Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 182: Tắm rửa

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayAnh nhíu mày lại, thần sắc có chút buồn rầu, “Phụ nữ các người mặc cái này thật là phiền toái, giơ hai tay lên.”Tình Không vừa thẹn lại ngứa.Người đàn ông liếc mắt nhìn cô gái một cái, nửa bên mặt sưng đỏ ánh vào mi mắt anh, hai tay giơ lên cũng là một tảng lớn ứ xanh, dơ hề hề, một cái trong đó còn có một vết thương thật lớn, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp.Đột nhiên “roẹt” một tiếng, ngay sau đó, một kiện áo lót báo hỏng theo đường parabol hoàn mỹ rơi xuống đất.Tình Không “A” mà một tiếng, đôi tay buông xuống gắt gao ôm chính mình, ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Sở Ngự Bắc một cái, “Nội y tôi mới mua, mới mặc qua một lần.”Người đàn ông không để ý tới cô, một tay giam cầm cô gái ở trong ngực, một cái tay khác đi c** q**n lót.Nhìn thấy mềm mại của cô, lại trò đùa dai mà nhẹ nhàng nhéo nhéo, xem cô là một món đồ chơi để chơi.Tình Không hít hà một hơi, tim đập mau đến như là muốn nhảy ra từ trong ngực, xấu hổ đến hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất chui vào, hai tay cũng không biết che đi đâu.“Lại không phải chưa thấy qua, thẹn thùng cái gì chứ.” Tiếng nói người đàn ông, trong khàn khàn mang theo ý cười nhạt.Tình Không bẹp miệng, tội nghiệp nhìn anh.Anh bỗng nhiên rất muốn hôn tiểu đáng thương này một cái, nhưng nhìn bộ dáng thảm hề hề kia của cô, thật đúng là không thể hạ miệng xuống.Cũng bất chấp phản ứng dưới thân đã sớm lửa nóng, cố nén bỏ cô gái vào bồn tắm đã đầy nước, “Sẽ có chút đau, chịu đựng, rửa sạch sẽ lập tức đi xử lí miệng vết thương.”Ngoại thương của Tình Không không tính là nặng, nhưng lúc đụng tới nước vẫn là đau đến nước mắt dùng lực rớt xuống.Loại chuyện giúp người tắm rửa này, Sở Ngự Bắc tự nhiên là lần đầu tiên làm, cho rằng chính mình làm đau cô, lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khô mặt cô, hôn hôn mí mắt cô.

Editor: May

Anh nhíu mày lại, thần sắc có chút buồn rầu, “Phụ nữ các người mặc cái này thật là phiền toái, giơ hai tay lên.”

Tình Không vừa thẹn lại ngứa.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô gái một cái, nửa bên mặt sưng đỏ ánh vào mi mắt anh, hai tay giơ lên cũng là một tảng lớn ứ xanh, dơ hề hề, một cái trong đó còn có một vết thương thật lớn, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp.

Đột nhiên “roẹt” một tiếng, ngay sau đó, một kiện áo lót báo hỏng theo đường parabol hoàn mỹ rơi xuống đất.

Tình Không “A” mà một tiếng, đôi tay buông xuống gắt gao ôm chính mình, ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Sở Ngự Bắc một cái, “Nội y tôi mới mua, mới mặc qua một lần.”

Người đàn ông không để ý tới cô, một tay giam cầm cô gái ở trong ngực, một cái tay khác đi c** q**n lót.

Nhìn thấy mềm mại của cô, lại trò đùa dai mà nhẹ nhàng nhéo nhéo, xem cô là một món đồ chơi để chơi.

Tình Không hít hà một hơi, tim đập mau đến như là muốn nhảy ra từ trong ngực, xấu hổ đến hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất chui vào, hai tay cũng không biết che đi đâu.

“Lại không phải chưa thấy qua, thẹn thùng cái gì chứ.” Tiếng nói người đàn ông, trong khàn khàn mang theo ý cười nhạt.

Tình Không bẹp miệng, tội nghiệp nhìn anh.

Anh bỗng nhiên rất muốn hôn tiểu đáng thương này một cái, nhưng nhìn bộ dáng thảm hề hề kia của cô, thật đúng là không thể hạ miệng xuống.

Cũng bất chấp phản ứng dưới thân đã sớm lửa nóng, cố nén bỏ cô gái vào bồn tắm đã đầy nước, “Sẽ có chút đau, chịu đựng, rửa sạch sẽ lập tức đi xử lí miệng vết thương.”

Ngoại thương của Tình Không không tính là nặng, nhưng lúc đụng tới nước vẫn là đau đến nước mắt dùng lực rớt xuống.

Loại chuyện giúp người tắm rửa này, Sở Ngự Bắc tự nhiên là lần đầu tiên làm, cho rằng chính mình làm đau cô, lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khô mặt cô, hôn hôn mí mắt cô.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayAnh nhíu mày lại, thần sắc có chút buồn rầu, “Phụ nữ các người mặc cái này thật là phiền toái, giơ hai tay lên.”Tình Không vừa thẹn lại ngứa.Người đàn ông liếc mắt nhìn cô gái một cái, nửa bên mặt sưng đỏ ánh vào mi mắt anh, hai tay giơ lên cũng là một tảng lớn ứ xanh, dơ hề hề, một cái trong đó còn có một vết thương thật lớn, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp.Đột nhiên “roẹt” một tiếng, ngay sau đó, một kiện áo lót báo hỏng theo đường parabol hoàn mỹ rơi xuống đất.Tình Không “A” mà một tiếng, đôi tay buông xuống gắt gao ôm chính mình, ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Sở Ngự Bắc một cái, “Nội y tôi mới mua, mới mặc qua một lần.”Người đàn ông không để ý tới cô, một tay giam cầm cô gái ở trong ngực, một cái tay khác đi c** q**n lót.Nhìn thấy mềm mại của cô, lại trò đùa dai mà nhẹ nhàng nhéo nhéo, xem cô là một món đồ chơi để chơi.Tình Không hít hà một hơi, tim đập mau đến như là muốn nhảy ra từ trong ngực, xấu hổ đến hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất chui vào, hai tay cũng không biết che đi đâu.“Lại không phải chưa thấy qua, thẹn thùng cái gì chứ.” Tiếng nói người đàn ông, trong khàn khàn mang theo ý cười nhạt.Tình Không bẹp miệng, tội nghiệp nhìn anh.Anh bỗng nhiên rất muốn hôn tiểu đáng thương này một cái, nhưng nhìn bộ dáng thảm hề hề kia của cô, thật đúng là không thể hạ miệng xuống.Cũng bất chấp phản ứng dưới thân đã sớm lửa nóng, cố nén bỏ cô gái vào bồn tắm đã đầy nước, “Sẽ có chút đau, chịu đựng, rửa sạch sẽ lập tức đi xử lí miệng vết thương.”Ngoại thương của Tình Không không tính là nặng, nhưng lúc đụng tới nước vẫn là đau đến nước mắt dùng lực rớt xuống.Loại chuyện giúp người tắm rửa này, Sở Ngự Bắc tự nhiên là lần đầu tiên làm, cho rằng chính mình làm đau cô, lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khô mặt cô, hôn hôn mí mắt cô.

Chương 182: Tắm rửa