Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 201: Biểu đạt thái độ
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayÔng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Ngự Bắc tới rồi? Ngồi, trước ngồi xuống, con bé Minh còn có một lúc liền xong.”Minh Mị nghe vậy, thu ống nghe đặt ở trên trái tim lão tổng thống đại nhân, người cũng như tên, cười đến sáng rỡ hào phóng với lão tổng thống.“Ông nội Thẩm, thân thể ông không có cái gì trở ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nên lo âu nhiều, bảo trì tâm cảnh bình thản là được.”Thẩm Viễn Dương không ngừng gật đầu, “Minh nha đầu, chỉ cần thấy cháu, thân mình ông nội Thẩm này lập tức liền lanh lẹ. Cháu a, cũng đừng gọi ông nội Thẩm nữa, theo Ngự Bắc gọi ông ngoại đi.”“Này…… Chỉ sợ không tốt lắm?” Minh Mị như có như không quét về phía Sở Ngự Bắc một cái.Thẩm Viễn Dương vẫy vẫy tay, “Này có cái gì không tốt, lập tức chính là người một nhà, gọi trước thì làm sao chứ.”Biểu tình lạnh lùng của Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, “Thân mình ông ngoại giống như không quá đáng ngại, cháu liền đi trước, phủ tổng thống còn có rất nhiều công vụ chờ cháu xử lý.”Sở Ngự Bắc nói xong, liền thật sự tính toán đứng dậy chạy lấy người.“Hôm nay là chủ nhật, cháu có công vụ gì đều chờ đến tuần sau lại nói, sau này cũng như thế, mỗi tuần rút một ngày ra tới bồi Minh nha đầu.”“Mặt khác, hai đứa cũng già đầu rồi, cái gọi là thành gia lập nghiệp, không sai biệt lắm đã đến lúc quyết định rồi.”Khuôn mặt tuấn tú của Sở Ngự Bắc rét lạnh, hóa ra đây mới là mục đích chân chính lão nhân gia gọi anh về.“Ông ngoại, cái gọi là quốc gia, có quốc mới có gia, nếu ngài đã phó thác Bắc Thần Quốc cho cháu, cháu ít nhất phải làm ra một chút thành tích mới suy xét vấn đề cá nhân, hiện tại nói còn quá sớm.”Thẩm Viễn Dương cũng không phải là những ông lão dễ lừa gạt đó, đây là ở trước mặt Minh Mị, biểu đạt thái độ của anh đúng chỗ, mục đích cũng đã đạt tới.
Editor: May
Ông chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Ngự Bắc tới rồi? Ngồi, trước ngồi xuống, con bé Minh còn có một lúc liền xong.”
Minh Mị nghe vậy, thu ống nghe đặt ở trên trái tim lão tổng thống đại nhân, người cũng như tên, cười đến sáng rỡ hào phóng với lão tổng thống.
“Ông nội Thẩm, thân thể ông không có cái gì trở ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nên lo âu nhiều, bảo trì tâm cảnh bình thản là được.”
Thẩm Viễn Dương không ngừng gật đầu, “Minh nha đầu, chỉ cần thấy cháu, thân mình ông nội Thẩm này lập tức liền lanh lẹ. Cháu a, cũng đừng gọi ông nội Thẩm nữa, theo Ngự Bắc gọi ông ngoại đi.”
“Này…… Chỉ sợ không tốt lắm?” Minh Mị như có như không quét về phía Sở Ngự Bắc một cái.
Thẩm Viễn Dương vẫy vẫy tay, “Này có cái gì không tốt, lập tức chính là người một nhà, gọi trước thì làm sao chứ.”
Biểu tình lạnh lùng của Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, “Thân mình ông ngoại giống như không quá đáng ngại, cháu liền đi trước, phủ tổng thống còn có rất nhiều công vụ chờ cháu xử lý.”
Sở Ngự Bắc nói xong, liền thật sự tính toán đứng dậy chạy lấy người.
“Hôm nay là chủ nhật, cháu có công vụ gì đều chờ đến tuần sau lại nói, sau này cũng như thế, mỗi tuần rút một ngày ra tới bồi Minh nha đầu.”
“Mặt khác, hai đứa cũng già đầu rồi, cái gọi là thành gia lập nghiệp, không sai biệt lắm đã đến lúc quyết định rồi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Sở Ngự Bắc rét lạnh, hóa ra đây mới là mục đích chân chính lão nhân gia gọi anh về.
“Ông ngoại, cái gọi là quốc gia, có quốc mới có gia, nếu ngài đã phó thác Bắc Thần Quốc cho cháu, cháu ít nhất phải làm ra một chút thành tích mới suy xét vấn đề cá nhân, hiện tại nói còn quá sớm.”
Thẩm Viễn Dương cũng không phải là những ông lão dễ lừa gạt đó, đây là ở trước mặt Minh Mị, biểu đạt thái độ của anh đúng chỗ, mục đích cũng đã đạt tới.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayÔng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Ngự Bắc tới rồi? Ngồi, trước ngồi xuống, con bé Minh còn có một lúc liền xong.”Minh Mị nghe vậy, thu ống nghe đặt ở trên trái tim lão tổng thống đại nhân, người cũng như tên, cười đến sáng rỡ hào phóng với lão tổng thống.“Ông nội Thẩm, thân thể ông không có cái gì trở ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nên lo âu nhiều, bảo trì tâm cảnh bình thản là được.”Thẩm Viễn Dương không ngừng gật đầu, “Minh nha đầu, chỉ cần thấy cháu, thân mình ông nội Thẩm này lập tức liền lanh lẹ. Cháu a, cũng đừng gọi ông nội Thẩm nữa, theo Ngự Bắc gọi ông ngoại đi.”“Này…… Chỉ sợ không tốt lắm?” Minh Mị như có như không quét về phía Sở Ngự Bắc một cái.Thẩm Viễn Dương vẫy vẫy tay, “Này có cái gì không tốt, lập tức chính là người một nhà, gọi trước thì làm sao chứ.”Biểu tình lạnh lùng của Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, “Thân mình ông ngoại giống như không quá đáng ngại, cháu liền đi trước, phủ tổng thống còn có rất nhiều công vụ chờ cháu xử lý.”Sở Ngự Bắc nói xong, liền thật sự tính toán đứng dậy chạy lấy người.“Hôm nay là chủ nhật, cháu có công vụ gì đều chờ đến tuần sau lại nói, sau này cũng như thế, mỗi tuần rút một ngày ra tới bồi Minh nha đầu.”“Mặt khác, hai đứa cũng già đầu rồi, cái gọi là thành gia lập nghiệp, không sai biệt lắm đã đến lúc quyết định rồi.”Khuôn mặt tuấn tú của Sở Ngự Bắc rét lạnh, hóa ra đây mới là mục đích chân chính lão nhân gia gọi anh về.“Ông ngoại, cái gọi là quốc gia, có quốc mới có gia, nếu ngài đã phó thác Bắc Thần Quốc cho cháu, cháu ít nhất phải làm ra một chút thành tích mới suy xét vấn đề cá nhân, hiện tại nói còn quá sớm.”Thẩm Viễn Dương cũng không phải là những ông lão dễ lừa gạt đó, đây là ở trước mặt Minh Mị, biểu đạt thái độ của anh đúng chỗ, mục đích cũng đã đạt tới.