Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 393: Một buổi tối không đủ
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayToàn bộ sảnh yến hội bày biện ra một loại cảm giácthần bí, thê lương……Mấy lão thần tử hơn năm mươi đều đang lặng yên rơi lệ.Từ khi Sở Ngự Bắc vào cửa, Đa Lôi vương tử đã nhíu chặt mày, anh từ ngày đầu tiên Tình Không tiến vào Học Viện Hoàng Gia liền đã bắt đầu nghe cô diễn tấu, thiên phú của cô có thể nói trăm năm mới gặp được, chưa bao giờ bỏ qua nửa âm tiết.Liền trong nháy mắt Sở Ngự Bắc vừa mới vào cửa, cô sai rồi một âm tiết.Mà mỗi một bước đến gần của Sở Ngự Bắc, anh liền cảm giác được tay cô khẩn trương một phần.Mà vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc kia của Sở Ngự Bắc, hiện giờ trực tiếp giống như khối khắc băng giống nhau, độ ấm quanh mình đều giảm xuống vài độ.Đa Lôi vương tử ngó qua lại hai người kia, bóng quang điện bích ba lưu chuyển lập loè vài cái, giữa bọn họ, nhất định có cái chuyện xưagì đó không thể cho ai biết.Bốn năm này, Sở Ngự Bắc mơ thấy quá vô số lần tình hình bọn họ gặp lại, duy chỉ không nghĩ tới một loại này. Nhưng mà, một khúc hoàn tất, Tình Không đứng dậy, gật đầu với bốn phương tám hướng, cũng không đợi vỗ tay, trực tiếp lui xuống từ sau đài.Sở Ngự Bắc dùng sức xiết chặt nắm tay, móng tay đều véo tới lòng bàn tay rồi, mới ổn định tâm thần.Anh là một lãnh tụ quốc gia, tự nhiên không thể đuổi theo Tình Không dưới tình huống như vậy, huống hồ, chính anh cũng cần thời gian tới điều tiết cảm xúc.Một buổi tối không đủ.Một buổi tối sao có thể điều tiết tốt hơn 1500 buổi tối tan nát cõi lòng, xa xa không đủ.Anh làm một thủ thế với Tần Hãn, lạnh mặt ngồi vào chủ vị.Có người bề trên, chính là cái gì cũng không cần làm, chỉ cần xuất hiện, cũng đã là ban ân lớn lao, nước Nhất cùng với những chính khách khác của Bắc Thần Quốc, trước mắt chính là tâm tình như vậy.
Editor: May
Toàn bộ sảnh yến hội bày biện ra một loại cảm giácthần bí, thê lương……
Mấy lão thần tử hơn năm mươi đều đang lặng yên rơi lệ.
Từ khi Sở Ngự Bắc vào cửa, Đa Lôi vương tử đã nhíu chặt mày, anh từ ngày đầu tiên Tình Không tiến vào Học Viện Hoàng Gia liền đã bắt đầu nghe cô diễn tấu, thiên phú của cô có thể nói trăm năm mới gặp được, chưa bao giờ bỏ qua nửa âm tiết.
Liền trong nháy mắt Sở Ngự Bắc vừa mới vào cửa, cô sai rồi một âm tiết.
Mà mỗi một bước đến gần của Sở Ngự Bắc, anh liền cảm giác được tay cô khẩn trương một phần.
Mà vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc kia của Sở Ngự Bắc, hiện giờ trực tiếp giống như khối khắc băng giống nhau, độ ấm quanh mình đều giảm xuống vài độ.
Đa Lôi vương tử ngó qua lại hai người kia, bóng quang điện bích ba lưu chuyển lập loè vài cái, giữa bọn họ, nhất định có cái chuyện xưagì đó không thể cho ai biết.
Bốn năm này, Sở Ngự Bắc mơ thấy quá vô số lần tình hình bọn họ gặp lại, duy chỉ không nghĩ tới một loại này.
Nhưng mà, một khúc hoàn tất, Tình Không đứng dậy, gật đầu với bốn phương tám hướng, cũng không đợi vỗ tay, trực tiếp lui xuống từ sau đài.
Sở Ngự Bắc dùng sức xiết chặt nắm tay, móng tay đều véo tới lòng bàn tay rồi, mới ổn định tâm thần.
Anh là một lãnh tụ quốc gia, tự nhiên không thể đuổi theo Tình Không dưới tình huống như vậy, huống hồ, chính anh cũng cần thời gian tới điều tiết cảm xúc.
Một buổi tối không đủ.
Một buổi tối sao có thể điều tiết tốt hơn 1500 buổi tối tan nát cõi lòng, xa xa không đủ.
Anh làm một thủ thế với Tần Hãn, lạnh mặt ngồi vào chủ vị.
Có người bề trên, chính là cái gì cũng không cần làm, chỉ cần xuất hiện, cũng đã là ban ân lớn lao, nước Nhất cùng với những chính khách khác của Bắc Thần Quốc, trước mắt chính là tâm tình như vậy.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayToàn bộ sảnh yến hội bày biện ra một loại cảm giácthần bí, thê lương……Mấy lão thần tử hơn năm mươi đều đang lặng yên rơi lệ.Từ khi Sở Ngự Bắc vào cửa, Đa Lôi vương tử đã nhíu chặt mày, anh từ ngày đầu tiên Tình Không tiến vào Học Viện Hoàng Gia liền đã bắt đầu nghe cô diễn tấu, thiên phú của cô có thể nói trăm năm mới gặp được, chưa bao giờ bỏ qua nửa âm tiết.Liền trong nháy mắt Sở Ngự Bắc vừa mới vào cửa, cô sai rồi một âm tiết.Mà mỗi một bước đến gần của Sở Ngự Bắc, anh liền cảm giác được tay cô khẩn trương một phần.Mà vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc kia của Sở Ngự Bắc, hiện giờ trực tiếp giống như khối khắc băng giống nhau, độ ấm quanh mình đều giảm xuống vài độ.Đa Lôi vương tử ngó qua lại hai người kia, bóng quang điện bích ba lưu chuyển lập loè vài cái, giữa bọn họ, nhất định có cái chuyện xưagì đó không thể cho ai biết.Bốn năm này, Sở Ngự Bắc mơ thấy quá vô số lần tình hình bọn họ gặp lại, duy chỉ không nghĩ tới một loại này. Nhưng mà, một khúc hoàn tất, Tình Không đứng dậy, gật đầu với bốn phương tám hướng, cũng không đợi vỗ tay, trực tiếp lui xuống từ sau đài.Sở Ngự Bắc dùng sức xiết chặt nắm tay, móng tay đều véo tới lòng bàn tay rồi, mới ổn định tâm thần.Anh là một lãnh tụ quốc gia, tự nhiên không thể đuổi theo Tình Không dưới tình huống như vậy, huống hồ, chính anh cũng cần thời gian tới điều tiết cảm xúc.Một buổi tối không đủ.Một buổi tối sao có thể điều tiết tốt hơn 1500 buổi tối tan nát cõi lòng, xa xa không đủ.Anh làm một thủ thế với Tần Hãn, lạnh mặt ngồi vào chủ vị.Có người bề trên, chính là cái gì cũng không cần làm, chỉ cần xuất hiện, cũng đã là ban ân lớn lao, nước Nhất cùng với những chính khách khác của Bắc Thần Quốc, trước mắt chính là tâm tình như vậy.