Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 143: Không phải dấu hiệu tốt
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayAnh làm việc luôn luôn không cần lý do.Thật muốn nói nguyên nhân, thì đó chính là hơi thở trên người cô có thể làm anh cảm thấy an bình.Đôi mắt người đàn ông rất thâm thúy, vẫn luôn yên lặng mà đối diện với cô, ở trong mắt anh, giờ phút này Lộ Tình Không chỉ là một tiểu đáng thương.Vừa đáng thương, lại quật cường, nhưng làm đau lòng người……Một người phụ nữ đau lòng, kia thật là cả đời anh đều chưa từng thể nghiệm cảm thụ qua.“Lộ Tình Không, ở chỗ của tôi, không có tiểu nhân vật nào hết, người, trước nay đều không phải người khác có thể xem nhẹ, chỉ có chính mình mới có thể tự xem nhẹ mình.”“Trước nay em đều không phải là một người thiếu tự trọng, nếu không, em cũng không xứng ở nơi này của tôi, em có thể nghi ngờ chính mình, nhưng em đưng nghi ngờ ánh mắt của tôi.”“Lời như vậy, sau này đừng nói nữa, những chuyện kia tôi sẽ giải quyết, sáng ngày mai, tôi cam đoan hết thảy như thường.”“Sau này phát sinh chuyện như vậy, sớm nói cho tôi biết một chút, xử lý sớm một chút, có thể giảm ảnh hưởng đến thấp nhất.”Cuối cùng, người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, giọng nói nhiễm thêm vài phần không vui, “Đi lau khô đầu tóc của em!”Từ khi cô gái nhỏ này tiến vào, Sở Ngự Bắc liền cảm giác đã cho chính mình một phiền toáiCố tình, phiền toái này khiến cuộc sống chưa từng gợn sóng của anh có thêm gợn sóng, anh tựa hồ tìm được một chút lạc thú trong sinh hoạt.Sau khi Sở Ngự Bắc đi rồi, Tình Không ngơ ngác ngồi ở trên ghế thật lâu thật lâu……Những ngày khó khăn hơn nữa, cô cũng không có tự ai tự oán, thiếu tự trọng, những lời này cũng chưa từng xúc động nói ra, về phần trong lòng cô, trước nay đều chưa từng xem nhẹ qua chính mình.Sở Ngự Bắc hiểu.Tình Không cảm thấy tâm tình của mình luôn giống như tàu lượn siêu tốc, một hồi trôi lơ lửng đến giữa không trung, một hồi lại rơi xuống đáy cốc.Sau khi phát tiết một hồi, tâm tình ngược lại không còn buồn bực.Cô cảm giác chính mình càng ngày càng cảm xúc hóa, càng ngày càng dễ dàng buồn bực ở trước mặt Sở Ngự Bắc, đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt.
Editor: May
Anh làm việc luôn luôn không cần lý do.
Thật muốn nói nguyên nhân, thì đó chính là hơi thở trên người cô có thể làm anh cảm thấy an bình.
Đôi mắt người đàn ông rất thâm thúy, vẫn luôn yên lặng mà đối diện với cô, ở trong mắt anh, giờ phút này Lộ Tình Không chỉ là một tiểu đáng thương.
Vừa đáng thương, lại quật cường, nhưng làm đau lòng người……
Một người phụ nữ đau lòng, kia thật là cả đời anh đều chưa từng thể nghiệm cảm thụ qua.
“Lộ Tình Không, ở chỗ của tôi, không có tiểu nhân vật nào hết, người, trước nay đều không phải người khác có thể xem nhẹ, chỉ có chính mình mới có thể tự xem nhẹ mình.”
“Trước nay em đều không phải là một người thiếu tự trọng, nếu không, em cũng không xứng ở nơi này của tôi, em có thể nghi ngờ chính mình, nhưng em đưng nghi ngờ ánh mắt của tôi.”
“Lời như vậy, sau này đừng nói nữa, những chuyện kia tôi sẽ giải quyết, sáng ngày mai, tôi cam đoan hết thảy như thường.”
“Sau này phát sinh chuyện như vậy, sớm nói cho tôi biết một chút, xử lý sớm một chút, có thể giảm ảnh hưởng đến thấp nhất.”
