Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 337: Lại động hậu quả tự gánh!

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Mau nói, anh có thích em không?” Tình Không như vậy, có chút kiêu ngạo.Sở Ngự Bắc thở dài một tiếng, nặng nề gật gật đầu, hôn hôn ở trên mí mắt cô, “Tất nhiên là thích.”Thật ra, một câu “Thích” của Sở Ngự Bắc đã là hứa hẹn nặng nhất của anh, cũng là hứa hẹn duy nhất.Tình Không chớp mắt, nước mắt lại không tự giác mà rớt xuống, cô biết mà, sao anh có thể không thích cô chứ? Không thích cô, sao sẽ đối tốt với cô như vậy?Tình Không lấy ly rượu trên bàn cơm qua, lại cầm lấy ly của Sở Ngự Bắc đưa cho anh.“Chúng ta uống một chélyn, không, chúng ta đến uống ba ly, hôm nay là ngày chúng ta đính ước.”Nói xong, Tình Không đã hào khí mà ngẩng đầu một ngụm uống cạn.Tuy rằng Sở Ngự Bắc cảm thấy cô gái nhỏ có chút không thích hợp, nhưng không nghĩ quá nhiều, con ngươi thâm thúy nhìn cô, một ngụm uống cạn.Cứ như vậy, rượu quá ba tuần, Sở Ngự Bắc mặt không đổi sắc, Tình Không mặt đã hồng thành quả dâu, mềm như bông mà ghé vào trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.Rượu tăng thêm dũng cảm cho người, Tình Không muốn chính là hiệu quả như vậy.Cô không ngừng ngọa nguậy thân thể của mình, cọ cọ Sở Ngự Bắc, cũng cọ cọ chính cô.Ánh mắt Sở Ngự Bắc thâm lại thâm, giọng nói khàn khàn tới cực điểm, vững vàng cảnh cáo cô, “Lại động hậu quả tự gánh!”Tình Không câu môi cười cười, chủ động đổi thành tư thế khóa ngồi, đôi tay mềm mại không xương khoác lên cổ Sở Ngự Bắc, dùng sức lôi kéo, kéo đầu anh xuống dưới.Thanh hương của rượu nho xen lẫn với hơi thở của Tình Không, hơn nữa bản thân Sở Ngự Bắc cũng uống không ít, lại còn ở trong không khí tràn ngập lãng mạn như thế, thân thể thành thật của Sở Ngự Bắc rất nhanh liền có phản ứng.Tình Không vươn cái lưỡi, ấn ấn rượu vang đỏ bên khóe môi Sở Ngự Bắc, lại thu trở về, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm anh, cười đến giống như tiểu yêu tinh rơi nhầm vào thế gian.

Editor: May

“Mau nói, anh có thích em không?” Tình Không như vậy, có chút kiêu ngạo.

Sở Ngự Bắc thở dài một tiếng, nặng nề gật gật đầu, hôn hôn ở trên mí mắt cô, “Tất nhiên là thích.”

Thật ra, một câu “Thích” của Sở Ngự Bắc đã là hứa hẹn nặng nhất của anh, cũng là hứa hẹn duy nhất.

Tình Không chớp mắt, nước mắt lại không tự giác mà rớt xuống, cô biết mà, sao anh có thể không thích cô chứ? Không thích cô, sao sẽ đối tốt với cô như vậy?

Tình Không lấy ly rượu trên bàn cơm qua, lại cầm lấy ly của Sở Ngự Bắc đưa cho anh.

“Chúng ta uống một chélyn, không, chúng ta đến uống ba ly, hôm nay là ngày chúng ta đính ước.”

Nói xong, Tình Không đã hào khí mà ngẩng đầu một ngụm uống cạn.

Tuy rằng Sở Ngự Bắc cảm thấy cô gái nhỏ có chút không thích hợp, nhưng không nghĩ quá nhiều, con ngươi thâm thúy nhìn cô, một ngụm uống cạn.

