Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 294: Một trăm vạn

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Tiên sinh?” Tần Hãn thấy anh qua nửa ngày cũng không có phản ứng, nhẹ gọi một tiếng.“Đi ra ngoài đi.” Sở Ngự Bắc vừa tắt tàn thuốc trên tay, vừa nói.Sau khi Tần Hãn đi ra ngoài đóng cửa lại mới vỗ trán một cái, tiên sinh giống như cũng không có trả lời anh hôn sự của ngài ấy và Minh Mị sẽ như thế nào nha?Sở Ngự Bắc híp mắt chuyển động ghế da một chút, lấy di động qua, ngón tay thon dài bay múa ở trên màn hình, rất nhanh liền hoàn thành thao tác.Anh siết điện thoại ở trong tay, ánh mắt thâm thúy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình.……Sau khi Tình Không và Minh Mị nói chuyện phiếm, hoặc là nói cô lẳng lặng nghe xong  buổi nói chuyện kia của Minh Mị, tâm tình không tính là rất tốt.Lúc di động vang lên tin nhắn, cô cũng là hứng thú rã rời trượt mở.Nhưng mà, khi nhìn thấy tin nhắn, “Thẻ ngân hàng đuôi số xxxx của ngài, 20: 15 phút ngày x tháng x chuyển khoản đến 1, 000, 000 đồng, số còn lại 1, 300, 20178 đồng.”, cả người cô trợn mắt há hốc mồm.Nửa ngày sau, lại bắt đầu đếm đếm số 0 trên chuỗi số kia, sáu số 0, bảy con số, không sai, là một trăm vạn.Phản ứng đầu tiên của cô là, bệnh tâm thần nào chuyển khoản nhầm?Phản ứng thứ hai là, có thể là Lý Mục Thành người ngốc nhiều tiền thổ hào kia thật sự bởi vì cô “Thiếu tiền”, cho nên lại chuyển cho cô một trăm vạn không?Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói cho Lý Mục Thành: “Có phải anh lại chuyển cho tôi một trăm vạn không?”Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, Tình Không ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế văn phòng của cô, cân nhắc, nếu thật là Lý Mục Thành chuyển cho cô, rốt cuộc cô nên trả về không.Bật lửa kia cô là dựa vào thực lực của chính mình bán đi, mua bán là anh tình tôi nguyện giao dịch công bằng, cho nên cô không có ngượng ngùng gì.Nhưng nếu là bởi vì người ta cảm thấy cô “Thiếu tiền” mà “Cứu tế” cô, cô lại sẽ cảm thấy chính mình vô công bất thụ lộc, không nên tiếp nhận.Tóm lại một trăm tên tiểu nhân không ngừng đánh nhau ở trong đầu cô.Đen nói, “Có tiền không cần, chính là ngu ngốc.”

Editor: May

“Tiên sinh?” Tần Hãn thấy anh qua nửa ngày cũng không có phản ứng, nhẹ gọi một tiếng.

“Đi ra ngoài đi.” Sở Ngự Bắc vừa tắt tàn thuốc trên tay, vừa nói.

Sau khi Tần Hãn đi ra ngoài đóng cửa lại mới vỗ trán một cái, tiên sinh giống như cũng không có trả lời anh hôn sự của ngài ấy và Minh Mị sẽ như thế nào nha?

Sở Ngự Bắc híp mắt chuyển động ghế da một chút, lấy di động qua, ngón tay thon dài bay múa ở trên màn hình, rất nhanh liền hoàn thành thao tác.

Anh siết điện thoại ở trong tay, ánh mắt thâm thúy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình.

……

Sau khi Tình Không và Minh Mị nói chuyện phiếm, hoặc là nói cô lẳng lặng nghe xong  buổi nói chuyện kia của Minh Mị, tâm tình không tính là rất tốt.

Lúc di động vang lên tin nhắn, cô cũng là hứng thú rã rời trượt mở.

Nhưng mà, khi nhìn thấy tin nhắn, “Thẻ ngân hàng đuôi số xxxx của ngài, 20: 15 phút ngày x tháng x chuyển khoản đến 1, 000, 000 đồng, số còn lại 1, 300, 20178 đồng.”, cả người cô trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày sau, lại bắt đầu đếm đếm số 0 trên chuỗi số kia, sáu số 0, bảy con số, không sai, là một trăm vạn.