Cuối cùng, người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, giọng nói nhiễm thêm vài phần không vui, “Đi lau khô đầu tóc của em!”
Từ khi cô gái nhỏ này tiến vào, Sở Ngự Bắc liền cảm giác đã cho chính mình một phiền toái
Cố tình, phiền toái này khiến cuộc sống chưa từng gợn sóng của anh có thêm gợn sóng, anh tựa hồ tìm được một chút lạc thú trong sinh hoạt.
Sau khi Sở Ngự Bắc đi rồi, Tình Không ngơ ngác ngồi ở trên ghế thật lâu thật lâu……
Những ngày khó khăn hơn nữa, cô cũng không có tự ai tự oán, thiếu tự trọng, những lời này cũng chưa từng xúc động nói ra, về phần trong lòng cô, trước nay đều chưa từng xem nhẹ qua chính mình.
Sở Ngự Bắc hiểu.
Tình Không cảm thấy tâm tình của mình luôn giống như tàu lượn siêu tốc, một hồi trôi lơ lửng đến giữa không trung, một hồi lại rơi xuống đáy cốc.
Sau khi phát tiết một hồi, tâm tình ngược lại không còn buồn bực.
Cô cảm giác chính mình càng ngày càng cảm xúc hóa, càng ngày càng dễ dàng buồn bực ở trước mặt Sở Ngự Bắc, đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayAnh làm việc luôn luôn không cần lý do.Thật muốn nói nguyên nhân, thì đó chính là hơi thở trên người cô có thể làm anh cảm thấy an bình.Đôi mắt người đàn ông rất thâm thúy, vẫn luôn yên lặng mà đối diện với cô, ở trong mắt anh, giờ phút này Lộ Tình Không chỉ là một tiểu đáng thương.Vừa đáng thương, lại quật cường, nhưng làm đau lòng người……Một người phụ nữ đau lòng, kia thật là cả đời anh đều chưa từng thể nghiệm cảm thụ qua.“Lộ Tình Không, ở chỗ của tôi, không có tiểu nhân vật nào hết, người, trước nay đều không phải người khác có thể xem nhẹ, chỉ có chính mình mới có thể tự xem nhẹ mình.”“Trước nay em đều không phải là một người thiếu tự trọng, nếu không, em cũng không xứng ở nơi này của tôi, em có thể nghi ngờ chính mình, nhưng em đưng nghi ngờ ánh mắt của tôi.”“Lời như vậy, sau này đừng nói nữa, những chuyện kia tôi sẽ giải quyết, sáng ngày mai, tôi cam đoan hết thảy như thường.”“Sau này phát sinh chuyện như vậy, sớm nói cho tôi biết một chút, xử lý sớm một chút, có thể giảm ảnh hưởng đến thấp nhất.”Cuối cùng, người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, giọng nói nhiễm thêm vài phần không vui, “Đi lau khô đầu tóc của em!”Từ khi cô gái nhỏ này tiến vào, Sở Ngự Bắc liền cảm giác đã cho chính mình một phiền toáiCố tình, phiền toái này khiến cuộc sống chưa từng gợn sóng của anh có thêm gợn sóng, anh tựa hồ tìm được một chút lạc thú trong sinh hoạt.Sau khi Sở Ngự Bắc đi rồi, Tình Không ngơ ngác ngồi ở trên ghế thật lâu thật lâu……Những ngày khó khăn hơn nữa, cô cũng không có tự ai tự oán, thiếu tự trọng, những lời này cũng chưa từng xúc động nói ra, về phần trong lòng cô, trước nay đều chưa từng xem nhẹ qua chính mình.Sở Ngự Bắc hiểu.Tình Không cảm thấy tâm tình của mình luôn giống như tàu lượn siêu tốc, một hồi trôi lơ lửng đến giữa không trung, một hồi lại rơi xuống đáy cốc.Sau khi phát tiết một hồi, tâm tình ngược lại không còn buồn bực.Cô cảm giác chính mình càng ngày càng cảm xúc hóa, càng ngày càng dễ dàng buồn bực ở trước mặt Sở Ngự Bắc, đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt.