Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 389: Cho nên, em ích kỷ

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Sở Ngự Bắc, khi anh nhìn thấy phong thư này, em hẳn là đã rời khỏi Bắc Thần Quốc. Em biết anh nhất định sẽ thực sinh khí, con nhóc kia vừa ngủ với ta, cứ như vậy đi không từ giã, anh hận chết em đi?”“Anh Sở, em là thật sự thích anh, nhưng em có nỗi khổ bất đắc dĩ, càng không muốn trở thành gánh nặng của anh.”“Em nói như thế, cũng không có ý tứ nghi ngờ năng lực của anh, mà là chính em không muốn kéo chân sau anh.”“Anh Sở, là em ích kỷ, em vốn nên không làm như thế, cứ như vậy im ắng rời đi, nhưng em lại không muốn giữa chúng ta giống như một lần ảo giác, nước trôi qua không có dấu vết.”“Em muốn nói, anh quên em đi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau, nhưng trong tiềm thức của em, lại muốn lưu lại một chút dấu vết ở trong lòng anh, cho nên, em ích kỷ.”“Thiên ngôn vạn ngữ rồi cũng sẽ ly biệt, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, cảm kích trong sinh mệnh của em gặp được anh, để em cảm thấy chính mình như là cô bé lọ lem gặp được vương tử.”“Anh thương em, sủng em…… em sẽ nhớ rõ cả đời, giao chính mình cho anh, là có thể làm duy nhất của em, cũng là duy nhất muốn làm.”“Giữa chúng ta không phải giao dịch, là thích nhau, là  nước chảy thành sông khi tình đến nùng, không có dự mưu, hết thảy chính là phát sinh tự nhiên.”“Em không hối hận, đó là quyết định tốt nhất em đã làm.”“Em biết anh rất nhanh liền phải đính hôn với Minh Mị, nói chúc phúc, em nói không nên lời, chỉ hy vọng anh có thể tùy tâm sở dục, làm chuyện anh muốn làm, yêu người anh muốn yêu.”“Tạm biệt, Sở Ngự Bắc, tạm biệt, anh Sở của em, đừng tìm em, cũng có thể không cần nhớ em.”Cuối cùng là ký tên, còn có ngày tháng và thời gian.Ánh mắt Sở Ngự Bắc, dừng lại ở trên thời gian cuối cùng kia, con ngươi sâu thẳm híp híp.

Editor: May

“Sở Ngự Bắc, khi anh nhìn thấy phong thư này, em hẳn là đã rời khỏi Bắc Thần Quốc. Em biết anh nhất định sẽ thực sinh khí, con nhóc kia vừa ngủ với ta, cứ như vậy đi không từ giã, anh hận chết em đi?”

“Anh Sở, em là thật sự thích anh, nhưng em có nỗi khổ bất đắc dĩ, càng không muốn trở thành gánh nặng của anh.”

“Em nói như thế, cũng không có ý tứ nghi ngờ năng lực của anh, mà là chính em không muốn kéo chân sau anh.”

“Anh Sở, là em ích kỷ, em vốn nên không làm như thế, cứ như vậy im ắng rời đi, nhưng em lại không muốn giữa chúng ta giống như một lần ảo giác, nước trôi qua không có dấu vết.”

“Em muốn nói, anh quên em đi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau, nhưng trong tiềm thức của em, lại muốn lưu lại một chút dấu vết ở trong lòng anh, cho nên, em ích kỷ.”

“Thiên ngôn vạn ngữ rồi cũng sẽ ly biệt, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, cảm kích trong sinh mệnh của em gặp được anh, để em cảm thấy chính mình như là cô bé lọ lem gặp được vương tử.”

“Anh thương em, sủng em…… em sẽ nhớ rõ cả đời, giao chính mình cho anh, là có thể làm duy nhất của em, cũng là duy nhất muốn làm.”

“Giữa chúng ta không phải giao dịch, là thích nhau, là  nước chảy thành sông khi tình đến nùng, không có dự mưu, hết thảy chính là phát sinh tự nhiên.”

“Em không hối hận, đó là quyết định tốt nhất em đã làm.”

“Em biết anh rất nhanh liền phải đính hôn với Minh Mị, nói chúc phúc, em nói không nên lời, chỉ hy vọng anh có thể tùy tâm sở dục, làm chuyện anh muốn làm, yêu người anh muốn yêu.”

“Tạm biệt, Sở Ngự Bắc, tạm biệt, anh Sở của em, đừng tìm em, cũng có thể không cần nhớ em.”

Cuối cùng là ký tên, còn có ngày tháng và thời gian.

Ánh mắt Sở Ngự Bắc, dừng lại ở trên thời gian cuối cùng kia, con ngươi sâu thẳm híp híp.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Sở Ngự Bắc, khi anh nhìn thấy phong thư này, em hẳn là đã rời khỏi Bắc Thần Quốc. Em biết anh nhất định sẽ thực sinh khí, con nhóc kia vừa ngủ với ta, cứ như vậy đi không từ giã, anh hận chết em đi?”“Anh Sở, em là thật sự thích anh, nhưng em có nỗi khổ bất đắc dĩ, càng không muốn trở thành gánh nặng của anh.”“Em nói như thế, cũng không có ý tứ nghi ngờ năng lực của anh, mà là chính em không muốn kéo chân sau anh.”“Anh Sở, là em ích kỷ, em vốn nên không làm như thế, cứ như vậy im ắng rời đi, nhưng em lại không muốn giữa chúng ta giống như một lần ảo giác, nước trôi qua không có dấu vết.”“Em muốn nói, anh quên em đi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau, nhưng trong tiềm thức của em, lại muốn lưu lại một chút dấu vết ở trong lòng anh, cho nên, em ích kỷ.”“Thiên ngôn vạn ngữ rồi cũng sẽ ly biệt, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, cảm kích trong sinh mệnh của em gặp được anh, để em cảm thấy chính mình như là cô bé lọ lem gặp được vương tử.”“Anh thương em, sủng em…… em sẽ nhớ rõ cả đời, giao chính mình cho anh, là có thể làm duy nhất của em, cũng là duy nhất muốn làm.”“Giữa chúng ta không phải giao dịch, là thích nhau, là  nước chảy thành sông khi tình đến nùng, không có dự mưu, hết thảy chính là phát sinh tự nhiên.”“Em không hối hận, đó là quyết định tốt nhất em đã làm.”“Em biết anh rất nhanh liền phải đính hôn với Minh Mị, nói chúc phúc, em nói không nên lời, chỉ hy vọng anh có thể tùy tâm sở dục, làm chuyện anh muốn làm, yêu người anh muốn yêu.”“Tạm biệt, Sở Ngự Bắc, tạm biệt, anh Sở của em, đừng tìm em, cũng có thể không cần nhớ em.”Cuối cùng là ký tên, còn có ngày tháng và thời gian.Ánh mắt Sở Ngự Bắc, dừng lại ở trên thời gian cuối cùng kia, con ngươi sâu thẳm híp híp.

Chương 389: Cho nên, em ích kỷ