Phản ứng đầu tiên của cô là, bệnh tâm thần nào chuyển khoản nhầm?

Phản ứng thứ hai là, có thể là Lý Mục Thành người ngốc nhiều tiền thổ hào kia thật sự bởi vì cô “Thiếu tiền”, cho nên lại chuyển cho cô một trăm vạn không?

Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói cho Lý Mục Thành: “Có phải anh lại chuyển cho tôi một trăm vạn không?”

Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, Tình Không ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế văn phòng của cô, cân nhắc, nếu thật là Lý Mục Thành chuyển cho cô, rốt cuộc cô nên trả về không.

Bật lửa kia cô là dựa vào thực lực của chính mình bán đi, mua bán là anh tình tôi nguyện giao dịch công bằng, cho nên cô không có ngượng ngùng gì.

Nhưng nếu là bởi vì người ta cảm thấy cô “Thiếu tiền” mà “Cứu tế” cô, cô lại sẽ cảm thấy chính mình vô công bất thụ lộc, không nên tiếp nhận.

Tóm lại một trăm tên tiểu nhân không ngừng đánh nhau ở trong đầu cô.

Đen nói, “Có tiền không cần, chính là ngu ngốc.”

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Tiên sinh?” Tần Hãn thấy anh qua nửa ngày cũng không có phản ứng, nhẹ gọi một tiếng.“Đi ra ngoài đi.” Sở Ngự Bắc vừa tắt tàn thuốc trên tay, vừa nói.Sau khi Tần Hãn đi ra ngoài đóng cửa lại mới vỗ trán một cái, tiên sinh giống như cũng không có trả lời anh hôn sự của ngài ấy và Minh Mị sẽ như thế nào nha?Sở Ngự Bắc híp mắt chuyển động ghế da một chút, lấy di động qua, ngón tay thon dài bay múa ở trên màn hình, rất nhanh liền hoàn thành thao tác.Anh siết điện thoại ở trong tay, ánh mắt thâm thúy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình.……Sau khi Tình Không và Minh Mị nói chuyện phiếm, hoặc là nói cô lẳng lặng nghe xong  buổi nói chuyện kia của Minh Mị, tâm tình không tính là rất tốt.Lúc di động vang lên tin nhắn, cô cũng là hứng thú rã rời trượt mở.Nhưng mà, khi nhìn thấy tin nhắn, “Thẻ ngân hàng đuôi số xxxx của ngài, 20: 15 phút ngày x tháng x chuyển khoản đến 1, 000, 000 đồng, số còn lại 1, 300, 20178 đồng.”, cả người cô trợn mắt há hốc mồm.Nửa ngày sau, lại bắt đầu đếm đếm số 0 trên chuỗi số kia, sáu số 0, bảy con số, không sai, là một trăm vạn.Phản ứng đầu tiên của cô là, bệnh tâm thần nào chuyển khoản nhầm?Phản ứng thứ hai là, có thể là Lý Mục Thành người ngốc nhiều tiền thổ hào kia thật sự bởi vì cô “Thiếu tiền”, cho nên lại chuyển cho cô một trăm vạn không?Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói cho Lý Mục Thành: “Có phải anh lại chuyển cho tôi một trăm vạn không?”Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, Tình Không ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế văn phòng của cô, cân nhắc, nếu thật là Lý Mục Thành chuyển cho cô, rốt cuộc cô nên trả về không.Bật lửa kia cô là dựa vào thực lực của chính mình bán đi, mua bán là anh tình tôi nguyện giao dịch công bằng, cho nên cô không có ngượng ngùng gì.Nhưng nếu là bởi vì người ta cảm thấy cô “Thiếu tiền” mà “Cứu tế” cô, cô lại sẽ cảm thấy chính mình vô công bất thụ lộc, không nên tiếp nhận.Tóm lại một trăm tên tiểu nhân không ngừng đánh nhau ở trong đầu cô.Đen nói, “Có tiền không cần, chính là ngu ngốc.”

Chương 294: Một trăm vạn