Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 237: Bất ngờ chạm mặt
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không rũ mắt, dấu đi ảm đạm, “Nga” một tiếng, may mắn không hỏi anh có phải đang đợi chính mình không, nếu không chính là tự mình đa tình rồi.“Không phải bảo em bảo vệ tốt chính mình sao? Sao luôn là không cẩn thận như thế?” Giọng nói người đàn ông quá mức đạm nhiên, thế cho nên Tình Không nghe không ra quan tâm bên trong.Tần Hãn sờ sờ cái mũi, tiên sinh có tật xấu trợn mắt nói nói dối này từ khi nào?Rõ ràng rất quan tâm Tình Không tiểu thư, sao lại phải làm bộ không thèm để ý.Đây là “Ngạo kiều”? trong truyền thuyết“Một chút ngoài ý muốn mà thôi.”Người đàn ông rũ mắt nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, nện bước nhanh hơn.“Tiên sinh, bác sĩ Thiệu đang xem cho một người bệnh phi thường tôn quý, phiền toái ngài chờ một chút.”Y tá trước đài cảm thấy Sở Ngự Bắc quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng gặp qua ở đâu, chủ yếu là không dám hướng suy nghĩ lên người phó tổng thống, đặc biệt là, trong lòng ngực anh còn ôm một cô gái nhỏ đấy.Tần Hãn lập tức tiến lên, “Tiểu Lý, để tiên sinh đi thôi.”“Tần bí thư? Anh…… Anh……” Tiểu y tá lập tức thành nói lắp, người Tần Hãn gọi “Tiên sinh” chỉ có vị nào a.“Làm nhiều, nói ít!” Tần Hãn chỉ điểm một chút liền ngừng.Sở Ngự Bắc đi thẳng về phía phòng khám của Thiệu Nhiên, lúc đẩy cửa phòng ra, mày lại nhíu chặt lên.“Mẹ, sao người lại ở chỗ này?”Thẩm Chức Vân cũng thực ngoài ý muốn, sao con trai mình sẽ ở đây vào lúc này.Hơn nữa, trong tay của anh còn ôm một cô gái, không, nói chính xác, hẳn là một cô bé.
Editor: May
Tình Không rũ mắt, dấu đi ảm đạm, “Nga” một tiếng, may mắn không hỏi anh có phải đang đợi chính mình không, nếu không chính là tự mình đa tình rồi.
“Không phải bảo em bảo vệ tốt chính mình sao? Sao luôn là không cẩn thận như thế?” Giọng nói người đàn ông quá mức đạm nhiên, thế cho nên Tình Không nghe không ra quan tâm bên trong.
Tần Hãn sờ sờ cái mũi, tiên sinh có tật xấu trợn mắt nói nói dối này từ khi nào?
Rõ ràng rất quan tâm Tình Không tiểu thư, sao lại phải làm bộ không thèm để ý.
Đây là “Ngạo kiều”? trong truyền thuyết
“Một chút ngoài ý muốn mà thôi.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, nện bước nhanh hơn.
“Tiên sinh, bác sĩ Thiệu đang xem cho một người bệnh phi thường tôn quý, phiền toái ngài chờ một chút.”
Y tá trước đài cảm thấy Sở Ngự Bắc quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng gặp qua ở đâu, chủ yếu là không dám hướng suy nghĩ lên người phó tổng thống, đặc biệt là, trong lòng ngực anh còn ôm một cô gái nhỏ đấy.
Tần Hãn lập tức tiến lên, “Tiểu Lý, để tiên sinh đi thôi.”
“Tần bí thư? Anh…… Anh……” Tiểu y tá lập tức thành nói lắp, người Tần Hãn gọi “Tiên sinh” chỉ có vị nào a.
“Làm nhiều, nói ít!” Tần Hãn chỉ điểm một chút liền ngừng.
Sở Ngự Bắc đi thẳng về phía phòng khám của Thiệu Nhiên, lúc đẩy cửa phòng ra, mày lại nhíu chặt lên.
“Mẹ, sao người lại ở chỗ này?”
Thẩm Chức Vân cũng thực ngoài ý muốn, sao con trai mình sẽ ở đây vào lúc này.
Hơn nữa, trong tay của anh còn ôm một cô gái, không, nói chính xác, hẳn là một cô bé.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không rũ mắt, dấu đi ảm đạm, “Nga” một tiếng, may mắn không hỏi anh có phải đang đợi chính mình không, nếu không chính là tự mình đa tình rồi.“Không phải bảo em bảo vệ tốt chính mình sao? Sao luôn là không cẩn thận như thế?” Giọng nói người đàn ông quá mức đạm nhiên, thế cho nên Tình Không nghe không ra quan tâm bên trong.Tần Hãn sờ sờ cái mũi, tiên sinh có tật xấu trợn mắt nói nói dối này từ khi nào?Rõ ràng rất quan tâm Tình Không tiểu thư, sao lại phải làm bộ không thèm để ý.Đây là “Ngạo kiều”? trong truyền thuyết“Một chút ngoài ý muốn mà thôi.”Người đàn ông rũ mắt nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, nện bước nhanh hơn.“Tiên sinh, bác sĩ Thiệu đang xem cho một người bệnh phi thường tôn quý, phiền toái ngài chờ một chút.”Y tá trước đài cảm thấy Sở Ngự Bắc quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng gặp qua ở đâu, chủ yếu là không dám hướng suy nghĩ lên người phó tổng thống, đặc biệt là, trong lòng ngực anh còn ôm một cô gái nhỏ đấy.Tần Hãn lập tức tiến lên, “Tiểu Lý, để tiên sinh đi thôi.”“Tần bí thư? Anh…… Anh……” Tiểu y tá lập tức thành nói lắp, người Tần Hãn gọi “Tiên sinh” chỉ có vị nào a.“Làm nhiều, nói ít!” Tần Hãn chỉ điểm một chút liền ngừng.Sở Ngự Bắc đi thẳng về phía phòng khám của Thiệu Nhiên, lúc đẩy cửa phòng ra, mày lại nhíu chặt lên.“Mẹ, sao người lại ở chỗ này?”Thẩm Chức Vân cũng thực ngoài ý muốn, sao con trai mình sẽ ở đây vào lúc này.Hơn nữa, trong tay của anh còn ôm một cô gái, không, nói chính xác, hẳn là một cô bé.