Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 207: Em không cao hứng?

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayCâu hỏi nửa thật nửa giả của Minh Mị quanh quẩn ở bên tai người đàn ông, đây đại khái chính là cảm giác trong lòng có người đi.Người đàn ông đè ép khác thường trong lòng xuống, hướng tới phòng bếp nói một câu, “Thím Lý, ăn cơm thôi.”“Tiên sinh đã về rồi?”Thím Lý trả lời giống như bình thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía hai người giống như sinh đôi kia, rốt cuộc ức chế không được lo lắng nơi đáy mắt.Sở Ngự Bắc lạnh mặt không nhanh không chậm ôm cô gái nhỏ ở trên đầu gối, động tác rất tự nhiên, ngược lại như là diễn luyện trăm ngàn lần.“Để thím Lý đến đây đi.”Dù sao Tình Không vẫn còn trẻ tuổi, không trầm ổn giống như Sở Ngự Bắc, áp suất thấp rõ ràng như thế, anh ngược lại giống như là một người không có việc gì.Bàn tay to của người đàn ông sờ sờ đầu Tình Không, cũng vén tóc đẹp trên trán cô đến sau tai, mới nhàn nhạt hỏi, “Em không cao hứng?”Tình Không bị động tác thân mật đột ngột của anh hù đến ngẩn ra, nghe ra được tuy rằng ngữ khí của anh lãnh đạm, nhưng tâm tình lại là không tệ.Tình Không lắc đầu.Cũng không phải là mất hứng, trong lòng có oán khí ngược lại là sự thật.Sở Ngự Bắc xoay mặt cô gái nhỏ lại, đối diện anh, “Nói đi, chuyện gì.”Tình Không vẫn lắc đầu, vốn cũng không có chuyện gì, cô nên nói như thế nào đây? Lại có tư cách gì để nói? Oán khí đầy bụng, nhưng đối diện với khuôn mặt tuấn tú đạm nhiên này lại không nói ra được.Sở Ngự Bắc cúi đầu, mổ mổ ở trên cánh môi cô, “Nói hay không? Hửm?”Tình Không chớp mắt hai cái, muốn dùng tay đi lau miệng, phát hiện với không tới, liền nghiêng đầu tính trẻ con mà cọ cọ lên áo anh.Cho rằng như vậy có thể lau đi dấu vết trên môi, không nghĩ tới, động tác như vậy ở trong cái nhìn của Sở Ngự Bắc lại là càng thêm thân mật.

Editor: May

Câu hỏi nửa thật nửa giả của Minh Mị quanh quẩn ở bên tai người đàn ông, đây đại khái chính là cảm giác trong lòng có người đi.

Người đàn ông đè ép khác thường trong lòng xuống, hướng tới phòng bếp nói một câu, “Thím Lý, ăn cơm thôi.”

“Tiên sinh đã về rồi?”

Thím Lý trả lời giống như bình thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía hai người giống như sinh đôi kia, rốt cuộc ức chế không được lo lắng nơi đáy mắt.

Sở Ngự Bắc lạnh mặt không nhanh không chậm ôm cô gái nhỏ ở trên đầu gối, động tác rất tự nhiên, ngược lại như là diễn luyện trăm ngàn lần.

“Để thím Lý đến đây đi.”

Dù sao Tình Không vẫn còn trẻ tuổi, không trầm ổn giống như Sở Ngự Bắc, áp suất thấp rõ ràng như thế, anh ngược lại giống như là một người không có việc gì.

Bàn tay to của người đàn ông sờ sờ đầu Tình Không, cũng vén tóc đẹp trên trán cô đến sau tai, mới nhàn nhạt hỏi, “Em không cao hứng?”

Tình Không bị động tác thân mật đột ngột của anh hù đến ngẩn ra, nghe ra được tuy rằng ngữ khí của anh lãnh đạm, nhưng tâm tình lại là không tệ.

Tình Không lắc đầu.

Cũng không phải là mất hứng, trong lòng có oán khí ngược lại là sự thật.

Sở Ngự Bắc xoay mặt cô gái nhỏ lại, đối diện anh, “Nói đi, chuyện gì.”

Tình Không vẫn lắc đầu, vốn cũng không có chuyện gì, cô nên nói như thế nào đây? Lại có tư cách gì để nói? Oán khí đầy bụng, nhưng đối diện với khuôn mặt tuấn tú đạm nhiên này lại không nói ra được.

Sở Ngự Bắc cúi đầu, mổ mổ ở trên cánh môi cô, “Nói hay không? Hửm?”

Tình Không chớp mắt hai cái, muốn dùng tay đi lau miệng, phát hiện với không tới, liền nghiêng đầu tính trẻ con mà cọ cọ lên áo anh.

Cho rằng như vậy có thể lau đi dấu vết trên môi, không nghĩ tới, động tác như vậy ở trong cái nhìn của Sở Ngự Bắc lại là càng thêm thân mật.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayCâu hỏi nửa thật nửa giả của Minh Mị quanh quẩn ở bên tai người đàn ông, đây đại khái chính là cảm giác trong lòng có người đi.Người đàn ông đè ép khác thường trong lòng xuống, hướng tới phòng bếp nói một câu, “Thím Lý, ăn cơm thôi.”“Tiên sinh đã về rồi?”Thím Lý trả lời giống như bình thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía hai người giống như sinh đôi kia, rốt cuộc ức chế không được lo lắng nơi đáy mắt.Sở Ngự Bắc lạnh mặt không nhanh không chậm ôm cô gái nhỏ ở trên đầu gối, động tác rất tự nhiên, ngược lại như là diễn luyện trăm ngàn lần.“Để thím Lý đến đây đi.”Dù sao Tình Không vẫn còn trẻ tuổi, không trầm ổn giống như Sở Ngự Bắc, áp suất thấp rõ ràng như thế, anh ngược lại giống như là một người không có việc gì.Bàn tay to của người đàn ông sờ sờ đầu Tình Không, cũng vén tóc đẹp trên trán cô đến sau tai, mới nhàn nhạt hỏi, “Em không cao hứng?”Tình Không bị động tác thân mật đột ngột của anh hù đến ngẩn ra, nghe ra được tuy rằng ngữ khí của anh lãnh đạm, nhưng tâm tình lại là không tệ.Tình Không lắc đầu.Cũng không phải là mất hứng, trong lòng có oán khí ngược lại là sự thật.Sở Ngự Bắc xoay mặt cô gái nhỏ lại, đối diện anh, “Nói đi, chuyện gì.”Tình Không vẫn lắc đầu, vốn cũng không có chuyện gì, cô nên nói như thế nào đây? Lại có tư cách gì để nói? Oán khí đầy bụng, nhưng đối diện với khuôn mặt tuấn tú đạm nhiên này lại không nói ra được.Sở Ngự Bắc cúi đầu, mổ mổ ở trên cánh môi cô, “Nói hay không? Hửm?”Tình Không chớp mắt hai cái, muốn dùng tay đi lau miệng, phát hiện với không tới, liền nghiêng đầu tính trẻ con mà cọ cọ lên áo anh.Cho rằng như vậy có thể lau đi dấu vết trên môi, không nghĩ tới, động tác như vậy ở trong cái nhìn của Sở Ngự Bắc lại là càng thêm thân mật.

Chương 207: Em không cao hứng?