Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 239: Chỉnh vị trí cổ tay
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không sợ đau, cũng bất chấp Thẩm Chức Vân ở đây, một tay không có bị thương khác chặt chẽ lôi kéo âu phục của anh.Sở Ngự Bắc nhíu mày lại, một bàn tay ôm đầu cô, một tay khác kéo tay nhỏ cô qua gắt gao nắm chặt, “Xem em sau này còn dám sơ ý như vậy nữa không.”Ngữ khí trách cứ, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được phương diện quan tâm này.Thẩm Chức Vân nhấp môi, mắt đẹp bích ba lưu chuyển thập phần phức tạp mà nhìn hai người, càng có rất nhiều không dám tin tưởng.Anh vẫn luôn cho rằng con trai bà lương bạc là sinh ra đã có sẵn, lại không nghĩ sẽ tùy người mà khác nhau.Bà nhìn không nổi nữa, Minh Mị con nhóc kia, phải làm sao bây giờ?“Ngự Bắc, ta đến cách vách chờ con.”Thẩm Chức Vân đi ra phòng khám bệnh, Tình Không liền biến thành con cừu nhỏ, cô bẹp miệng cọ cọ trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.Trưởng bối cũng không ở đây, Sở Ngự Bắc mềm lòng, dứt khoát ôm cô gái nhỏ đến trên đùi, ấn đầu cô ở trên vai của mình, nâng nâng cằm với Thiệu Nhiên, “Bắt đầu đi.”Thiệu Nhiên không có trì hoãn một giây nào, “rắc” một tiếng, giúp Tình Không chỉnh vị trí cổ tay.Động tác của anh thật sự quá nhanh, Tình Không đều không có một chút phòng bị, chờ đến khi chính mình phản ứng lại, nước mắt đã không tự giác mà chảy xuống dưới theo khóe mắt.Cô giương miệng, biểu tình ngốc ngốc, Sở Ngự Bắc nhìn đến tâm lại mềm sụp một góc.“Tình Không tiểu thư, đã xong.”Sở Ngự Bắc khẽ thở dài một tiếng, bàn tay to lau đi nước mắt nơi khóe mắt đi, cúi đầu hôn hôn, đều do chính mình không nuôi tốt cô gái nhỏ này, Tiểu Thất đi theo anh nhiều năm như thế, đều chưa từng bị thương qua.“Không có việc gì.” Trong giọng nói, ôn nhu đến chính anh cũng không nhận ra.
Editor: May
Tình Không sợ đau, cũng bất chấp Thẩm Chức Vân ở đây, một tay không có bị thương khác chặt chẽ lôi kéo âu phục của anh.
Sở Ngự Bắc nhíu mày lại, một bàn tay ôm đầu cô, một tay khác kéo tay nhỏ cô qua gắt gao nắm chặt, “Xem em sau này còn dám sơ ý như vậy nữa không.”
Ngữ khí trách cứ, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được phương diện quan tâm này.
Thẩm Chức Vân nhấp môi, mắt đẹp bích ba lưu chuyển thập phần phức tạp mà nhìn hai người, càng có rất nhiều không dám tin tưởng.
Anh vẫn luôn cho rằng con trai bà lương bạc là sinh ra đã có sẵn, lại không nghĩ sẽ tùy người mà khác nhau.
Bà nhìn không nổi nữa, Minh Mị con nhóc kia, phải làm sao bây giờ?
“Ngự Bắc, ta đến cách vách chờ con.”
Thẩm Chức Vân đi ra phòng khám bệnh, Tình Không liền biến thành con cừu nhỏ, cô bẹp miệng cọ cọ trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.
Trưởng bối cũng không ở đây, Sở Ngự Bắc mềm lòng, dứt khoát ôm cô gái nhỏ đến trên đùi, ấn đầu cô ở trên vai của mình, nâng nâng cằm với Thiệu Nhiên, “Bắt đầu đi.”
Thiệu Nhiên không có trì hoãn một giây nào, “rắc” một tiếng, giúp Tình Không chỉnh vị trí cổ tay.
Động tác của anh thật sự quá nhanh, Tình Không đều không có một chút phòng bị, chờ đến khi chính mình phản ứng lại, nước mắt đã không tự giác mà chảy xuống dưới theo khóe mắt.
Cô giương miệng, biểu tình ngốc ngốc, Sở Ngự Bắc nhìn đến tâm lại mềm sụp một góc.
“Tình Không tiểu thư, đã xong.”
Sở Ngự Bắc khẽ thở dài một tiếng, bàn tay to lau đi nước mắt nơi khóe mắt đi, cúi đầu hôn hôn, đều do chính mình không nuôi tốt cô gái nhỏ này, Tiểu Thất đi theo anh nhiều năm như thế, đều chưa từng bị thương qua.
“Không có việc gì.” Trong giọng nói, ôn nhu đến chính anh cũng không nhận ra.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không sợ đau, cũng bất chấp Thẩm Chức Vân ở đây, một tay không có bị thương khác chặt chẽ lôi kéo âu phục của anh.Sở Ngự Bắc nhíu mày lại, một bàn tay ôm đầu cô, một tay khác kéo tay nhỏ cô qua gắt gao nắm chặt, “Xem em sau này còn dám sơ ý như vậy nữa không.”Ngữ khí trách cứ, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được phương diện quan tâm này.Thẩm Chức Vân nhấp môi, mắt đẹp bích ba lưu chuyển thập phần phức tạp mà nhìn hai người, càng có rất nhiều không dám tin tưởng.Anh vẫn luôn cho rằng con trai bà lương bạc là sinh ra đã có sẵn, lại không nghĩ sẽ tùy người mà khác nhau.Bà nhìn không nổi nữa, Minh Mị con nhóc kia, phải làm sao bây giờ?“Ngự Bắc, ta đến cách vách chờ con.”Thẩm Chức Vân đi ra phòng khám bệnh, Tình Không liền biến thành con cừu nhỏ, cô bẹp miệng cọ cọ trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.Trưởng bối cũng không ở đây, Sở Ngự Bắc mềm lòng, dứt khoát ôm cô gái nhỏ đến trên đùi, ấn đầu cô ở trên vai của mình, nâng nâng cằm với Thiệu Nhiên, “Bắt đầu đi.”Thiệu Nhiên không có trì hoãn một giây nào, “rắc” một tiếng, giúp Tình Không chỉnh vị trí cổ tay.Động tác của anh thật sự quá nhanh, Tình Không đều không có một chút phòng bị, chờ đến khi chính mình phản ứng lại, nước mắt đã không tự giác mà chảy xuống dưới theo khóe mắt.Cô giương miệng, biểu tình ngốc ngốc, Sở Ngự Bắc nhìn đến tâm lại mềm sụp một góc.“Tình Không tiểu thư, đã xong.”Sở Ngự Bắc khẽ thở dài một tiếng, bàn tay to lau đi nước mắt nơi khóe mắt đi, cúi đầu hôn hôn, đều do chính mình không nuôi tốt cô gái nhỏ này, Tiểu Thất đi theo anh nhiều năm như thế, đều chưa từng bị thương qua.“Không có việc gì.” Trong giọng nói, ôn nhu đến chính anh cũng không nhận ra.