Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 175: Phó tổng thống đại nhân tới
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayCảnh sát liếc mắt quét các cô một cái, dùng một ánh mắt với cảnh sát.Cảnh sát hiểu ý, lôi kéo Diệp Nam Sanh rời đi.“Đi đi, mặt cậu quan trọng hơn.” Tình Không nói.Cảnh sát lại ý bảo chỉnh độ sáng đèn chân không đến tối cao, âm lãnh hỏi, “Hiện tại cô nhận tội chưa?”Tình Không đang muốn trả lời, cửa lớn phòng thẩm vấn lại bị mở ra, thần sắc một tiểu cảnh sát hoảng loạn xông vào, “Đầu, phó…… Phó tổng thống đại nhân tới……”“Anh nói cái gì?!” Cảnh sát thẩm vấn “Xoát” đứng lên.“Phó tổng thống đại nhân tới? Ngài ấy tới làm cái gì?” Cùng lúc nói chuyện, anh ta mơ hồ quét quét ba người phụ nữ ở đây, hoặc là nói mấy cô gái.Nghe thấy tin tức này, tâm hơi trầm xuống của Tình Không liền ổn định, cô cho rằng anh sẽ sai người tới đây, không nghĩ tới lại tự mình tới.“Cục trưởng nói, là tới nộp tiền bảo lãnh người.”Con ngươi âm trầm của cảnh sát thẩm vấn b*n r* ánh sáng u lãnh, chống bàn hỏi, “Các người là ai quen biết phó tổng thống đại nhân?”Diệp Nam Sanh chớp mắt to, tốt bụng nhắc nhở, “Không phải vừa rồi tôi đã nói ư? Lộ Lộ có sơ xuất gì, anh sẽ chịu không nổi đâu, vì sao không tin tôi chứ?”“Đi ra ngoài hội báo, lát nữa tôi sẽ đưa người ra.”“Đầu, không kịp nữa rồi……” Cảnh sát yếu ớt nói một câu.Cảnh sát xoay người liền thấy phó tổng thống đại nhân phong hoa tuyệt đại đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông đẹp đến không phân biệt được trống mái.Phòng thẩm vấn thật sự là bồng tất sinh huy, nhưng không khí lại giảm xuống mấy độ.“Phó tổng thống đại nhân……”“Tắt đèn!” Sở Ngự Bắc trầm giọng cắt đứt, anh liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ kia bụm mặt, tóc và quần áo đều lộn xộn, dơ hề hề.Bất quá chỉ là tách ra nửa ngày, sao lại biến thành đức hạnh này rồi?
Editor: May
Cảnh sát liếc mắt quét các cô một cái, dùng một ánh mắt với cảnh sát.
Cảnh sát hiểu ý, lôi kéo Diệp Nam Sanh rời đi.
“Đi đi, mặt cậu quan trọng hơn.” Tình Không nói.
Cảnh sát lại ý bảo chỉnh độ sáng đèn chân không đến tối cao, âm lãnh hỏi, “Hiện tại cô nhận tội chưa?”
Tình Không đang muốn trả lời, cửa lớn phòng thẩm vấn lại bị mở ra, thần sắc một tiểu cảnh sát hoảng loạn xông vào, “Đầu, phó…… Phó tổng thống đại nhân tới……”
“Anh nói cái gì?!” Cảnh sát thẩm vấn “Xoát” đứng lên.
“Phó tổng thống đại nhân tới? Ngài ấy tới làm cái gì?” Cùng lúc nói chuyện, anh ta mơ hồ quét quét ba người phụ nữ ở đây, hoặc là nói mấy cô gái.
Nghe thấy tin tức này, tâm hơi trầm xuống của Tình Không liền ổn định, cô cho rằng anh sẽ sai người tới đây, không nghĩ tới lại tự mình tới.
“Cục trưởng nói, là tới nộp tiền bảo lãnh người.”
Con ngươi âm trầm của cảnh sát thẩm vấn b*n r* ánh sáng u lãnh, chống bàn hỏi, “Các người là ai quen biết phó tổng thống đại nhân?”
Diệp Nam Sanh chớp mắt to, tốt bụng nhắc nhở, “Không phải vừa rồi tôi đã nói ư? Lộ Lộ có sơ xuất gì, anh sẽ chịu không nổi đâu, vì sao không tin tôi chứ?”
“Đi ra ngoài hội báo, lát nữa tôi sẽ đưa người ra.”
“Đầu, không kịp nữa rồi……” Cảnh sát yếu ớt nói một câu.
Cảnh sát xoay người liền thấy phó tổng thống đại nhân phong hoa tuyệt đại đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông đẹp đến không phân biệt được trống mái.
Phòng thẩm vấn thật sự là bồng tất sinh huy, nhưng không khí lại giảm xuống mấy độ.
“Phó tổng thống đại nhân……”
“Tắt đèn!” Sở Ngự Bắc trầm giọng cắt đứt, anh liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ kia bụm mặt, tóc và quần áo đều lộn xộn, dơ hề hề.
Bất quá chỉ là tách ra nửa ngày, sao lại biến thành đức hạnh này rồi?
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayCảnh sát liếc mắt quét các cô một cái, dùng một ánh mắt với cảnh sát.Cảnh sát hiểu ý, lôi kéo Diệp Nam Sanh rời đi.“Đi đi, mặt cậu quan trọng hơn.” Tình Không nói.Cảnh sát lại ý bảo chỉnh độ sáng đèn chân không đến tối cao, âm lãnh hỏi, “Hiện tại cô nhận tội chưa?”Tình Không đang muốn trả lời, cửa lớn phòng thẩm vấn lại bị mở ra, thần sắc một tiểu cảnh sát hoảng loạn xông vào, “Đầu, phó…… Phó tổng thống đại nhân tới……”“Anh nói cái gì?!” Cảnh sát thẩm vấn “Xoát” đứng lên.“Phó tổng thống đại nhân tới? Ngài ấy tới làm cái gì?” Cùng lúc nói chuyện, anh ta mơ hồ quét quét ba người phụ nữ ở đây, hoặc là nói mấy cô gái.Nghe thấy tin tức này, tâm hơi trầm xuống của Tình Không liền ổn định, cô cho rằng anh sẽ sai người tới đây, không nghĩ tới lại tự mình tới.“Cục trưởng nói, là tới nộp tiền bảo lãnh người.”Con ngươi âm trầm của cảnh sát thẩm vấn b*n r* ánh sáng u lãnh, chống bàn hỏi, “Các người là ai quen biết phó tổng thống đại nhân?”Diệp Nam Sanh chớp mắt to, tốt bụng nhắc nhở, “Không phải vừa rồi tôi đã nói ư? Lộ Lộ có sơ xuất gì, anh sẽ chịu không nổi đâu, vì sao không tin tôi chứ?”“Đi ra ngoài hội báo, lát nữa tôi sẽ đưa người ra.”“Đầu, không kịp nữa rồi……” Cảnh sát yếu ớt nói một câu.Cảnh sát xoay người liền thấy phó tổng thống đại nhân phong hoa tuyệt đại đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông đẹp đến không phân biệt được trống mái.Phòng thẩm vấn thật sự là bồng tất sinh huy, nhưng không khí lại giảm xuống mấy độ.“Phó tổng thống đại nhân……”“Tắt đèn!” Sở Ngự Bắc trầm giọng cắt đứt, anh liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ kia bụm mặt, tóc và quần áo đều lộn xộn, dơ hề hề.Bất quá chỉ là tách ra nửa ngày, sao lại biến thành đức hạnh này rồi?