Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 160: Anh đến muộn
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayMặc Trần thiếu chút nữa muốn mắng th* t*c, thế giới này có cần nhỏ như vậy không, tiện tay cầm một tấm mộc cũng bắt được bạn học kiêm khuê mật của con nhóc chết tiệt kia.Té……“Vậy hẹn lần sau, cúi chào……” Mặc Trần nói xong, hoả tốc chạy cực nhanh, gào thét mà đi.Không thể trêu vào, anh còn trốn không nổi ư?Tình Không nhéo cằm nhỏ, nhìn xe thể thao tuyệt trần mà tao bao kia, lắc lắc đầu, “Diệp Tử, không nghĩ tới cậu thích loại hình này. Lớn lên còn xinh đẹp hơn phụ nữ, đứng ở bên cạnh anh ta cần bao nhiêu dũng khí hả.”Diệp Nam Sanh trông ngóng nhìn theo, mắt to thanh triệt như nước có chút cô đơn, “Tôi thích anh ấy, chính là bởi vì anh ấy lớn lên còn xinh đẹp hơn tớ nha.”Cô nói xong, nghiêng nghiêng đầu, dựa vào trên vai Tình Không, “Lý do giống như tớ thích cậu.”Tình Không vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Không cần nản lòng, một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện điểm tốt của cậu.”Diệp Nam Sanh gật gật đầu, nháy mắt liền đầy máu sống lại, “Đó là khẳng định, tớ tốt như vậy, tự nhiên đáng giá với người đàn ông tốt như thế.”“Đi thôi, ăn cơm thôi.”“Muốn ăn cái gì, tớ mời!”……Một nơi khác Mặc Trần hận không thể lái xe Lamborghini của anh thành hoả tiễn, giống như trốn đến Tả Ngạn 1989.Em trai nhỏ bãi đổ xe thấy anh, rất là ân cần, “Mặc Thiếu, ngài đã tới? Sở thiếu vừa mới mới đi lên.”Mặc Trần ứng một câu, vứt chìa khóa xe cho anh, trực tiếp lên lầu.Trong phòng bao, Sở Ngự Bắc đã mở một lọ rượu vang đỏ thông khí, giờ phút này, đang lười biếng mà dựa vào trên sô pha, nhắm mắt lại, nhẹ ấn ấn đường.Thẳng đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, mới bỗng nhiên mở mắt ra.“Anh đến muộn.”“Đừng nói nữa, anh ở trên đường dẫm trúng khối thuốc dán da trâu, thiếu chút nữa không thoát thân được.”Mặc Trần nói, kéo kéo cà vạt trên cô, tiện tay cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn uống một ngụm.
Editor: May
Mặc Trần thiếu chút nữa muốn mắng th* t*c, thế giới này có cần nhỏ như vậy không, tiện tay cầm một tấm mộc cũng bắt được bạn học kiêm khuê mật của con nhóc chết tiệt kia.
Té……
“Vậy hẹn lần sau, cúi chào……” Mặc Trần nói xong, hoả tốc chạy cực nhanh, gào thét mà đi.
Không thể trêu vào, anh còn trốn không nổi ư?
Tình Không nhéo cằm nhỏ, nhìn xe thể thao tuyệt trần mà tao bao kia, lắc lắc đầu, “Diệp Tử, không nghĩ tới cậu thích loại hình này. Lớn lên còn xinh đẹp hơn phụ nữ, đứng ở bên cạnh anh ta cần bao nhiêu dũng khí hả.”
Diệp Nam Sanh trông ngóng nhìn theo, mắt to thanh triệt như nước có chút cô đơn, “Tôi thích anh ấy, chính là bởi vì anh ấy lớn lên còn xinh đẹp hơn tớ nha.”
Cô nói xong, nghiêng nghiêng đầu, dựa vào trên vai Tình Không, “Lý do giống như tớ thích cậu.”
Tình Không vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Không cần nản lòng, một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện điểm tốt của cậu.”
