịu cưới cô ta thì sẽ làm ầm lên khiến Lạc gia thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, yêu cầu của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại giúp cho cha hắn nắm được nhược điểm của hắn, dọa hắn nếu không tốt nghiệp trường đại học nam sinh sẽ bắt hắn lấy cô ta. Còn bao nhiêu mỹ nữ đang chờ, hắn đương nhiên không điên mà trói mình vào một đứa con gái duy nhất. Nhẫn nhục, hắn đành tươi cười làm theo sắp xếp của cha,… “Tại sao?” Cuối cùng Ân Nhược Triệt cũng dời ánh nhìn yêu thương khỏi những vết sẹo kia, mở to mắt nhìn hắn.“Vì… em nhớ thầy.” Lạc Dĩ Mạt ngồi dậy, tựa trán mình vào trán anh. “Mỗi khi nhớ đến thầy, nhớ đến nỗi không sao dừng lại được, em đành dùng một con dao nhỏ cứa vào da thịt mình. Triệt, thầy đừng khóc. Chỉ có nỗi đau thể xác mới giảm bớt phần nào cơn đau dai dẳng trong tâm hồn. Mỗi lần như vậy, em đều đau đớn đến ngạt thở, cảm giác như có thứ gì đấy tắc nghẽn nơi cuống họng. Em không còn cách nào khác. Chỉ có như vậy, chỉ có ở chỗ mà người khác không sao phát hiện, em mới có thể giải tỏa nỗi thống khổ của mình.”“Khốn kiếp! Sao cậu có thể hủy hoại cơ thể mình đến nhường này?” Nước mắt nhỏ xuống thấm ướt gương mặt. Nỗi đau chia cắt suốt ba năm, anh có thể không biết ư, có thể không hiểu ư? Nhưng tại sao hắn lại chọn cách cực đoan này để giảm bớt đau đớn?“Khóc gì chứ? Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta kia mà, là ngày đại hỉ đấy!” Lạc Dĩ Mạt giữ lấy cằm anh, cọ xát môi mình vào môi anh. Khoang miệng Ân Nhược Triệt chỉ toàn vị đắng nghét. Hóa ra nước mắt đau lòng lại có vị mặn đắng đến nhường này. “Làm ơn cười đi mà! Triệt, ba năm không chạm vào thầy, nhẫn nhịn đến phát điên. Thầy nhất định phải dùng cách này hành hạ em sao?”Kéo tay người kia đặt lên thứ ấy của mình, không đợi anh phản ứng, Lạc Dĩ Mạt đã ấn anh xuống giường. “Em chờ hết nổi rồi. Thầy đúng là đang hành hạ người khác mà. Lần sau sẽ để thầy chủ động. Bây giờ em sẽ ăn thầy!”……“Thầy… ngày mai, em nhất định khiến thầy không thể bước xuống giường…”……Đêm động phòng ngập vị ái tình, đúng là khiến những ai vô tình nghe thấy, nhìn thấy phải đỏ mặt tía tai. (* Còn ai ngoài tác giả đây)Có lẽ “tình” không thể chỉ dùng một chữ “dục” để hình dung, nhưng chữ “dục” ấy một khi thiếu đi yêu thương lại là một chữ “dục” không trọn vẹn. Chỉ khi yêu, con người ta mới thật sự cảm nhận đầy đủ hương vị của đam mê. Cũng chỉ khi yêu, con người ta mới hiểu ra rằng, nét mặt hòa lẫn âm thanh thỏa mãn của người mình yêu, là điều vĩnh viễn không có ai thay thế được.Trong lúc hai cơ thể giao hòa làm một, có nhiều kẻ vì người mình yêu thương mà sẵn sàng làm những thứ bản thân không ham thích, nhưng… chỉ cần nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của người kia, thử hỏi còn ai để tâm tính toán nữa đây?