Cứ như vậy, rượu quá ba tuần, Sở Ngự Bắc mặt không đổi sắc, Tình Không mặt đã hồng thành quả dâu, mềm như bông mà ghé vào trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.

Rượu tăng thêm dũng cảm cho người, Tình Không muốn chính là hiệu quả như vậy.

Cô không ngừng ngọa nguậy thân thể của mình, cọ cọ Sở Ngự Bắc, cũng cọ cọ chính cô.

Ánh mắt Sở Ngự Bắc thâm lại thâm, giọng nói khàn khàn tới cực điểm, vững vàng cảnh cáo cô, “Lại động hậu quả tự gánh!”

Tình Không câu môi cười cười, chủ động đổi thành tư thế khóa ngồi, đôi tay mềm mại không xương khoác lên cổ Sở Ngự Bắc, dùng sức lôi kéo, kéo đầu anh xuống dưới.

Thanh hương của rượu nho xen lẫn với hơi thở của Tình Không, hơn nữa bản thân Sở Ngự Bắc cũng uống không ít, lại còn ở trong không khí tràn ngập lãng mạn như thế, thân thể thành thật của Sở Ngự Bắc rất nhanh liền có phản ứng.

Tình Không vươn cái lưỡi, ấn ấn rượu vang đỏ bên khóe môi Sở Ngự Bắc, lại thu trở về, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm anh, cười đến giống như tiểu yêu tinh rơi nhầm vào thế gian.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Mau nói, anh có thích em không?” Tình Không như vậy, có chút kiêu ngạo.Sở Ngự Bắc thở dài một tiếng, nặng nề gật gật đầu, hôn hôn ở trên mí mắt cô, “Tất nhiên là thích.”Thật ra, một câu “Thích” của Sở Ngự Bắc đã là hứa hẹn nặng nhất của anh, cũng là hứa hẹn duy nhất.Tình Không chớp mắt, nước mắt lại không tự giác mà rớt xuống, cô biết mà, sao anh có thể không thích cô chứ? Không thích cô, sao sẽ đối tốt với cô như vậy?Tình Không lấy ly rượu trên bàn cơm qua, lại cầm lấy ly của Sở Ngự Bắc đưa cho anh.“Chúng ta uống một chélyn, không, chúng ta đến uống ba ly, hôm nay là ngày chúng ta đính ước.”Nói xong, Tình Không đã hào khí mà ngẩng đầu một ngụm uống cạn.Tuy rằng Sở Ngự Bắc cảm thấy cô gái nhỏ có chút không thích hợp, nhưng không nghĩ quá nhiều, con ngươi thâm thúy nhìn cô, một ngụm uống cạn.Cứ như vậy, rượu quá ba tuần, Sở Ngự Bắc mặt không đổi sắc, Tình Không mặt đã hồng thành quả dâu, mềm như bông mà ghé vào trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.Rượu tăng thêm dũng cảm cho người, Tình Không muốn chính là hiệu quả như vậy.Cô không ngừng ngọa nguậy thân thể của mình, cọ cọ Sở Ngự Bắc, cũng cọ cọ chính cô.Ánh mắt Sở Ngự Bắc thâm lại thâm, giọng nói khàn khàn tới cực điểm, vững vàng cảnh cáo cô, “Lại động hậu quả tự gánh!”Tình Không câu môi cười cười, chủ động đổi thành tư thế khóa ngồi, đôi tay mềm mại không xương khoác lên cổ Sở Ngự Bắc, dùng sức lôi kéo, kéo đầu anh xuống dưới.Thanh hương của rượu nho xen lẫn với hơi thở của Tình Không, hơn nữa bản thân Sở Ngự Bắc cũng uống không ít, lại còn ở trong không khí tràn ngập lãng mạn như thế, thân thể thành thật của Sở Ngự Bắc rất nhanh liền có phản ứng.Tình Không vươn cái lưỡi, ấn ấn rượu vang đỏ bên khóe môi Sở Ngự Bắc, lại thu trở về, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm anh, cười đến giống như tiểu yêu tinh rơi nhầm vào thế gian.

Chương 337: Lại động hậu quả tự gánh!