Diệp Nam Sanh gật gật đầu, nháy mắt liền đầy máu sống lại, “Đó là khẳng định, tớ tốt như vậy, tự nhiên đáng giá với người đàn ông tốt như thế.”
“Đi thôi, ăn cơm thôi.”
“Muốn ăn cái gì, tớ mời!”
……
Một nơi khác Mặc Trần hận không thể lái xe Lamborghini của anh thành hoả tiễn, giống như trốn đến Tả Ngạn 1989.
Em trai nhỏ bãi đổ xe thấy anh, rất là ân cần, “Mặc Thiếu, ngài đã tới? Sở thiếu vừa mới mới đi lên.”
Mặc Trần ứng một câu, vứt chìa khóa xe cho anh, trực tiếp lên lầu.
Trong phòng bao, Sở Ngự Bắc đã mở một lọ rượu vang đỏ thông khí, giờ phút này, đang lười biếng mà dựa vào trên sô pha, nhắm mắt lại, nhẹ ấn ấn đường.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, mới bỗng nhiên mở mắt ra.
“Anh đến muộn.”
“Đừng nói nữa, anh ở trên đường dẫm trúng khối thuốc dán da trâu, thiếu chút nữa không thoát thân được.”
Mặc Trần nói, kéo kéo cà vạt trên cô, tiện tay cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn uống một ngụm.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayMặc Trần thiếu chút nữa muốn mắng th* t*c, thế giới này có cần nhỏ như vậy không, tiện tay cầm một tấm mộc cũng bắt được bạn học kiêm khuê mật của con nhóc chết tiệt kia.Té……“Vậy hẹn lần sau, cúi chào……” Mặc Trần nói xong, hoả tốc chạy cực nhanh, gào thét mà đi.Không thể trêu vào, anh còn trốn không nổi ư?Tình Không nhéo cằm nhỏ, nhìn xe thể thao tuyệt trần mà tao bao kia, lắc lắc đầu, “Diệp Tử, không nghĩ tới cậu thích loại hình này. Lớn lên còn xinh đẹp hơn phụ nữ, đứng ở bên cạnh anh ta cần bao nhiêu dũng khí hả.”Diệp Nam Sanh trông ngóng nhìn theo, mắt to thanh triệt như nước có chút cô đơn, “Tôi thích anh ấy, chính là bởi vì anh ấy lớn lên còn xinh đẹp hơn tớ nha.”Cô nói xong, nghiêng nghiêng đầu, dựa vào trên vai Tình Không, “Lý do giống như tớ thích cậu.”Tình Không vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Không cần nản lòng, một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện điểm tốt của cậu.”Diệp Nam Sanh gật gật đầu, nháy mắt liền đầy máu sống lại, “Đó là khẳng định, tớ tốt như vậy, tự nhiên đáng giá với người đàn ông tốt như thế.”“Đi thôi, ăn cơm thôi.”“Muốn ăn cái gì, tớ mời!”……Một nơi khác Mặc Trần hận không thể lái xe Lamborghini của anh thành hoả tiễn, giống như trốn đến Tả Ngạn 1989.Em trai nhỏ bãi đổ xe thấy anh, rất là ân cần, “Mặc Thiếu, ngài đã tới? Sở thiếu vừa mới mới đi lên.”Mặc Trần ứng một câu, vứt chìa khóa xe cho anh, trực tiếp lên lầu.Trong phòng bao, Sở Ngự Bắc đã mở một lọ rượu vang đỏ thông khí, giờ phút này, đang lười biếng mà dựa vào trên sô pha, nhắm mắt lại, nhẹ ấn ấn đường.Thẳng đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, mới bỗng nhiên mở mắt ra.“Anh đến muộn.”“Đừng nói nữa, anh ở trên đường dẫm trúng khối thuốc dán da trâu, thiếu chút nữa không thoát thân được.”Mặc Trần nói, kéo kéo cà vạt trên cô, tiện tay cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn uống một ngụm.